cuối năm ngoảnh lại

06/12/202308:01:00(Xem: 1518)
Balcomb Greene (1904-1990), Woman (1966)
Woman (1966) của Balcomb Greene (1904-1990); nguồn: Smithsonian American Art Museum.



cuối năm ngoảnh lại

 

#1

một chút lãng mạn

một chút mộng mơ

một chút buồn rầu

vơ vẩn

không đâu

nhẹ như tiếng nhạc the girl from ipanema

thoang thoảng

mùi cà phê lẫn trong gió biển

buổi trưa buông thả không mong đợi

trống vắng

nắng nhạt lãng đãng

chìm trong ánh mắt bâng quơ

lơ là trong từng nhịp thở

những ngày cuối năm ngoảnh lại ngó khoảng mờ

âm thầm trăn trở

lục ký ức tìm một biểu tượng tựa bùa mê.

 

#2.

nàng vẽ bằng những ngón tay định mệnh

bức tranh không đề sẩm tối

tựa hồ đời quặn thắt

ngồn ngộn bất trắc phân ly

 

gom góp chuỗi dài ảo ảnh  

hai bàn tay mỏi nhừ không đủ bao phủ một góc trời

đôi khi tôi hoài nghi tất cả chỉ là thú tiêu khiển

nhằm che giấu nỗi hốt hoảng bâng quơ

 

ảo giác lắm khi cũng cần thiết

như hơi thở như nhịp tim

để tin nàng vẫn hiện hữu trong cõi này

dù nàng chơi trò cút bắt

lẫn khuất đâu đó trong vũ trụ đa chiều

 

cuối năm ngoảnh lại nhìn bức tranh dang dở

vẫn ánh mắt vô tư

vẫn chiếc áo khoác quá khổ không thay đổi

trời chiều bất chợt ướt sũng

dìm tôi trong nỗi nhớ khôn nguôi. 


*

maggie

 

tôi gọi khàn giọng

maggie không buồn quay lại

mùa hè qua nhanh

con chó già đã điếc

 

chiều cuối năm mưa lất phất

ngày tháng ngả màu

thở hồng hộc như thiếu dưỡng khí

trong cơn khò khè hen suyển

 

chữ nghĩa đột ngột run rẩy

động kinh cho đến bầm dập

rạn nứt lồng ngực

lậm vào tủy xương

 

cuối cùng bóng tối quờ quạng đến 

maggie nằm co ro một góc sofa

mười bốn năm tuổi chó

(tương đương hơn bảy mươi năm tuổi người)

thời gian có bao giờ khoan nhượng. 

 

– Quảng Tánh Trần Cầm

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ngọn cờ này ta mang từ núi Thứu | Trồng nơi đây không biết đã bao đời | Hút đất đá nên đổi màu khác lạ | Cứ như màu câu hát ngấm trong nôi. | Này sắc vàng sắc thịt da dân việt.
Từ đó chết rồi | Hồi báo động của nỗi an bình thơ | Đừng đổ lỗi sự bất cẩn cho kiếp nạn
Tô phở Việt Nam | Có rau Quế lấy giống từ Bắc Việt \ Có rau thơm rễ tận miền Trung | Có giá ngon gốc từ Lục Tỉnh | Có ông bà cha mẹ anh em ăn húp sáng chiều.
Tương lai ai bắn tôi bằng đại bác /tôi chịu tan xác / không một chút than oán / nhưng bây giờ tôi phải bắn / bắn vào một loại quá khứ bằng tất cả cái gì tôi có /không có súng tôi dùng ngòi bút /vừa ngợi ca một quá khứ vừa đâm một quá khứ / khác tóe máu /dòng máu độc hại lưu cữu ấy / đã phá nát hiện tại di hại tương lai /nhiều năm sau nữa /để họ thấu được quá khứ tồi tệ thế nào
nước mắt nước mũi dàn dụa/ chứng dị ứng trở lại nhiều ngày trong tháng / tôi ngồi nghe thế giới rung lắc / trong tiếng la hét reo hò của lũ lên đồng / hiệu ứng cơn sốt trải rộng / dưới lực của áp đặt ức hiếp đe dọa giẫm đạp / đám đông như đàn thú bị săn đuổi / hoảng loạn / lo sợ / co rút thu mình né tránh / không đời nào không thể nào
Tôi gọi tên Tháng Tư | Tôi gọi tên thành phố | Tôi gọi tên người yêu | Niềm đau và nỗi nhớ
ngóng đợi phiên bản thứ mười hai tháng này | trong thành phố với cuộc sống đa đoan | và phận người gãy vỡ.
Tôi buộc nỗi cô đơn của mình | vào cánh diều | thả bay lên thật cao | nỗi cô đơn của tôi
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.