Hôm nay,  

Nhật Ký "Cấm Túc" Tuần 30

16/10/202009:47:00(Xem: 2991)

Thứ hai 5 tháng 10


Mới đầu tháng 10, nhiệt độ của nhiều nơi ở Đức đã xuống đến 5 độ C (tương đương 41 độ F). Nhiệt độ này  được coi là "mát mẻ" với Germans, nhưng nhiệt độ sẽ dần dần đi xuống trong vòng vài tháng tới.

Chuyện trời lạnh, cả lạnh dưới độ đông đá chỉ có ảnh hưởng ngoài trời. Trong nhà, trong phòng học, ở nơi làm việc luôn có hệ thống sưởi đưa người ta đến nhiệt độ thoải mái để học hành, làm việc, sinh sống, mà không cần phải "mang hia đội mũ", quấn khăn choàng cổ.


Các trường Tiểu học ở Đức ra thông báo cho phụ huynh học sinh khi cho con em mình đến trường nên cho các em mặc áo khoác dày,  mang theo đầy đủ mền, mũ len, khăn choàng, và cả găng tay để đối phó với COVID-19 trong mùa thu, cùng mùa đông (từ giữa tháng 9 năm nay đến trung tuần tháng 3 năm tới).

                                   

  Dieu Huong                                       Elementary School in Eichenau, Germany - AFP - Getty Images 


Điều khác thường này xảy ra ở Đức vì để đối phó với "thuở trời đất nổi cơn..đại dịch", ở rất nhiều tiểu bang, chính quyền ra chỉ thị các thầy cô giáo thỉnh thoảng phải mở cửa sổ lớp học từ 3 đến 5 phút. Ngay cả cửa ra vào cũng nên để mở để không khí bên ngoài có thể vào pha lẫn với không khí của lớp học, tránh một "indoor air" có thể "chứa" Coronavirus do những người trong phòng thở ra.


Chỉ cần nhiệt độ bên ngoài dưới 40 độ F (khoảng 4 độ C) là bạn sẽ thở ra khói khi bước từ trong nhà  ra ngoài. Ở Đức, vào cuối thu, đầu đông, chuyện nhiệt độ xuống dưới 0 độ C là chuyện bình thường. Nhưng chuyện  để cửa lớn mở trong mùa đông, và lâu lâu phải mở cửa sổ vài phút là chuyện rất bất thường, chưa bao giờ xảy ra.


Do vậy, một số chuyên gia đã cho là "Luật lệ gì mà vô lý vậy!", hay dịu dàng hơn thì lên tiếng "Luật này này là một mối nguy hiểm cho sức khỏe trong thời tiết lạnh giá của mùa Đông".


Nhưng "phép vua vẫn thua lệ làng" nên ở các địa phương của Đức, khi các em nhỏ đi học phải đem theo đủ thứ như các chiến sĩ mang ba lô ra trận. Chỉ có khác là đây là một trận chiến với kẻ thù vô hình Coronavirus, không một ai có kinh nghiệm, và biết nhiều về về cơn đại dịch của thế kỷ 21, nên cùng với nhân loại, mỗi người phải theo luật lệ để giữ an toàn cho cá nhân, gia đình, và cả xã hội.


Chắc chắn là luật sẽ thay đổi tùy theo tình hình sức khỏe của dân chúng từng địa phương. Xin cùng kiên nhẫn ẩn mình chờ đến lúc có vaccine, như loài gấu trắng  ngủ vùi trong hang suốt mùa đông trốn cái lạnh băng giá của Bắc cực.


Thứ ba 6 tháng 10


Bị chứng tự kỷ (autism) bẩm sinh, Ussayid, 19 tuổi, nghe và hiểu nhiều thứ, nhưng rất khó khăn cho em diễn tả ý nghĩ mình bằng lời nói. Thay vào đó, em biểu lộ cảm tưởng của mình bằng màu sắc.


Năm Ussayid 6 tuổi, ba em mất, thân xác chỉ là những mảnh vụn, bị trộn lẫn với thi thể những người khác, trong một vụ xe hơi bị đặt bom ở Iraq. Không biết Ussayid hiểu gì trong mất mát rất lớn của hai mẹ con em, nhưng em chỉ dùng cây viết chì sáp màu đen trong hộp crayon đủ màu của mình. Mỗi hộp viết đủ màu mẹ em mua cho, tất cả các cây viết khác vẫn còn mới nguyên, trong khi cây màu đen đã cụt ngủn. Cả năm sau cái chết của Ba em, em mới dùng lại những màu khác.


