Hôm nay,  

Họa Sĩ Ewa Juszkiewicz Muốn Phá Vỡ Ý Tưởng Bảo Thủ Về Vẻ Đẹp Phụ Nữ

04/12/202000:00:00(Xem: 3468)
Họa Si Ewa Juszkiewicz 01a

Họa sĩ Ewa Juszkiewicz và 2 bức tranh của cô.(www.artnews.com)


Claire Selvin của www.artnews.com

 

Gần 10 năm trôi qua, nghệ sĩ quê ở thành phố Warsaw của Ba Lan là Ewa Juszkiewicz đã tạo ra thể loại tranh vẽ chân dung với nét phá cách của Châu Âu thế kỷ 18 và 19 – các khuôn mặt mà cô vẽ bị che khuất. Những khuôn mặt của các phụ nữ mà cô vẽ thường bị che lại, bởi cây lá, nấm, tóc rối, vải quấn, hay bằng những thứ khác. Nhân sự kiện triển lãm của nhà nghệ sĩ về các tác phẩm mới tại phòng triển lãm Gagosian Gagosian Park & 75 nằm ở Upper East Side của New York, mở cửa từ ngày 4 tháng 1 và có thể xem qua qua các cửa sổ ở trước phòng triển lãm, trang mạng ARTnews đã phỏng vấn Juszkiewicz về cách cô tham gia và nâng cao các quy ước lịch sử nghệ thuật, vai trò thời trang đương đại trong tác phẩm của cô, và nhiều thứ khác. 

ARTnews: Cơ duyên đầu tiên nào khiến cho bạn vẽ chân dung – đặc biệt chân dung Châu Âu lịch sử -- như là sự cảm hứng đối với tác phẩm của chính bạn?

Juszkiewicz: Tôi đã thích thú chân dung từ lúc bắt đầu con đường nghệ thuật của mình. Và bởi vì điều này, trở lại lịch sử và khám phá cách vẽ chân dung đã tiến triển qua nhiều thế kỷ là điều tôi cảm thấy hoàn toàn tự nhiên và quan trọng. Trong khi tìm hiểu các điển hình cổ điển về chân dung từ quá khứ, tôi cảm thấy sự lạc điệu trong cách mà tôi đã nhận thức về chúng. Nói cách khác, những bức họa đó lôi cuốn tôi và quyến rũ tôi bởi vì tính nghệ thuật và kỹ thuật của chúng. Mặt khác, tôi cho rằng nhiều bức họa trong số đó đại biểu người phụ nữ theo một công thức hay quy ước đặc biệt. Thí dụ, trong tranh vẽ tại Âu Châu cùa thế kỷ thứ 18 và 19, những người phụ nữ thường được vẽ chân dung trong cách giống nhau. Những biểu lộ tư thế, cử chỉ và khuôn mặt của họ thì rất giống và cho thấy không cảm xúc hay cá tính sâu sắc. Kết quả, tôi đã phát triển nhu cầu mạnh mẽ để tham khảo những bức chân dung đó, và thiết lập đối thoại với chúng. Tôi được thúc đẩy bởi ước muốn làm sống lại lịch sử, hay đúng hơn để tạo ra câu chuyện của chính tôi dựa trên cơ bản về nó.

Có bất cứ nhà nghệ thuật, tác phẩm, hay thời kỳ lịch sử nào mà ảnh hưởng đặc biệt đến sự nghiệp của bạn không?

Ngoài tranh vẽ tại Âu Châu vào thế kỷ 18 và 19, đối với điều mà tôi cho là trực tiếp trong các phẩm của tôi, những họa sĩ người Hòa Lan thời kỳ sớm, như Jan van Eyck, Petrus Christus, và Robert Campin đã có ảnh hưởng đáng kể đến sự nghiệp vẽ của tôi. Tôi luôn luôn được ấn tượng bởi kỹ thuật, phương pháp tô màu của họ, và đặc biệt là độ chính xác không thể tin được trong việc nắm bắt kết cấu và các đặc điểm của các đối tượng và hình ảnh con người. Mỗi khi tôi có cơ hội xem Tranh Young Girl của họa sĩ Petrus Chiristus tại phòng triển lãm Gemäldegalerie tại Berlin đều là kinh nghiệm rất mãnh liệt và cảm xúc đối với tôi. Những ảnh hưởng quan trọng khác gồm các tác phẩm của Cindy Sherman, đặc biệt bức chân dung “History Portraits” của bà. Ra khỏi lãnh vực tranh vẽ, tôi đã được cảm hứng bởi những nhà thiết kế thời trang đương đại, như Rei Kawakubo và Iris van Herpen. Trong thế giới thời trang, tôi đặc biệt bị quyến rũ bởi các dự án phá vỡ các quy tắc khuôn mẫu của vẻ đẹp và thể hiện hình ảnh của người phụ nữ trong cách sáng tạo, tái định hình hình thức và hình ảnh của nó.

