c ũ
[ rồi mất hút cõi thơ tô
ta lẻ loi một kẻ ]
.gởi Tô Thùy Yên
tôi mỗi ngày một cũ đi
trông mong gì ở bay biến
dòng sống mơn man thịt xương héo đằm
ngôi biệt lập tàn lụn
phong ba tôi ngày một khẩn cấp
đóng chốt hồn cứ địa ôm khư
như đàn bấu cứng tôi đố em làm sao hóa giải
trái phá tôi tâm từ
rút kíp
bày biện ra ác tánh nhiều cách chơi nghiệt ngã
trăm phiên mọc mời cười cười nói nói người người
và tôi ngậm câm
lắm khi nộ khí giữa đám đông hồn nhiên
bệnh cương thời đại thổi phồng niềm tin gạ gẫm
lúc tuổi mòn hương cấm xuân nồng
tôi mỗi ngày một cũ hơn
con ngựa chúi dốc thổ mộ học hằn
cọc cạch khí đá thần hồn hoe hoét
gò mình cương vị nam
đâu. xa rồi mới cứng
bước tôi đi lén núp
sợ một ngày hơ hỏng đồng tân
trả em về nhi nữ
buồn hiu bộ tộc
hồn vô cảm đìu nhau ở xúc tác
vật chạm tóe thân không ngờ phiên cuồng tửu
rót như rót phiến cầm
gà gáy đồng vị hằng giờ kêu rêu khó thâm
rạng đông khởi từng vết mụn xanh chàm
chiếc mồng héo
tôi mỗi ngày một lủ khủ
thuốc thang chằng chằng cơn ho sụ
lỗ mũi tinh thông ngạt khí trời
chôn thây giữa muôn hoa thường trú
nhiều khi lẫn một ra hai
em ra tôi ra em năm mười mười lăm đạp hoài chẳng tới mạng
phối ngẫu làm thinh
ngôi trời cứ đâu suất
cũ mới bề gì em neo tôi cũng ngất ngư con tàu
khói nhã phương
đâu còn lân cận
một chữ trì chiết làm đôi
cái cối cái chày rối nùi tơ tóc
tôi bây giờ cũng biết khóc
vết lụy tân tòng hồn cũ rưng rưng
)(
h o à n g x u â n s ơ n
juillet 2003
l i n h d i ệ u
ngủ một đêm thiếu máu
sáng thực hồn dâng cao
sóng đánh tòa vô cảm
xanh đi. biển nhiệm mầu
mặn mà với thân xác
trụ đời mang mang xa
bài lưu ca vời vợi
miệng gió thở tin nhà
sợi dây hồng đương cuộc
cởi trói một lần vương
thoái về tâm giác động
chớp ánh nợ vô thường
thức cho xong niềm thanh
một ngày vi lô tận
lộng ngữ sát bên thành
tiếng cười mình rất ngắn
c ụ b ị
(đọc thơ thuỳ)
tôi lỡ xỏ giày cùng mang ủng
ông đi nghìn dặm cũng ung dung
chân trần một vết đầy muôn thuở
cóp nhặt bao nhiêu cái lạ lùng
không cứ chăn dê làm lớn chuyện
lui về xóm nhạn cửa lấp vò
thơ đâu thâm thấp trò luyện ngục
ngun ngún âm tàn lửa cháy tro
chiếc lược mở đường ra tóc bí
càn khôn chim chóc hú họa rừng
triển hạn thân người không mấu chốt
kín niềm tao tác đậy nhà chung
có biết bao điều khoe điệu hạnh
tôi trong tổ kén diện tùng xoè
mới thấy hân trình không đơn giản
ai tặng cho mình chút đỏ hoe
ông cứ nhẩn nha mùa thơ cộc
tôi trâng tráo ca múa xập xình
đời người rồi cũng xuôi trảng lớn
giày ủng quăng rồi bước rộng rinh
h o à n g x u â n s ơ n
(11 fév. 2019
tháng giêng tay rêm)