Giữa năm 2020, COVID-19 hoành hành cả địa cầu. Ở một góc Iraq, sắp bước vào tuổi hai mươi, Ussayid bắt đầu trở lại với màu đen buồn bã, bi quan.


Khi con số bệnh nhân của đất nước (chỉ có khoảng 40 triệu người) lên đến hơn 400 ngàn người, nghĩa là 1/10 dân số bị nhiễm cúm Tàu, và gần 10 ngàn người đã thiệt mạng vì đại dịch, thì cả mẹ và cha dượng của Ussayid cũng bị Coronavirus tấn công.


blank blank

                                          Courtesy of Nahla Nadawi (Ussayid’s Mom) and CNN


Cậu thiếu niên 19 tuổi bị bệnh tự kỷ trở thành người chăm sóc cho cả hai bệnh nhân COVID-19 tự cách ly ở trong nhà.

(Tưởng cũng nên biết ở Iraq, khi người dân bị nhiễm COVID-19, họ phải "tự lo thân". Chuyện nằm bệnh viện và được chăm sóc kỹ càng cho bệnh nhân đại dịch gần như là "chuyện trong mơ".)


Mặc dù được hàng xóm thương tình giúp đỡ, mang thức ăn nấu sẵn đến đặt trước cửa nhà, Ussayid vẫn phải đi chợ mua thức ăn theo danh sách mẹ đưa ra.

Cậu bé  tự kỷ, đến chợ trên một chiếc xe đạp, không nói một tiếng, chìa ra cái list Mẹ đã liệt kê, và mấy tờ giấy bạc cho người bán hàng. Họ thương tình bỏ đồ vào bao nylon, trả tiền thối lại cho em. Ussayid đạp xe về nhà, bỏ thức ăn trước cửa nhà. Người hàng xóm mang về nấu, rồi lại mang thức ăn để trước cửa.Cậu bé mang vào, chia thành ba phần, cho cha dượng, mẹ, và chính mình. Mỗi người ngồi một góc "ăn để sống". Sau bữa ăn , Ussayid dọn rửa,  pha nước chanh rất chua (theo hướng dẫn của Mẹ) cho hai người lớn đang chiến đấu với Coronavirus. Như một chở che của Thượng đế, cậu bé tự kỷ không hiểu biết nhiều, nhưng không bị lây bệnh, lại còn biết săn sóc cho người khác.


Cuộc sống rất khác thường như vậy quay đều cả nửa tháng, không ai nói với ai tiếng nào, vì Ussayid mang chứng tự kỷ, và vì người ta sợ bị lây dịch bệnh. 

Không hiểu Ussayid nghĩ gì, hiểu được bao nhiêu về đại dịch cúm Vũ Hán nhưng cậu lại vẽ những bức tranh có cây cối toàn màu đen, thay vì màu xanh như trước.


Trong lo buồn, mẹ của Ussayid có niềm vui nhỏ là cậu con trai tự kỷ của mình làm được nhiều điều, "giỏi" hơn tưởng tượng của mọi người.


Xin góp phần cầu nguyện cho cái gia đình nhỏ chỉ có ba người, mà chỉ có một thiếu niên tự kỷ còn khỏe mạnh, phải săn sóc cho hai người còn lại đang bị nhiễm Coronavirus.

Hy vọng, Ussayid sớm vẽ lại những cây dừa màu xanh lá cây như bản chất của nó.


Ở Iraq, những câu ngạn ngữ Việt Nam "Lá lành đùm lá rách", "Bán anh em xa, mua láng giềng gần”... cũng được minh họa rất rõ ràng, ngay cả giữa màu đen của đại dịch.

 

Thứ tư 7 tháng 10


Các nhà nghiên cứu từ Trung tâm Khoa học quốc gia CSIRO của Úc vừa đưa ra một kết quả làm người nghe "nổi da gà": Coronavirus có thể tồn tại trên các mặt phẳng nhưng Cellphone, hay các "touchscreen", kim loại, thủy tinh, và ngay cả các banknotes đến 28 ngày ở nhiệt độ trong nhà: 20 độ Celsius (68 độ Fahrenheit).  

Ở 86 độ F, SARS-CoV-2 có thể sống được đến 7 ngày;  khi nhiệt độ tăng đến 104 độ F, vi khuẩn này "chỉ có tuổi thọ"  một ngày (24 tiếng đồng hồ) .