Họa-Si-Ewa-Juszkiewicz-02

Họa sĩ Ewa Juszkiewicz và bức tranh “Không  Đề” (after Jan Adam Kruseman), 2020, oil on canvas, 86 5/8 x 63 in. (www.artnews.com

Có các khía cạnh kỳ quặc, siêu thực đối với các bức chân dung của bạn vẽ? Khi nào việc che khuất các khuôn mặt của các nhân vật trong những tác phẩm của bạn trở thành trung tâm đối với việc vẽ của bạn, và đâu là những hiệu quả mong muốn của phương pháp này?

Tôi đã bắt đầu loạt tranh vẽ này vào năm 2011, nhưng trước đó tôi đã có thử nghiệm và đã làm cho chân dung truyền thống biến dạng khác nhau. Tôi đã kiểm tra biên giới của chân dung ở đâu và những hiệu quả gì mà tôi có thể đạt được bằng các cách biến dạng và biến thể.

Trong những bức họa này, bằng việc che khuất hay sửa đổi một bức chân dung, tôi muốn phá vỡ trật tự được biết và đập vỡ sự giống kiểu và hình ảnh bảo thủ về vẻ đẹp phụ nữ. Qua sự biến hóa của các bức tranh cổ điển, tôi thay đổi sự giải thích và khơi gợi các liên tưởng thay thế mới. Trong các bức tranh của tôi, bằng việc sắp xếp các yếu tố dường như không tương thích nhau, tôi tạo ra các hình ảnh siêu thực mới, mà là những đặc tính hỗn hợp gợi lên các liên tưởng mơ hồ, thường lộn xộn hay kỳ quặc. Bằng việc đan chéo các yếu tố liên quan đến quy tắc và truyền thống với những yếu tố phát xuất từ bản chất và các cảm xúc, tôi muốn giải phóng sự biểu đạt, cảm xúc, và sự sinh động mà trước đó đã bị che giấu bởi quy ước.

Đâu là gốc gác của chủ đề của cuộc triển lãm Gagosian, “Trong rỗng không đôi bàn chân của cô trong những sợi dây buộc giày lấp lánh ánh sáng”?

Chủ đề của cuộc triển lãm được lấy từ bài thơ của thế kỷ thứ 18. Nó được trích từ bài thơ Dorinda at her Glass của nhà thơ người Anh Mary Leapor. Tôi mới khám phá bài thơ của Leapor gần đây thôi. Trong thơ của bà, bà đã đề cập đến các chủ đề như những dự phóng xã hội liên quan tới vẻ bề ngoài của phụ nữ. Bà cũng mô tả thân thể của phụ nữ trong cách rất tự nhiên. Tôi nghĩ thơ của bà là phổ biến và vẫn nói với chúng ta hôm nay.

Họa Si Ewa Juszkiewicz 03

Họa sĩ Ewa Juszkiewicz và bức tranh “Không Đề” (after Joseph Karl Stieler), 2020, oil on canvas, 31 1/2 x 25 5/8 in. (www.artnews.com)


Các bức tranh treo tại phòng triển lãm Gagosian Park & 75 được chuẩn bị đặc biệt cho cuộc triển lãm này và với không gian đặc biệt này trong tâm. Trong chương trình này tôi giải thích các tác phẩm của Élisabeth Vigée Le Brun, Jan Adam Kruseman, Joseph Karl Stieler, và Adolf Ulrik Wertmüller. Dù sự thật là tôi đã lấy cảm hứng từ nhiều nguồn khác nhau, bộ tranh vẽ này tạo ra một toàn thể hài hòa, mà trở thành bộ sưu tập của chính cá nhân tôi.


Tất cả các bức chân dung của bạn đều mang phong cách riêng và đầy đủ các tư thế và chi tiết hấp dẫn. Phải chăng bạn đã trở nên kinh nghiệm hơn với những tác phẩm đó kể từ khi bạn bắt đầu tạo ra chúng?

