Một Người Ngồi. Rất Thơ

17/11/202419:16:00(Xem: 968)
Mai ta
Mai Ta [sưu tập Tống Phước Cường]

 

Làm thơ

Đặt để một trần

Cái tâm cốt lõi

Cái phần hương hoa

Cái phiêu nhiên bỗng chói lòa

Thu vào bóng mỏi một toa an thần

 

Tiếng xay âm vực

Nựng lên thành sầu

Hai bên bờ đá

Tượng hình đâu đâu

 

Võng xoáy cực lạc

Đoan khúc ru hời

Trưa đun áo xống

Trụi trần tăm hơi

 

Soạn một trường giang ca thịnh

Có đoạn đời qua thật mùi

Một người đến không dự báo

Để một người chới với theo

 

A ha

Bức tranh sổng chuồng

Bọn tĩnh vật bắt đầu di động

Tất cả chúng ta đều vẽ

Bộ dạng an thần của những dây chuông

Không

Bầy dê đang tự (t)hiến

Bỏ quên suất ăn chiều

Cuộc lễ vinh danh hung thần ác sát

 

Người ngồi thản nhiên bình lặng

Năm tóc dài trôi thế giới

Bán thân tựa vào mệnh số

Không nghe tiếng con mồi tha

Sau dịch lung lay đinh tán

 

Mảng vôi tróc khiến bầy chim đứng  khựng

Người vẫn bay

Dự tưởng

Một phiên chờ

Bên trên khuôn mặt hồng rám nắng

Một bài thơ thành thực

Rất đỗi thơ

 

@hoangxuanson.041124

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
hết xuân sang hạ | hồi cư chiếc buồn | một mình vẫn | một mình luôn
người bán hàng tiếp tục chu mỏ thuyết minh | con cóc nhảy ra và ngồi đó ̶ ̶ ̶ vừa lắng nghe | vừa gật gật đồng ý: “văn hóa phi vật thể”
Khóc mùi một trận đi, quê núi | Vuốt ngực trôi xuôi những nỗi niềm | Trả hết về xưa cho gió xóa | Để hồn ươm vạt nắng vàng im |
và bóng đêm ở ngoài kia, | bên ngoài những tấm rèm, | niêm kín hai đứa với nhau
Dốc mòn phiếm du | Dễ nhau. đời khóa ngục tù | Xin em một chiếc phù hư bạt ngàn
trằn trọc trong vùng u minh nguyên thủy | mẹ tôi câm lặng chờ dông bão đi qua | đánh dấu giấc chiêm bao nhiều biến khúc | bằng những giọt nước mắt xốn xang
Tội cho một đất nước mà hơi thở của nó là tiền bạc | và ngủ giấc ngủ của những kẻ được ăn dọng phủ phê
Bão tới rồi bão đi | Quên ngay những mảnh vỡ | Như những người yêu nhau | Buông mảnh tình vừa lỡ
đi qua sông biển núi đồi | con tàu xanh chìm sâu trong mắt | vẫn hoang vu chòm lá | một thời choáng ngợp hồn ta