Hôm nay,  
DAVEMIN.COM

“Ngoại Giao Cây Tre”, Như Một Thứ Chủ Nghĩa Chàng Ràng

04/10/202400:00:00(Xem: 971)

Ngoại-giao-cây-tre-18.09.2023
Chủ tịch Tô Lâm gặp Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình tại Bắc Kinh trong chuyến công du quốc tế đầu tiên kể từ khi trở thành nhà lãnh đạo. Hình chụp lại từ Youtube.
 
Bi hài kịch “ngoại giao cây tre”, với hoạt cảnh mới nhất là “cưỡng bức đặc xá”, đã giúp chúng ta nhận ra rằng, dẫu khác nhau nước lửa, “phóng sinh” và “hiến tế” vẫn có thể hội tụ ở ý nghĩa “triều cống” khi phải chiều lòng hai cường quốc ở hai đầu mút của hai hệ tư tưởng trái ngược nhau. [1]

Để đẹp lòng bên này thì phải nhẫn tâm “hiến tế”, mà để làm hài lòng bên kia thì phải diễn tuồng “phóng sinh” để có một dáng dấp khai phóng, cởi mở. “Chiến lược ngoại giao” này, phải chăng, là một trò chơi “ăn bù thua” mà, diễn đạt bằng ngôn ngữ toán học của Game Theory, là có tổng bằng không?

Đó là công trình đoạt giải Nobel Kinh Tế 1994 của nhà toán học John Forbes Nash, xem xét việc cạnh tranh kinh tế như một trò chơi “zero sum” khi cái được của bên thắng là phần thiệt của bên thua. [2] Phân giải hành vi và toan tính của con người bằng những nguyên lý toán học đã khó nhai, nhưng soi xét bằng nguyên lý nhân quyền và dân quyền thì, cái gọi là “ngoại giao cây tre” kia, còn khó nhai hơn nữa bởi sự thất đức, vô đạo và vô hậu của nghi thức hiến tế như một hình thức triều cống.

Đó là một thứ lệ phí bảo kê mà một nước mạnh áp đặt lên nước yếu để đổi chác sự thừa nhận, để yên. Khi Ngô Quyền giành lại quyền tự chủ thì Trung Quốc vẫn còn rối ren nên tổ tiên ta chưa phải gánh chịu trò cống nạp này mà phải chờ đến thời Đinh Tiên Hoàng, khi nước lớn này đã ổn định việc nội trị, có thể thảnh thơi thò vòi ra xuống phương Nam. [3]

Hiến tế lại là một nghi lễ man rợ với niềm tin mê muội rằng, với chút quà tươi thấm đầy máu nóng, là có thể mua chuộc được thần linh để đánh đổi sự thừa nhận, yên bình. Khi các bộ lạc vùng Trung Đông cắt cổ dê, khi các sắc tộc thiểu số Tây Nguyên trên đất nước chúng ta đâm thấu tim trâu, hay khi các bạo chúa ở Nam Mỹ thời văn minh Inca tàn sát hàng loạt trẻ em trong lời khấn vái của các pháp sư v.v... tất cả cũng chỉ tin rằng món hối lộ của mình sẽ khiến đấng thiên thượng hài lòng mà không lên cơn thịnh nộ với đất chuyển, nước dâng, cuồng phong hay dịch bệnh.
 