Chắc chắn rồi, các bức chân dung của tôi đã tiến bộ trong nhiều năm qua. Đó là một tiến bộ không ngừng. Trong các bức tranh mới nhất, tôi đã thử nghiệm nhiều hơn với màu sắc và kết cấu bức tranh. Việc vẽ chúng giúp tôi nhiều niềm vui và thỏa mãn. Tôi cũng có cảm giác rằng những bức tranh mới đây của tôi còn có tính năng động hơn, và rằng chúng có một thứ hoang sơ mà tôi thực sự muốn thể hiện trong thời gian gần đây.

Điều gì chúng tôi có thể dự kiến bạn sẽ thực hiện sắp tới, và làm sao bạn tiếp tục để tìm kiếm các phương cách mới để phô diễn một thể loại lâu đời?

Tôi rất háo hức muốn thấy tương lai tìm kiếm của tôi sẽ dẫn tôi đến đâu. Lịch sử của nghệ thuật là một nguồn cảm hứng vô tận. Phối hợp các thể loại khác nhau và xác định lại các đại diện chính thống là đam mê lớn nhất của tôi. Sự quyến rũ và tò mò này luôn luôn thúc giục tôi đi tới.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Thương nhớ. Cảm động. Ngậm Ngùi. Và ước mơ một ngày quê nhà sẽ có dân chủ, khi đó Sài Gòn sẽ được hồi phục tên cũ. Đêm nhạc Trần Chí Phúc với chủ đề Sài Gòn Một Thoáng 50 Năm vào chiều Thứ Bảy 19/4/2025 đã chạm rất ngọt ngào và cay đắng vào trái tim của những người con Sài Gòn.
“Năm nay mang một ý nghĩa đặc biệt sâu sắc, là cột mốc 50 năm kể từ ngày những người tị nạn Việt Nam đầu tiên đặt chân đến Hoa Kỳ. Nửa thế kỷ kiên cường, dựng xây và tái định nghĩa thế nào là người Mỹ gốc Việt. Trong suốt hành trình đó, nghệ thuật kể chuyện đã đóng một vai trò thiết yếu—lưu giữ lịch sử, mở rộng tương lai, và thắt chặt cộng đồng. Chính vì thế, chúng tôi vô cùng tự hào được mang đến cho quý vị VietBook Fest năm nay—không chỉ một lễ hội sách, mà một không gian để kết nối, đối thoại và tôn vinh Bản Sắc Người Việt 50 Năm.”
Ngày Thứ Bảy 29 tháng 3 năm 2025 tại Citadel Art Gallery, một buổi Ra Mắt Thơ kèm thêm Triển Lãm đã được tổ chức rầm rộ và được sự hưởng ứng nồng nhiệt của khách thưởng ngoạn. Buổi hội ngộ văn học, nghệ thuật hy hữu này có sự góp mặt của nhiều tác giả với nhiều hình thái nghệ thuật như hội hoạ, điêu khắc, nhiếp ảnh, văn, thơ, sách, và âm nhạc. Gần 200 quan khách hiện diện đã làm bầu không khí nghệ thuật bừng sáng.
Sự ra đi lặng lẽ của họa sĩ Nguyễn Đồng là một một dư vang trầm mặc trong ký ức nghệ thuật Miền Nam – một miền nghệ thuật từng sống động, tự do, nơi mà hội họa được đặt ngang hàng với văn học, triết học, và cả chính trị. Ông không những là một trong những họa sĩ tiêu biểu của thời Đệ Nhị Cộng Hòa, mà còn là nhân chứng của một nền văn hóa từng rực rỡ trước khi bị chôn vùi dưới lớp bụi chiến tranh và chính trị hóa nghệ thuật.
Buổi ra mắt tuyển tập "Nguyễn Thị Khánh Minh, Bằng hữu & Văn chương – Tạp chí Ngôn Ngữ ấn bản đặc biệt" cho thấy sự đóng góp, quý trọng của nhiều nhà văn, nhà thơ đối với nhà thơ nữ này. Độ dày sách này là 544 trang, dày gấp nhiều lần các thi tập trước kia của nhà thơ nữ này. Nơi đây cũng lưu giữ những ký họa, tranh bìa, thủ bút, thơ tặng, bình luận từ hơn 40 văn nghệ sĩ cho Nguyễn Thị Khánh Minh, trong đó có các tên tuổi lớn như Thầy Tuệ Sỹ, Bùi Giáng, Đinh Cường, Đinh Trường Chinh, Trịnh Cung, Trương Đình Uyên, Lê Thánh Thư, Đỗ Hồng Ngọc, và nhiều người khác.