Với các bề mặt ít phẳng lặng hơn, và mềm hơn như vải, cotton, đời sống của Coronavirus kéo dài đến 14 ngày ở nhiệt độ thấp (của AC, của mùa đông..) và chỉ có thể tồn tại 16 tiếng đồng hồ ở nhiệt độ cao nhất cho cơ thể con người (104 độ F/ 40 độ C).


 Có lẽ vì vậy mà trong lúc này tìm mua được Isopropyl Alcohol 91% (vốn dĩ rất rẽ và bán đầy dẫy ở các cửa tiệm từ nhỏ đến lớn) cũng khó gần bằng "mò kim đáy biển”. Mỗi tối chúng tôi phải dè xẻn từng giọt để lau chùi Iphone và laptop của mình. 


Tuần qua, một số vaccine đang trong giai đoạn (3 hoặc 4) thử nghiệm bị ngưng lại vì có người được chính thuốc bị phản ứng phụ nhiều hơn dự tưởng. Khi được phỏng vấn về điều này, Bác sĩ Anthony Fauci Giám đốc Viện Nghiên cứu Bệnh Truyền nhiễm của Mỹ đã làm cho mọi người yên tâm hơn khi ông cho là việc này vẫn thường xảy ra trong quá trình thử nghiệm bất cứ loại thuốc chủng ngừa nào. Ông cho biết “When that happens, we jump all over that”(khi điều này xảy ra, tất cả các nhà khoa học tìm hiểu ngay lập tức.)

Và khi có nhiều người cùng nghiên cứu thì giải pháp tối ưu sẽ được tìm thấy không lâu. Cũng theo Bác sĩ Fauci, vào tháng 11 hoặc 12, chắc chắn sẽ có ít nhất một viện bào chế chứng minh được vaccine của họ an toàn và sẽ có khoảng vài triệu liều thuốc chủng ngừa được sản xuất trong năm nay. Ông cho là thuốc chủng ngừa sẽ sẵn sàng cho hầu hết mọi người vào tháng 4 năm 2021.


Như thế, nhân loại sẽ phải chịu đựng cả một mùa thu và mùa đông khắc nghiệt sắp tới. Những trận đánh trước lúc kết thúc chiến tranh thường vô cùng tàn khốc, thiệt hại nhiều sinh mạng. Xin cùng góp phần nhỏ nhoi của mình vào cuộc chiến chống COVID-19 bằng việc đeo khẩu trang và giữ khoảng cách giao tiếp xã hội ít nhất là  hai mét.


Thứ năm 8 tháng 10


Sau khi Pháp lên đứng đầu một cái bảng xếp hạng của Châu Âu không ai muốn đứng trên, đạt đến hơn 22 ngàn người nhiễm Coronavirus trong một ngày, Thủ tướng Jean Castex ban hành lệnh giới nghiêm mỗi ngày từ 9 giờ tối đến 6 giờ sáng hôm sau bắt đầu từ thứ bảy tuần này ở thủ đô Paris và các thành phố lớn: Lyon, Lille, Toulouse, Montpellier, Saint-Etienne, Marseille, Rouen, Aix-en-Provence, và Grenoble.

 

Ngay sau đó, Bộ trưởng Nội Vụ Gerald Darmanin cũng cho biết sẽ gởi ra 12 ngàn cảnh sát vũ trang đầy đủ để giám sát việc thi hành giới nghiêm. Ai vi phạm lệnh giới nghiêm lần thứ nhất sẽ bị phạt 135 euros (tương đương 157 Mỹ kim), đến lần thứ ba thì sẽ "được nghỉ mát" trong tù đến ba tháng, và phải đóng tiền phạt lên đến 3750 euros (khoảng USD 4387)


Cũng ở Châu Âu, Anh nâng mức báo động COVID-19 lên mức độ cao hơn. Người dân ở Luân Đôn không được phép ngồi ăn với người không ở cùng nhà với mình tại nhà, cũng như ở các nhà hàng. Nghĩa là Londoners  không thể đi ăn ở nhà hàng với bạn bè, ngay cả thân nhân không ở cùng nhà với mình, để ngăn ngừa mức độ lây lan đang tăng cao vào mùa thu ở Anh.