Trái với hiến tế là phóng sinh, nghi lễ mà hạng người mê tín vẫn đều đặn thực hành vào rằm tháng Bảy và, xét cho cùng, là trò gian lận công đức với đấng bề trên ở thế giới bên kia. Bất an với mặc cảm thiếu vắng công quả hay ẩn ức thất đức thì mới nảy sinh nhu cầu trình diễn công đức và đã có cầu thì tất sẽ có cung với sự hình thành của cả một “công nghiệp” hay “thị trường” ăn theo. Muốn trả tự do để cá, chim về với nước và trời như một màn biểu diễn thì sẽ có cá có chim như một thứ hàng hóa tiền trao cháo múc nhưng hậu quả sẽ là những sinh linh vạ vật cảnh cá chậu chim lồng lừ đừ đón nhận tự do để rồi quay vòng như một thứ “đạo cụ” cho vở tuồng trình diễn công đức đến mãn đời bởi thân thể đã bị nhiễm đầy thuốc mê cho dễ bề tóm lại. [3] Điểm xuất phát đã gian thì những bước đi kế tiếp không thể không ác và trò gian lận công đức này đã khơi mào cho một chuỗi những hành vi thất đức, vô đạo và vô hậu. Tước đoạt tự do của những sinh linh khác, hàng loạt, xem quyền sống tự do của chúng như một món hàng mua bán, là thất đức. Sử dụng cạm bẫy, thuốc mê để giam cầm chúng như một cuộc đầu tư vô tận là vô đạo. Rồi, sau cùng, những hành vi phá hoại môi sinh này là gì nếu không phải là vô hậu?

Nhưng với “ngoại giao cây tre” thì hai hành động trái ngược trên có thể xích lại gần nhau bởi, nếu “đặc xá” gần với ý nghĩa “phóng sinh” thì, để có được những sản phẩm cung ứng cho màn kịch này, tất trước đó phải bắt bớ, giam cầm. Mà khi việc trấn áp này tiến hành với mục đích mua vui hay, ít ra, tránh làm phật lòng “thiên thượng” thì nó, chính xác, là một hình thức “hiến tế” hiện đại. [4]

Khi “thiên thượng” là nước lớn phải chiều lòng thì cả hai hành vi trên, “phóng sinh” hay “hiến tế”, đều mang ý nghĩa “triều cống”. Và khi hai nước lớn ngự trị ở hai thái cực khác nhau thì phẩm vật triều cống cũng phải ở thế bù trừ: “hiến tế” với những chiến dịch khủng bố, giam cầm để rồi “phóng sinh”, thậm chí “cưỡng bức phóng sinh”.
 
Nhưng không phải vì thế mà, theo cái nhìn của Game Theory, “ngoại giao cây tre” là một trò chơi có tổng bằng không.
 
Theo lý thuyết này thì, trong cạnh tranh kinh tế, tay chơi nào cũng tìm cách để thắng và khi cùng tham gia với một ý đồ, họ sẽ ngẫu nhiên tạo nên thế cân bằng gọi là Nash Equilibrium ở đó ai cũng có lợi và, vạn nhất, nếu ai đó cố ý phá vỡ cân bằng, y không chỉ gây tổn hại cho người khác mà còn tự rước thiệt hại về mình.

Sự phá vỡ này, hình dung đơn giản theo một thí dụ trong giáo trình Microecomics dành cho sinh viên năm thứ nhất, là câu chuyện cạnh tranh giữa hai trạm xăng đối diện nhau. Chia đều một số khách như nhau, với giá bán ngang nhau, cả hai cùng hưởng một lợi tức như nhau. Nhưng nếu một bên phá giá để giành khách thì bên kia cũng sẽ hạ giá tương tự để giữ khách, thậm chí còn phá giá thấp hơn để giật khách và hai bên có thể say máu trả đũa cho đến một điểm dừng khi đã cùng đường cạnh tranh. Đó là lúc họ không thể nào hạ giá thêm nữa và, trong khi con số khách hàng chỉ có chừng đó, bên nào cũng phải è cổ ra bỏ công làm lời, rõ ràng cả hai bên cùng thiệt hại như nhau, sau khi một bên dại dột phá vỡ cân bằng.

