Tâm Tình Mùa Đại Dịch

10/06/202015:15:00(Xem: 2715)

Xin trân trọng giới thiệu với quí vị độc giả yêu thơ của Việt Báo một bài tám chữ

 của nhà thơ Duy Nhân.  Đào Như-Chicago June-9-2020

  

TÂM TÌNH MÙA ĐẠI DỊCH 


Một mai đây đất nước này trở lại

Đón bình minh, trong ánh sáng chan hòa,

Chúng ta cùng nối lại bản tình ca

Khi Cô Vi đã lui vào dĩ vãng.


Thơ tám chữ vẫn muôn đời lãng mạn,

Vẫn mượt mà, tươi trẻ với thời gian.

Gửi cho em, với một chút nồng nàn

Khi thế giới đang vào mùa đại dịch.


Thuở hồng hoang đất trời còn mờ mịt

Vũ trụ này sỏi đá biết tương tư

Cho đến khi thế giới có loài người

Sống thân thiện trong yên bình, thịnh trị.


Trong một phút cuồng si và mộng mị

Với mưu đồ làm bá chủ thế gian,

Nên ai kia  đã không tính kỹ càng                         

Thả virus tấn công toàn thế giới.


Năm triệu người tưởng chừng như nghẹt thở.

Mấy trăm ngàn đã vĩnh viễn ra đi.

Không tiễn đưa, phúng điếu lúc chia ly.

Người ở lại xin dâng lời cầu nguyện.


Người ra đi, đã đi rồi- vĩnh viễn

Tội cho người ở lại, giống điên khùng:

Khi gặp nhau không tay bắt mặt mừng. 

Giữ khoảng cách, nhìn nhau như xa lạ !


Sợ chưa đủ nên phải đeo mặt nạ

Che mặt  mình giống như kẻ bất minh

Nhưng thật ra chỉ để bảo vệ mình 

Và cũng giữ an toàn cho thiên hạ


Mới mười chín, CôVi  lộng hành quá !

Thế giới này dễ đổ dưới chân cô ?

Mấy trăm năm mới xây dựng cơ đồ,

Chỉ vài tháng đã trở thành sương khói ?


Cả loài người có làm chi nên tội 

Nỡ lòng nào cô nhất quyết không tha?

Từ trẻ con cho đến những người già,

Và tất cả đều cùng chung số phận.



Từ cùng đinh tới quyền cao, chức trọng

Cũng vô thường, cũng bình đẳng như nhau.

Vé đồng hạng khi lên chung chuyến tàu,

Về âm cảnh cũng như miền cực lạc.



Kiếp con người mang tấm thân lưu lạc

Sinh khác giờ sao định mệnh như nhau ?

Đức Chúa Trời và Đức Phật trên cao

Có ngó xuống cũng đành cam bất lực !



Đau thương nào mà không là bài học

Cám ơn cô đã nhắc nhở cho đời :

Kiếp con người như chiếc lá vàng rơi

Hãy cố gắng yêu thương nhiều hơn nữa !


Một mai đây đất nước mình mở cửa

Anh sẽ về thăm lại xóm làng xưa

Việt Nam ơi ! Thương biết mấy cho vừa

Đã chiến thắng nỗi kinh hoàng đại dịch.



Chicago, Tháng 5 năm 2020

Duy Nhân


blank

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tập “Thơ Khánh Trường” ra đời chỉ để “Vui thôi mà”, gồm ba phần: Phần 1: Ngẫu Hứng. Phần 2: Mai Anh Về Miền Trung & Những Bài Thơ Khác; và Phần 3: Khổ Lụy. Ngẫu Hứng là phần tôi thích nhất, tập hợp những bài thơ ngắn “bất chợt nẩy ra trong đầu”. Thơ được viết tự nhiên, không màu mè, không cơ bắp, không gồng, không làm dáng. Là phần mở đầu, Ngẫu Hứng cũng là phần tách riêng khỏi tập thơ, ở một vùng đất cao hơn, trên một khí hậu tươi mát, có nhịp sống tâm linh riêng. Trong khuôn khổ bài này xin chỉ đọc phần “Ngẫu Hứng”.
Ta. Ngồi một mình / Trên nóc nhà / Buổi sáng / Trước ngày bỏ đi / Khói thuốc tan trong mây/ Rượu. / Đổ đầy máng xối...
thầm thì mấy câu không nghe rõ / rồi tan theo con đường dọc hàng cây bạch quả / màu xanh nồng nàn / thành phố trú lạnh nhìn về hoang vu / lủi thủi những người đàn bà trong góc tối...
tháng này chợt ho khan tưởng chừng vỡ ngực / lê từng bước ngả nghiêng / đầu óc chấp chới trong cõi lặng / đâu đây nghe từ tận cùng xa vắng / lũ đười ươi cười buốt não thắt tim...
Treo cổ lên / Mặt trời đen / Đầu cúi xuống / Nhất điểm hồng...
Trang Thơ Thứ Bẩy tuần này hân hạnh có sự góp mặt của nhà thơ Hoàng Thủy Trâm, lần đầu đến với Việt Báo, cùng các nhà thơ khác Lê Hưng Tiến, Lê Chiều Giang, Trần Hạ Vi, mỗi người một phong vị thơ, một thể cách sáng tạo, cùng làm nên tiếng nói thơ của thời đại mình đang sống, cùng tìm kiếm ý nghĩa nhân sinh. Việt Báo trân trọng giới thiệu...
Cõi thơ Viên Linh là cõi nhân sinh đầy hệ lụy của định mệnh. Định mệnh của một dân tộc điêu linh, lưu lạc. Định mệnh của con người bé nhỏ và yếu ớt trong dòng chảy cuồng lưu của kiếp sống. Định mệnh của tình yêu mệt mỏi, chán chường và bất trắc. Thơ Viên Linh là một biểu hiệu cho Con Người như là một hữu-thể-tại-thế với tất cả những khổ đau và hoan lạc. Ông vừa tạ thế hôm cuối tháng Ba vừa rồi, Việt Báo trân trọng đăng lại một số ít thơ của ông như một nén tâm hương gửi đến người Thi Sĩ quá cố.
tôi đã thấy đủ, nơi đây | những thay đổi làm chóng mặt | vũng nước xưa ễnh ương kêu khàn giọng | nay đèn thức trắng