Tưởng cũng nên biết, cả nước Anh vẫn đang áp dụng luật "rule of six":  khoảng cách 6 feet an toàn cho giao tiếp xã hội, và không được tụ họp nhiều hơn 6 người ở nơi công cộng. 


blank


Người đi làm, các hoạt động thiện nguyện, và các đám cưới, đám ma được miễn trừ điều hai của "rule of six" nhưng phải vẫn ở cách nhau ít nhất là 6 feet.

Tiền nộp phạt cho bất cứ ai vi phạm"rule of six" (kể cả du khách đến thăm Anh quốc) là £100 (tương đương USD 129) lần thứ nhất. Tiền phạt này tăng gấp đôi cho mỗi lần vi phạm kế tiếp (lần thứ hai sẽ bị phạt £200, tiền phạt lần thứ ba sẽ là £400, lần thứ tư : £800...), lên đến mức cao nhất là £3,200 (khoảng hơn bốn ngàn mỹ kim).


Chỉ mới bước vào tuần lễ thứ ba của mùa thu, 80% các nước Châu Âu đã ghi nhận con số gia tăng đáng lo ngại tăng dần đều đều mỗi ngày. Ở mọi nơi, người có trách nhiệm đang phải nghĩ đến phương án hạn chế sự lây lan cho dù phải trả giá rất đắt bằng suy sụp kinh tế, và giới hạn tự do.


Thứ sáu 9 tháng 10


Các nhà nghiên cứu ở Đan Mạch vừa phổ biến nghiên cứu của họ trên  473,654 người thuộc nhóm máu O có COVID-19 test từ tháng 2 đến tháng 7 ở nhiều nơi trên thế giới, chỉ có 7,422 người trong số này bị kết quả dương tính (bị nhiễm cúm Tàu). *

Cùng nghiên cứu đề tài này, Bác sĩ Roy Silverstein,  trưởng khoa Y của Medical College of Wisconsin cho biết người có nhóm máu O sẽ có nguy cơ bị nhiễm COVID-19 thấp hơn những người thuộc các nhóm máu khác.  *


Những người thuộc nhóm máu O ít bị nhiễm SARS-CoV-không có nghĩa là được miễn nhiễm- hơn là những người có máu A , hay nhóm máu AB.

 

Một nghiên cứu khác nhỏ hơn của các nhà nghiên cứu ở Canada trên 95 bệnh nhân COVID-19 phải nằm trong ICU (khu vực chăm sóc đặc biệt) ở Vancouver từ tháng 2 đến tháng 4 cho thấy hầu hết những bệnh nhân thuộc máu A hay nhóm máu AB phải thở bằng ventilator (máy trợ thở) và phải "tạm trú" trong ICU lâu hơn những bệnh nhân có máu O hoặc  máu B,


Máu O đúng là thuộc loại "máu quý tộc", có thể cho đi tất cả mọi người, nhưng chỉ nhận lại từ người cùng nhóm máu, nên có lẽ đây cũng là một phần thưởng của Thượng đế dành cho những người "cho nhiều hơn nhận"


* published in the journal Blood Advances, a publication of the American Society of Hematology.


Thứ bảy 10 tháng 10


Mất mười năm trời dài đăng đẳng, vừa học, vừa làm, Jaines Andrades đã đạt được ước nguyện của mình: cô vừa trở thành một Nurse  Practitioner  (Y tá cao cấp, có thể viết toa thuốc cho bệnh nhân như bác sĩ) 


Mười năm trước, Cô được Baystate Medical Center ở Springfield, Massachusetts thuê vào làm công việc quét dọn. Cô quen thuộc với từng phòng của bệnh viện, và nguyên tắc vệ sinh áp dụng cho từng khu vực.


Có chí cầu tiến, Jaines vừa đi làm toàn thời gian, vừa đi học part time. Cô trở thành Registered Nurse (RN) sau 5 năm vất vả. Baystate Medical Center hiểu tinh thần trách nhiệm và ý chí của Janes nên Cô được thăng tiến thành y tá  RN .


Chưa dừng ở đó, Jaines học thêm chuyên môn hai năm nữa để có bằng cấp cao hơn, và trở thành  Nurse Practitioner (NP), chuyên môn cao hơn, lương nhiều hơn, và công việc nhàn hạ hơn RN.


Thời gian còn là một người quét dọn, Cô có dịp thấy và hiểu công việc của từng người trong bệnh viện, và nung nấu ý chí để đạt được ước mơ của minh .