Nhưng với “ngoại giao cây tre” thì quan hệ lại khác bởi, như có thể dễ dàng nhận ra, cốt lõi của vấn đề là người lái xe phải chọn giữa hai ông chủ trạm. Khi chủ trạm nào cũng có thể triệt đường sinh sống của mình thì, tình trạng có khác gì Đằng quốc, một nước nhỏ thời Xuân Thu, qua bài thơ Hồ Xuân Hương:

Đằng quốc xưa nay vốn nhỏ nhen,
Lại còn Tề, Sở ép hai bên.
Ngoảnh mặt sang Tề e Sở giận,
Quay đầu về Sở sợ Tề ghen
 
Quay mặt về Tề là phá vỡ cân bằng trong mối quan hệ đã đạt với Sở, nghĩa là, với Sở, phải nhượng bộ thêm nữa để có thể... tái cân bằng. Mà làm hài lòng Sở thì có nghĩa là phá vỡ quan hệ ổn định với Tề và, hệ quả là, tư thế thương lượng ngày càng bị hạ thấp, càng ngày càng bị bắt chẹt và phần bù sẽ không đủ số trừ nên khiến số tổng càng tụt sâu dưới không, nghĩa là một số âm, ngày càng lụn bại.
 
Ám ảnh Tề - Sở của Đằng quốc là nỗi sợ nước lớn mà, sợ, xét cho cùng, cũng là một... yếu tố kinh tế học. Kinh tế học xây dựng trên tiền đề về lòng tham của con người, theo đó thì hành vi nào của chúng ta cũng bị chi phối bởi phương châm tối đa hoá lợi nhuận và tối thiểu hoá thiệt hại. Chăm chăm với lợi nhuận là tham, mà ngay ngáy với ám ảnh thiệt hại là sợ. Và, cũng trong cái nhìn của kinh tế học thì, chính vì tham và sợ nên, bất luận làm việc gì, từ một tổng thống tân cử đến vị chủ tịch hay giám đốc công ty, cũng đều hành động với dụng ý đầu tư cho nhiệm kỳ kế tiếp. Ám ảnh mất đặc quyền này cũng chính là ám ảnh của “ngoại giao cây tre”.

Nhưng lịch sử không phải là một mô hình kinh tế học thuần túy và cuộc đời của mỗi con người không đơn giản là chuỗi dài những quyết định chỉ căn cứ vào con số lời lãi. Nhân loại chẳng đã tiến những bước rất dài với những phát kiến địa lý, những phát minh khoa học hay sáng tạo nghệ thuật hoàn toàn phi lợi nhuận hay sao? Và, như có thể thấy, rất gần, qua câu chuyện “cưỡng bức đặc xá”, đâu phải cái sợ nào cũng là ám ảnh đặc quyền? Vì sợ, trước một siêu cường xây dựng sức mạnh trên nền tảng của chủ nghĩa tự do, chúng ta mới có thể chứng kiến màn hài kịch “cưỡng bức tự do”. Và cũng vì sợ, nhưng là cái sợ vĩ đại cho tương lai của tổ quốc nên tù nhân ấy, ông Trần Huỳnh Duy Thức, mới kiên gan thách thức thể chế với bản án 16 năm tù.
 
Cuộc cạnh tranh này, do đó, cũng là cuộc cạnh tranh giữa hai thứ sợ, cái sợ vĩ đại của một công dân với tầm nhìn trí thức và cái sợ ty tiện của giai tầng cai trị mà, nói theo một nhà bất đồng chính kiến khác, Nguyễn Tiến Trung, là giữa cái sợ mất nước với cái sợ mất đảng.

Như thế, cái số tổng dưới không kia, nói theo ngôn ngữ kinh tế học, còn là “opportunity cost”, những mất mát từ những cơ hội bỏ lỡ khi cái sợ nhỏ nhen đè bẹp cái sợ lớn lao. Sẽ không bao giò có một “tổng bằng không” khi cả một dân tộc bị một thiểu số cai trị tước đoạt bao nhiêu là cơ hội để lớn mạnh như những đất nước từng có cùng cơ hội, từ Thái Lan đến  Singapore, Nam Hàn v.v. Như một dân tộc thì, để lớn, để mạnh, phải tự tin đối phó với mối đe dọa lớn nhất, phải để những nỗi sợ lớn lao đè bẹp những cái sợ nhỏ nhen và “ngoại giao cây tre”, do đó, nếu cần thiết, chỉ cần thiết như một chiến thuật tùy thời và bất thành văn, không thể là một chiến lược lâu dài hay, thậm chí, một “trường phái”.[5]

“Chủ nghĩa cây tre”, do đó, chỉ là một thứ chủ nghĩa chàng ràng và cái trò xoay vòng cầu thân giữa hai siêu cường với những màn “hiến tế” và “phóng sinh” là một trò thất đức, vô đạo và vô hậu mà công dụng duy nhất là làm mai một dần lòng tự tin và sức đề kháng của dân tộc.