Họa sĩ Hồ Thành Đức sinh năm 1940 tại Đà Nẵng, Quảng Nam. Ông tốt nghiệp Cao Đẳng Quốc Gia Mỹ Thuật Sài Gòn, sáng lập viên của Hội Họa sĩ Trẻ Việt Nam (1968-1975), Giáo sư hội họa Viện Đại Học Vạn Hạnh (1969-1975), Khoa trưởng ngành Họa Thực Tiễn tại Đại Học Phương Nam (1974-1975). Ông đã có rất nhiều cuộc triển lãm trong và ngoài nước. Tranh của ông cũng có mặt tại nhiều viện bảo tàng danh tiếng trên thế giới trong đó phải kể đến Viện Bảo Tàng Nghệ Thuật Smithsonian tại thủ đô Washington. Tranh của ông được đánh giá cao bởi nhiều cây bút phê bình hội họa trong và ngoài nước..
“Để có thể nối kết đồng cảm ý nghĩa và tình tự của một ca khúc với người nghe, người hát cần hiểu ca từ sâu sắc và rung động với tâm tình trong lời và nhạc.”
Một lần tôi bất chợt nghe Khánh Ly hát: Ta không thấy em từ bấy lâu nay, mùa mưa làm rừng đước dâng đầy/trên cao gió hát mây như tóc/tràm đứng như em một dáng gầy. Mỗi con lạch là mỗi xót xa, mỗi giòng sông là mỗi tuổi già, thành phố đâu đây khuất hình khuất dạng, cuộc chiến già nua theo mỗi tiếng ca…. (Thơ U Minh- Nguyễn Tiến Cung, Phạm Duy phổ nhạc.) Tiếnh hát của chị rời rạc, kể lể. Bài hát không có tiếng súng tiếng bom nào cả, nhưng qua cái giọng nhừa nhựa chẫm rãi của chị ta thấy như những trang sách viết về chiến tranh đang lật từng tờ và người lính đó đang bì bõm trong rừng đước U Minh. Anh không bao giờ còn gặp lại người yêu nữa. Anh tử trận hay người yêu đã bỏ đi xa? Kết thúc nào cũng buồn cả. Tôi nghe đi nghe lại nhiều lần đoạn hát giản dị này và lúc nào nghe cũng ứa nước mắt.
Lần đầu tiên tôi có cơ hội được một mình ngồi trò chuyện với cô Khánh Ly là một ngày của Tháng 3 cách đây tròn 15 năm – khi được sếp phân công phỏng vấn viết bài về sự có mặt của cô trong một đêm nhạc mang tên “Du Mục” của nhóm The Friends. Tôi vẫn nhớ như in lần đầu gặp gỡ đó – giữa Khánh Ly – người được xem như một trong những huyền thoại của làng âm nhạc Việt Nam, và tôi – một phóng viên mới bước vào nghiệp cầm bút chưa đầy 2 năm. Nơi cô hẹn tôi là quán phở Nguyễn Huệ của chú Cảnh ‘Vịt’ (chú Cảnh đã bỏ trần gian đi rong chơi ở chốn xa lắc xa lơ nào cũng đã vài năm). Hôm đó, chồng cô, nhà báo Nguyễn Hoàng Đoan, chở cô tới. Trong hơn một tiếng đồng hồ, tôi đã hỏi cô nhiều câu – phần lớn chả ăn nhập gì đến chương trình cô sắp tham gia – mà chỉ là những câu hỏi tôi tò mò muốn biết về Khánh Ly – một người được bao người ngưỡng mộ, bao người mơ ước được gặp mặt – lại đang ngồi đối diện tôi, cùng tôi uống cà phê trong quán phở, và làm tôi bị say thuốc lá
Người đàn bà ấy, đứng trên sân khấu với mái tóc buông dài, đôi chân trần và một ánh mắt không có gì ngoài sự thản nhiên. Người ta gọi bà là "nữ hoàng chân đất," nhưng bà không phải là hoàng hậu của bất cứ điều gì ngoài nỗi buồn nhân thế. Đó là sự thản nhiên của một người đã thấy hết những gì cuộc đời có thể mang lại: những đỉnh cao, những vực sâu, những ngày tháng của ánh hào quang và những đêm dài của sự cô đơn tuyệt đối. Nếu có một người nào hát về sự mất mát mà không làm cho nó trở nên ủy mị, nếu có một người nào hát về những điều tan vỡ mà không cần phải gào thét lên, thì đó là Khánh Ly.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.