Đoạn cuối của hành trình gian nan này, Cô phải đối phó với đại dịch trong bổn phận của "một nhân viên ở tuyến đầu", một Registered Nurse phải tiếp xúc trực tiếp với bệnh nhân. Công việc không những chỉ vất vả mà còn cộng thêm nguy cơ bị lây nhiễm trong thời đại dịch.

Nhiều y tá đã bị nhiễm COVID-19, một số đã bị Coronavirus cắt ngắn cuộc đời. Jaines kiên trì làm việc cẩn thận, và hoàn tất lớp cuối cùng của chương trình master.


Vào ngày 28 tháng 9, Jaynes tự hào bước vào "nơi chốn đi về" của mình trong 10 năm qua với một tư cách mới : Nurse Practitioner  trong bộ phận Trauma  của  Baystate Medical Center .

Cô giữ đủ cả ba thẻ nhân viên của bệnh viện như những kỷ niệm đẹp của một thời gian nan, nhưng rất đáng tự hào.


blankblank

 Courtesy of Jaines Andrades and GMA


Con đường đến thành công của Jaines  được hỗ trợ bằng chính sức lao động, và nỗ lực của bản thân, khá gian nan nhưng Cô đã đến đích, đạt được ước mơ. Cô đáng được trân trọng hơn những người đi đến thành công bằng con đường êm ái được cha mẹ trải sẵn thảm đỏ. 

 

Chủ Nhật 11 tháng 10

Chad Dorill bước vào năm thứ hai Đại học với tất cả lớp học online ở Appalachian State University in North Carolina

Theo đuổi chuyên ngành "Exercise Science" nên Chad có một nếp sống rất lành mạnh, không hút thuốc, không uống bia, không uống rượu, và tập thể dục mỗi ngày. Mới năm ngoái, Chad không những chỉ là một cầu thủ giỏi mà còn là đội  trưởng của đội bóng rổ trường Trung học Ledford ở Thomasville, North Carolina.


Anh thanh niên 19 tuổi thuê một apartment, sống ở một nơi gần trường học. Đầu tháng 9, Chad bị sốt, và có những triệu chứng như cúm. Anh đi thử nghiệm, có kết quả dương tính với COVID-19 vào ngày 7 tháng 9. Chad quay về nhà cha mẹ, tự cách ly, không tiếp xúc với bất cứ ai. 

Sau hai tuần, gần như hoàn toàn hồi phục sức khỏe, được bác sĩ cho phép, Chad trở lại nơi cư ngụ gần trường. Chỉ vài ngày sau, Chad lại bị sốt nặng hơn lần trước, cha mẹ của anh đến, chở Chad vào bệnh viện. Lúc đó, cậu thanh niên trẻ đã không còn có thể tự bước ra xe.   


Chad được điều trị ở khu ICU của bệnh viện. Cứ tưởng là với một thanh niên 19 tuổi, có nếp sống lành mạnh như vậy thì thời gian hồi phục sẽ ngắn hơn các bệnh nhân COVID-19 cao tuổi. Nhưng không ngờ, Chad vĩnh viễn ra đi vào ngày 28 tháng 9 chỉ sau hơn một tuần nằm bệnh viện. 


Các Bác sĩ cho biết đây là một trường hợp rất hiếm có. Chad qua đời vì một biến chứng hiếm hoi của COVID-19, thay vì tấn công vào hệ thống hô hấp của đa số bệnh nhân, Coronavirus đã tấn công não bộ của Chad. 


blankblank

              In Memory of Chad James Dorill (2000-2020)


Bạn học của Chad, ở cả Trung học, và Đại học đã tưởng nhớ chàng thanh niên trẻ chưa đến 20 tuổi, bị Coronavirus cắt ngắn cuộc đời còn rất trẻ với khẩu hiệu "I wear my mask for Chad".


Cha Mẹ của Chad cũng khẩn cầu mọi người đeo khẩu trang vì "... nếu COVID-19 có thể lấy đi cuộc đời của một thanh niên mới 19 tuổi, hoàn toàn khỏe mạnh, thì tất cả mọi người phải rất cẩn thận đề phòng đại dịch"


Cuộc đời rất ngắn ngủi của Chad sẽ nhắc nhở các bạn trẻ luôn đeo khẩu trang  để tự cứu mình, giúp người chung quanh; cùng nhận ra cuộc đời khá mong manh trong, và cả sau đại dịch. 