Sự sinh tồn của đất nước đòi hỏi một chọn lựa dứt khoát nhằm đối phó với mối đe dọa mất nước, không thể để tiếng nói của dân tộc ngày bé lại theo cái tư thế thương lượng ngày càng xuống giá trong cái dáng điệu lật đật, lấc cấc của bọn chàng ràng ngoại giao.

Nguyễn Hoàng Văn

Tham khảo:

1. “Trần Huỳnh Duy Thức tố bị ‘cưỡng bức đặc xá,’ khiêng ra khỏi nhà tù”
https://www.nguoi-viet.com/viet-nam/tran-huynh-duy-thuc-to-bi-cuong-buc-dac-xa-khieng-ra-khoi-nha-tu/

2. Giải Nobel Kinh Tế này cũng được trao cho John Harsanyi và Reinhard Selten. Riêng John Nash còn được trao giải Abel 2015 về Toán. Nash bị tâm thần, trong đó có triệu chứng bách hại cuồng từ năm 1959, cuộc đời được diễn tả trong phim A Beautifull Mind, do tài tử Russell Crowe đảm nhận.

3. Dẫn theo Hoàng Xuân Hãn, trong Lý Thường Kiệt – Lịch sử Ngoại giao, Tông giáo đời Lý, xuất bản lần đầu năm 1949, bản của NXB Quân Đội Nhân Dân, Hà Nội, 2003, trang 52.
Trong Ngoại giao Việt Nam (NXB Công An Nhân Dân, 2004) ông Lưu Văn Lợi, nguyên là Trưởng ban biên giới chính phủ, viết rằng lệ triều cống bắt đầu từ năm 1258, tức triều Trần

Sự thật thì triều cống đã có từ thời Lý và, trong 63 năm, các vua Lý đã cử 23 sứ bộ sang cống nhà Tống. Tuy nhiên các chuyến triều cống này bất định kỳ, chỉ có dịp đặc biệt cần giao hảo. (Hoàng Xuân Hãn, sđd, trang 84)

 Vấn đề là năm 1258 sứ Nguyên sang nước ta đòi lễ vật hàng năm và nhà Trần đã thương thảo và cuối cùng chấp nhận hạ giá xuống mức định kỳ ba năm một lần, dẫn theo Đại Việt sử ký toàn thư, Bản in Nội các quan bản, Hoàng Văn Lâu dịch và chú thích, Hà Văn Tấn hiệu đính ( Nhà xuất bản Khoa Học xã hội, Hà Nội 1998) tập 2,trang 29.

4 . “Hành trình trầm luân của chim phóng sinh”
https://baophapluat.vn/hanh-trinh-tram-luan-cua-chim-phong-sinh-post283977.html

5. “Có hay không bàn tay của Trung Quốc trong vụ bắt giữ nhà hoạt động môi trường?’
và:
"Đàn áp" làm giới bất đồng chính kiến im lặng về chuyến thăm Việt Nam của Tập Cận Bình
https://www.rfa.org/vietnamese/news/vietnamnews/suppression-makes-political-dissent-remains-silent-about-visit-of-chinese-leader-12122023031224.html

