Thơ Nguyễn Thị Khánh Minh: Đêm Thiếu Nữ - Trăng Gần Trăng Xa - Âm Thanh Tôi - Bắt Đầu

24/10/202112:52:00(Xem: 2270)

km-Đinh Cường phác họa 2014
Khánh Minh - minh họa Đinh Cường




đêm thiếu nữ



Đêm mọc lên từ bức tranh

Ứ đầy tĩnh lặng

Huyễn hoặc mở ra bóng tối

Trong tiếng thổn thức sắc mầu

Tôi dọ dẫm

Như sợ chạm phải nét cọ lung linh của ký ức

Như sợ làm huyên náo cái thầm lặng

Của đôi mắt khép

Như sợ lôi ra ánh sáng

Khuôn mặt nào đó đang lẩn khuất

Đe dọa

Thủy tinh đêm

Thiếu nữ tắm ánh trăng khuya
Tóc loang bóng lá. Đêm loang xanh
Mầu xanh ấy chảy ra từ đôi tay mảnh mướt lá non
Dịu dàng mãnh liệt của chồi biếc
Cô che hết bóng đêm
Trên con đường ánh mắt đang đi
Đêm thiếu nữ. Òa vỡ
Vệt sáng rực rỡ cuối cùng của ngày

Sắc vào tôi
Ánh lửa

 

(Cảm xúc tranh THIẾU NỮ của họa sĩ NGUYỄN TRUNG)


 

trăng gần trăng xa


Trăng ngõ nhà ta xưa

Gần hơn trăng nơi này

Mộng hơn trăng nơi này

 

Nên trăng vàng khắp ngõ

Xe về ấm lối quen

Ai chờ bên thềm gió

 

Gió vườn nhà êm ả

Ai nói gì qua lá

Mà khuya đầy trăng thơm

 

Đêm ngó trời. Cao quá

Hỏi trăng gần, trăng xa

Đâu là chốn quê nhà…



âm thanh tôi

 

1.

Tiếng đập mạnh khỏe

Trong lồng ngực

Trao tôi từng phút trẻ trung

Hiến dâng cuộc sống

 

Tiếng bước chân đi tới

Giục giã nắng ngày

Đun tôi hạt nước muốn sôi

 

Tiếng im lặng

Cung bậc của rung cảm. Cùng tận

Thấm tôi từng hạt nhỏ thời gian

 

Tiếng thì thầm

Đặt tôi trên một dòng suối. Tôi tan

 

2.

Trong thời gian đứng lại

Níu một đợi chờ

Tôi đôi khi

Có tấm lòng xanh của đá

Tôi đôi khi. Hút mầu rêu phủ

 

Trong thời gian trôi đi

Cây đàn cũ câm tiếng

Vô vọng âm thanh tôi

Những nốt nhạc gảy lên từ ký ức

 

Tôi đang phai

Chiếc lá hình đêm

Những điệu múa mù trong tối

 

3.

Dưới dòng chảy mạnh mẽ của ánh nhìn

Tôi bờ dốc

Âm thanh trượt dài của nắng

 

Trong nét vẽ dịu dàng của vòng ôm

Tôi chiếc lá cong

Âm thanh mềm của một vũ khúc

 

Phủ lên quyến rũ mầu đêm

Tôi bờ đất ấm

Nghe từng hạt cát hòa âm

 

Dòng sông tôi

Âm thanh tôi, nghe không biển ơi,

Âm thanh rộn rã phút giây

Âm thanh của đi tới

Âm thanh của hòa tan…



bắt đầu



1.

Có khi tôi nối hai điểm bằng đường thẳng
Có khi bằng đường cong
Có khi bằng con đường dích-dắc
Có khi lại là những dấu chấm

Tưởng rất gần

Mà nối hoài
Hụt hơi

Không đến
Riết rồi, tôi đặt tên
Điểm ở đầu kia

Là Giấc Mơ

 

2.

Khi tôi nắm vào trong tay
Ít nắng
Thì cùng lúc tôi nắm vào chút nhỏ nhoi của bóng tối

Khi tôi ôm vào lòng
Ít gió
Cũng là lúc tôi đầy trống không, im lặng
Khi tôi bắt đầu một giấc mơ
Cũng là lúc tôi đã chìm sâu
Giấc ngủ
Và để biết có giữ được gì không
Tôi bắt đầu hy vọng

 

3.

Tôi nhóm lên một ngọn lửa

Gió thổi tắt đi

 

Tôi nhóm lên một ngọn lửa nữa

Gió lại thổi tắt đi

 

Khi tôi không còn hy vọng

Thì gió

Lại làm những que tàn kia bắt lửa…

 

 
Nguyễn Thị Khánh Minh

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tô phở Việt Nam | Có rau Quế lấy giống từ Bắc Việt \ Có rau thơm rễ tận miền Trung | Có giá ngon gốc từ Lục Tỉnh | Có ông bà cha mẹ anh em ăn húp sáng chiều.
Tương lai ai bắn tôi bằng đại bác /tôi chịu tan xác / không một chút than oán / nhưng bây giờ tôi phải bắn / bắn vào một loại quá khứ bằng tất cả cái gì tôi có /không có súng tôi dùng ngòi bút /vừa ngợi ca một quá khứ vừa đâm một quá khứ / khác tóe máu /dòng máu độc hại lưu cữu ấy / đã phá nát hiện tại di hại tương lai /nhiều năm sau nữa /để họ thấu được quá khứ tồi tệ thế nào
nước mắt nước mũi dàn dụa/ chứng dị ứng trở lại nhiều ngày trong tháng / tôi ngồi nghe thế giới rung lắc / trong tiếng la hét reo hò của lũ lên đồng / hiệu ứng cơn sốt trải rộng / dưới lực của áp đặt ức hiếp đe dọa giẫm đạp / đám đông như đàn thú bị săn đuổi / hoảng loạn / lo sợ / co rút thu mình né tránh / không đời nào không thể nào
Tôi gọi tên Tháng Tư | Tôi gọi tên thành phố | Tôi gọi tên người yêu | Niềm đau và nỗi nhớ
ngóng đợi phiên bản thứ mười hai tháng này | trong thành phố với cuộc sống đa đoan | và phận người gãy vỡ.
Tôi buộc nỗi cô đơn của mình | vào cánh diều | thả bay lên thật cao | nỗi cô đơn của tôi
Sớm đó, cha xé tờ lịch nào biết nghe nó khóc, mất một ngày nhỏ mọn rồi mất luôn những to tát mai sau, để tiếp tục héo đau mất ngủ. Sớm đó, cha xé tờ lịch cũ, xé luôn thịt xương, đứt máu mủ yêu thương, mẹ từ đó ủ rủ, cha từ đó trong tù treo cổ những niềm vui.
Hết chiến tranh | Chúng ta già hơn hòa bình | À. thì diễn biến nào | Cũng tới hồi lạnh tanh
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.