Mong Chad Dorill được yên nghỉ ở thế giới chỉ có thiên thần.


Nguyễn Trần Diệu Hương

Trung tuần tháng 10/ 2020


Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sáu tuần. Nàng đã đi ra khỏi mụ mị từ trong mối tình hiện tại của mình. Cô bạn gái hỏi "Tỉnh chưa?". Tỉnh rồi, nhưng tỉnh không có nghĩa không yêu anh ấy nữa, chỉ là không còn mụ mị mê muội nữa thôi...
Trong bóng tối dày đặc, dọ dẫm từng bước một, hai tay vừa rờ vào hai bên vách hang động, vừa quơ qua quơ lại trước mặt, dù cố mở mắt lớn, chỉ thấy lờ mờ, nhiều ảo ảnh hơn là cảnh thật. Cảm giác bực bội vì đã trợt té làm văng mất ba lô, mất tất cả các dụng cụ, thực phẩm và nước uống cần thiết. Bối rối hơn nữa, đã rớt chiếc đèn bin cầm tay, mất luôn chiếc đèn bin lớn mang bên lưng và máy liên lạc vệ tinh có dự phòng sóng AM. Giờ đây, chỉ còn ít vật dụng tùy thân cất trong mấy túi quần, túi áo khoát và hoàn toàn mất phương hướng. Chỉ nhớ lời chỉ dẫn, hang động sẽ phải đi lên rồi mới trở xuống. Trang nghĩ, mình có thể thoát ra từ lối biển. Là một tay bơi có hạng, nàng không sợ.
Cô người Nha Trang, lớn lên và đi học ở đó. Cô sinh trưởng trong một gia đình gia giáo, mẹ cô đi dậy học, ông thân cô cũng là hiệu trưởng một trường trung học lớn ở Phú Yên. Năm 22 tuổi, cô học năm cuối đại học văn khoa Huế thì gặp gỡ chú Hiếu trong một dịp hội thảo sinh viên do các biến động thời cuộc miền Trung bắt đầu nhen nhúm. Chú Hiếu lúc đó đang theo cao học luật. Họ thành đôi bạn tâm giao tuổi trẻ, sau thành đôi uyên ương. Ba năm sau khi Trang vừa 25 tuổi, Hiếu đã nhậm chức chánh án tòa thượng thẩm.
Nhà trẻ kế bên bệnh xá. Trong góc một trại giam. Nhà trẻ có sáu đứa con nít. Bệnh xá có mấy bệnh nhân già. Coi bệnh xá là một tù nam nguyên là y tá ngoài đời. Coi nhà trẻ là một tù nữ án chung thân. Coi cả hai nơi ấy là một công an mà mọi người vẫn gọi là bác sĩ! Sáu đứa con nít đều là con hoang. Mẹ chúng nó là nữ tù bên khu B, đừng hỏi cha chúng đâu vì chúng sẽ không biết trả lời thế nào. Cũng đừng bao giờ hỏi mẹ chúng nó về chuyện ấy vì rằng đó là chuyện riêng và cũng là những chuyện rất khó trả lời. Thảng hoặc có ai đó được nghe kể thì lại là những chuyện rất tình tiết ly kỳ lâm ly bi đát… chuyện nào cũng lạ, chuyện nào cũng hay
Thăm nuôi năm thứ mười: trại Z30D Hàm Tân, dưới chân núi Mây Tào, Bình Tuy. Cuối năm 1985, mấy trăm người tù chính trị, trong đó có cánh nhà văn nhà báo, được chuyển từ trại Gia Trung về đây. Hồi mới chuyển về, lần thăm nuôi đầu, còn ở bên K1, đường sá dễ đi hơn. Cảnh trí quanh trại tù nặng phần trình diễn, thiết trí kiểu cung đình, có nhà lục giác, bát giác, hồ sen, giả sơn... Để có được cảnh trí này, hàng ngàn người tù đã phải ngâm mình dưới nước, chôn cây, đẽo đá suốt ngày đêm không nghỉ. Đổi vào K2, tấm màn hoa hòe được lật sang mặt trái: những dãy nhà tranh dột nát, xiêu vẹo. Chuyến xe chở người đi thăm nuôi rẽ vào một con đường ngoằn nghoèo, lầy lội, dừng lại ở một trạm kiểm soát phía ngoài, làm thủ tục giấy tờ. Xong, còn phải tự mang xách đồ đạc, theo đường mòn vào sâu giữa rừng, khoảng trên hai cây số.