6. “Trường phái đối ngoại, ngoại giao “cây tre Việt Nam” trong sự nghiệp đổi mới đất nước”
 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Đến tham dự Hội nghị Thượng đỉnh của khối BRICS tại thành phố Kazan, Nga, từ ngày 23 đến 24/10, Tổng thống Thổ Nhĩ Kỳ Erdogan công khai bày tỏ mong muốn trở thành thành viên của khối BRICS và được Tổng thống Vladimir Putin quan tâm đặc biệt. Tại sao? Erdogan mong đợi gì trong cuộc hội kiến này và những hậu quả địa chính trị và kinh tế nào có thể xảy ra?
Trong vài tháng qua, báo chính chính thống của Mỹ đã dành cho Donald Trump khá nhiều đất diễn. Nhất cử nhất động của Trump, dù đáng hay không đáng, dù thiếu một nửa để trở thành một ổ bánh mì, vẫn được những tờ báo lớn có lịch sử hơn trăm năm dẫn lại. Với Trump, đó là một chiến thắng. Với báo chí, đó là kinh doanh, là “rating.”
Gần bốn năm trước, tại công viên Ellipse ở Washington, DC – một tổng thống đương nhiệm đứng phía sau khung kính chống đạn, mặc chiếc áo măng-tô đen, mang găng tay đen, giơ cao tay ủng hộ một đám đông bạo loạn đang chực chờ phát súng chỉ thiên từ thủ lĩnh để tấn công vào Quốc Hội lật ngược kết quả bầu cử. Đó là “một ngày của tình yêu” – theo lời mô tả của Donald Trump, người đứng đầu hôm đó – cho dù trong vòng 36 giờ, 10 người đã chết, nhiều người bị thương gồm 174 cảnh sát. Trong số nạn nhân tử vong, có một cảnh sát chết sau khi bị những kẻ bạo loạn tấn công. Chung quanh khu vực Ellipse ngày 6 Tháng Giêng đó, là những gương mặt đằng đằng sát khí. Cờ xí rợp trời – những lá cờ mang tên Trump và cờ thời kỳ nội chiến. Bốn năm sau, cũng tại công viên Ellipse, cũng là một biển người được ước chừng khoảng trên 75 ngàn người, tập trung về từ 7 giờ sáng. Trật tự, lịch sự. Khi hoàng hôn DC buông xuống cũng là lúc số người tham dự đã kéo dài đến tận National Museum of African...
Chính quyền CSVN và Ủy ban Tự do Tôn giáo quốc tế Hoa Kỳ (The United States Commission on International Religious Freedom / USCIRF) đã có tầm nhìn tương phản về quyền tự do tín ngưỡng tôn giáo ở Việt Nam...
17 ngày nữa, cuộc tranh cử tổng thống Mỹ bước vào kết thúc. Ai thắng? Ai bại? Đời sống sẽ được trở lại bình thường không bị ám ảnh của truyền thông lôi kéo, không bị áp lực của đảng phái thuyết phục. Thật là đáng mừng.Không chắc. Nếu ông Trump thắng, cuộc giao chuyển quyền lực tuy không vừa ý, nhưng chắc sẽ xuôi qua bình yên. Nếu ông Trump thua, đây mới là vấn nạn. Đến giờ phút này, ai cũng biết, nếu ông Trump không được làm tổng thống thì sẽ ứng với câu: Được làm vua, thua làm giặc. Chuyện này đã xảy ra trong lịch sử: Ngày 6 tháng 1, 2021. Và căn cứ theo những lời ông tuyên bố khi vận động tranh cử. Chính quyền Biden, FBI, nội an, cảnh sát, quân đội, có chuẩn bị gì chưa? Hay chỉ có ông Howard Stern tuyên bố: “Tôi không đồng ý với Trump về mặt chính trị, tôi không nghĩ ông ta nên đến gần Nhà Trắng. Tôi không ghét ông. Tôi ghét những người bỏ phiếu cho ông. Tôi nghĩ họ ngu ngốc. Tôi ghét. Tôi sẽ thành thật với bạn, tôi không tôn trọng bạn," (Fox News.)
