Nhịp Xanh Giấc Mơ
Trong mơ tưởng của tôi
Âm thanh những sợi mỏng nhịp nhàng. Neo trên cùng một nhịp. Ngày và Đêm. Giấc mơ và thành tựu. Anh và em.
Trong mơ tưởng của tôi
Ánh sáng rực rỡ sóng, run trong ngực viên đá bổn mạng đại dương xanh. Nhốt vào sâu thẳm tiếng đập sóng gió. Tôi trôi. Phập phồng điểm hẹn. Nhịp vui trái tim đẩy dòng chảy thời gian rộn ràng trong mạch máu.
Trong mơ tưởng của em. Thương khó một mùa gặp gỡ. Dẫu bước chân em giờ như chiếc lá khô lăn theo năm tháng. Mộng mơ là cuống mỏng manh. Nuối nhìn mắt gió.
Trôi về phía giấc mơ
Ngừng lại ở con đường. Nơi cuộc sống chia ly chưa có tên. Và, trong ký ức ngày mai, một hò hẹn giữa trời xanh Sài Gòn tuổi trẻ.
Em sẽ nói với anh điều có nghĩa nhất trong cuộc đời, một điều nghĩa lý ngây thơ,
Là tình yêu vĩnh cửu,
Là thời gian không trôi,
Là hẹn hò, không bao giờ trễ.
Mỗi Ngày Qua Mỗi Ngày Đi Tới
Không phải tôi hôm nay
Là phút giây tôi chìm vào giấc ngủ, đêm qua
Tôi bước những bước pha lê mỏng mảnh của ngày mai
Lách tách thời gian. Hạt rơi xuống vang lên âm thanh tiếng cười. Sài Gòn tuổi hai mươi. Nắng một ngày xuân xưa. Mưa một thời lãng mạn. Hoa một mùa xa vắng. Anh đến. Và anh nói, yêu em.
Lời yêu mới tinh như chưa hề có lần tôi đã nghe...
Bồng bênh con đường phố cổ. Sông xanh dạt dào khăn lụa. Gợn lên mùa gió. Anh dắt tay em. Hơi ấm bàn chân bắt đầu để dấu. Những viên gạch đá xưa. Dưới tàng lá rỗ hoa bóng nắng. Rơi xuống lung linh lời anh nói, yêu em.
Lung linh. Hơi thở của ngày tôi chưa sống.
Em ơi. Em ơi. Tiếng gọi như tiếng reo lách qua kẽ tay em đang vẫy. Tiếng reo như tiếng cười bắt vào nắng rực lên ánh mắt đang nhìn. Sáng thủy tinh trang hoàng ô cửa sổ. Nơi, mỗi ngày. Anh nói, yêu em.
Lời yêu. Mỗi ngày trong đời tôi đang sống.
Bên đoá hoa trắng vừa nở
Mùa xuân về gần. Như tiếng ai vừa gõ cửa…