Ông Hải đứng trước của nhà khá lâu. Phân vân không biết nên mở cửa vào hay tiếp tục đi. Tâm trạng nhục nhã đã ngui ngoai từ lúc nghe tiếng chim lạ hót, giờ đây, tràn ngập trở lại. Ông không biết phải làm gì, đối phó ra sao với bà vợ béo phì và nóng nảy không kiểm soát được những hành động thô bạo.
Vuốt lại tấm khăn trải giường cho thẳng. Xoay chiếc gối cho ngay ngắn. Xong xuôi, hắn đứng thẳng người, nhìn chiếc giường kê sát vách tường. Có cái gì đó thật mảnh, như sợi chỉ, xuyên qua trái tim. Hắn vuốt nhẹ bàn tay lên mặt nệm. Cảm giác tê tê bám lên những đầu ngón tay. Nệm giường thẳng thớm, nhưng vết trũng chỗ nằm của một thân thể mềm mại vẫn hiện rõ trong trí. Hắn nuốt nước bọt, nhìn qua cái bàn nhỏ phía đầu giường. Một cuốn sách nằm ngay ngắn trên mặt bàn. Một tờ giấy cài phía trong đánh dấu chỗ đang đọc. Hắn xoay cuốn sách xem cái tựa. Tác phẩm dịch sang tiếng Việt của một nhà văn Pháp. Cái va li màu hồng nằm sát vách tường, phía chân giường. Hắn hít không khí căn phòng vào đầy lồng ngực. Thoáng hương lạ dịu dàng lan man khứu giác. Mùi hương rất quen, như mùi hương của tóc.
Biết bao nhiêu bài viết về Mẹ, công ơn sinh thành, hy sinh của người Mẹ vào ngày lễ Mẹ, nhưng hôm nay là ngày Father’s Day, ngày của CHA, tôi tìm mãi chỉ được một vài bài đếm trên đầu ngón tay thôi. Tại sao vậy?
Hôm nay giống như một ngày tựu trường. Đơn giản, vắng một thời gian không ngồi ở lớp học, nay trở lại, thế là tựu trường. Ngày còn bé, mỗi lần nghỉ hè xong, lên lớp mới, trong lòng vừa hồi hộp vừa vui sướng. Có bao nhiêu chuyện để dành chờ gặp bạn là kể tíu tít. Nhưng bên cạnh đó là nỗi lo khi sắp gặp các thầy cô mới… Mỗi năm đều có ngày tựu trường như vậy, nói chung là khá giống nhau, trong đời học sinh. Nhưng cái ngày tựu trường này thật quá khác. Người ta nhìn nhau không dám cười, không dám chào hỏi. Sự e dè này, dường như mỗi người đã được tập luyện qua một năm. Một năm “học chính trị” trong cái gọi là hội trường mà tiền thân là cái rạp hát.
Cái tên Michelin không xa lạ gì với chúng ta. Vỏ lốp chiếc xe tôi đang dùng cũng mang tên Michelin. Sao hai thứ chẳng có liên quan chi lại trùng tên. Nếu tôi nói chúng tuy hai mà một chắc mọi người sẽ ngây người tưởng tôi… phiếm.
Phi là một người bạn đạt được những điều trong đời mà biết bao người không có. Là một tấm gương sống sao cho ra sống để chết đi không có gì hối tiếc. Là một niềm hy vọng cho sự tử tế vốn ngày càng trở nên xa xỉ ở nước Mỹ mà tôi đang tiếp tục sống.
Có một lần đó thầy kể lại chuyện rằng, thầy có một phật tử chăm chỉ tu học, đã hơn 10 năm, theo thầy đi khắp nơi, qua nhiều đạo tràng, chuyên tu chuyên nghe rất thành kính. Nhưng có một lần đó phật tử đứng gần thầy, nghe thầy giảng về phát bồ đề tâm, sau thầy có đặt một vài câu hỏi kiểm tra coi thính chúng hiểu bài tới đâu? Cô vội xua xua tay, “bạch thầy, những điều thầy giảng, con hiểu hết, con hiểu hết mà. Con nhớ nhập tâm. Nhưng đừng, thầy đừng có hỏi, bị là con không biết trả lời làm sao đâu.” Có lẽ là cô hiểu ý mà cô chưa sẵn sàng hệ thống sắp xếp thứ tự lại các ý tưởng.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.