Chỉ còn vỏn vẹn chưa đầy ba tuần nữa là ngày bầu cử. Cho đến hôm nay, ai nói, cũng đã nói. Ai làm, cũng đã làm. Nói nhiều hay ít, và làm nhiều hay ít, cũng đã thể hiện rõ ràng. Trừ khi, như một cựu ký giả của tờ Sóng Thần trước năm 1975, hiện đang sinh sống ở Virginia, nói rằng: “Có thể họ không lên tiếng trước công chúng, nhưng ngày bầu cử, lá phiếu của họ dành cho đảng đối lập.” Vị cựu nhà báo này muốn nói đến cựu tổng thống Hoa Kỳ, George W Bush, vị tổng thống duy nhất thuộc đảng Cộng hoà còn tại thế.
Hoa Kỳ luôn được tôn vinh là một cường quốc tích cực tham gia trong mọi sinh hoạt chính trị quốc tế, nhưng lịch sử ngoại giao đã chứng minh ngược lại: Hoa Kỳ từng theo đuổi nguyên tắc bất can thiệp và cũng đã nhiều lần dao động giữa hai chủ thuyết quốc tế và cô lập. Trong việc thực thi chính sách đối ngoại trong thế kỷ XX, Hoa Kỳ mới thực sự trực tiếp định hình cho nền chính trị toàn cầu, lãnh đạo thế giới tự do và bảo vệ nền an ninh trật tự chung. Nhưng đối với châu Âu, qua thời gian, vì nhiều lý do khác nhau, càng ngày Hoa Kỳ càng tỏ ra muốn tránh xa mọi ràng buộc càng tốt.
Tiếng Việt không ít những thành ngữ (ví von) liên hệ đến đặc tính của nhiều con vật hiền lành và quen thuộc: ăn như heo, ăn như mèo, nhát như cáy, gáy như dế, khóc như ri, lủi như trạch, chạy như ngựa, bơi như rái, khỏe như voi, hỗn như gấu, chậm như rùa, lanh như tép, ranh như cáo, câm như hến …Dù có trải qua thêm hàng ngàn hay hàng triệu năm tiến hóa, và thích nghi để sinh tồn chăng nữa – có lẽ – sóc vẫn cứ nhanh, sên vẫn cứ yếu, cú vẫn cứ hôi, lươn vẫn cứ trơn, đỉa vẫn cứ giai, thỏ vẫn cứ hiền, cá vẫn cứ tanh, chim vẫn cứ bay, cua vẫn cứ ngang (thôi) nhưng hến thì chưa chắc đã câm đâu nha.
Khi thiên tai đổ xuống, thảm họa xảy ra, và con người với khả năng chống đỡ có giới hạn, thì những gì nhân loại có thể làm là cứu nhau. Ngược lại với nguyên tắc tưởng chừng như bất di bất dịch của một thời đại mà con người luôn hướng đến hòa bình và lương thiện, lại là các thuyết âm mưu tạo ra để lan truyền thù ghét và mất niềm tin vào chính quyền đương nhiệm. Đại dịch Covid-19 vĩnh viễn là sự thật của lịch sử Mỹ, trong triều đại của Donald Trump. Tòa Bạch Ốc của Trump lúc ấy, qua lời mô tả của những nhân viên trong ngày dọn dẹp văn phòng làm việc để bắt đầu bước vào giai đoạn “work from home” là “ngôi nhà ma.” Giữa lúc số người chết tăng theo từng giây trên khắp thế giới thì Trump vẫn điên cuồng xoay chuyển “tứ phương tám hướng” để kéo người dân quay về một góc khác của đại dịch, theo ý của Trump: “Covid không nguy hiểm.”
Mặc dù các bác sĩ tâm thần có bổn phận bảo mật các thông tin sức khỏe tâm thần do bệnh nhân tiết lộ, nhưng hầu hết các tiểu bang tại Hoa Kỳ đều có luật bắt buộc hoặc cho phép bác sĩ tâm thần tiết lộ thông tin bí mật khi bệnh nhân có triển vọng gây tổn hại cho cộng đồng...
DAVEMIN.COM
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.