Hôm nay,  

Parasite Thắng Lớn Trong Lễ Phát Giải Oscars Lần Thứ 92 - 4 Giải Xuất Sắc Gồm Phim Truyện Hay Nhất & Đạo Diễn Xuất Sắc Nhất

10/02/202011:22:00(Xem: 4495)

AFP_Parasite-Oscars
Nhà sản xuất phim “Parasite” Kwak Sin-ae (trái) và Bong Joon-ho (phải) nhận giải Phim Truyện Hay Nhất cho phim “Parasite” trong thời gian Lễ Phát Giải Oscars lần thư 92 tại Hý Viện Dolby Theatre tại Hollywood, California hôm 9 tháng 2 năm 2020.(Photo AFP/Getty Images)

Đại diện cho Nam Hàn tranh giải Oscars 2020 là phim truyện Parasite (Ký sinh) với sáu đề cử, do đạo diễn nổi tiếng Bong Joon Ho thực hiện và nữ diễn viên Cho Yeo Jeong thủ vai chính.

Nội dung phim nói về cậu trai trong một gia đình nghèo túng được nhận vào làm gia sư dạy học cô gái trong một gia đình giàu có. Cậu ta ngửi thấy cơ hội bèn khiến em gái mình giả dạng làm y tá trị liệu vào chăm sóc cậu trai bị bệnh tự kỷ trong gia đình nhà giàu, rồi người cha thì vào làm tài xế, bà mẹ vào làm quản gia. Từ một căn nhà xập xệ trong khu xóm tồi tàn thường xuyên bị nước ngập, gia đình cậu trai nghiễm nhiên dọn cả vào sinh sống trong ngôi biệt thự hoành tráng trên đồi khu nhà giàu.

Cuốn phim không đề cao một giá trị luân lý nào cả, thậm chí, không có “good guy” hay “bad guy.” Giữa hai gia đình Kim (nghèo) và Park (giàu), người xem không biết đặt lòng thương cảm của mình vào bên nào. “Một phim hài không có kẻ đóng hài, một phim bi không có bi kịch, thậm chí không có kẻ xấu người tốt.” Đạo diễn Bong nói như thế về cuốn phim của mình.

Cuốn phim được trao giải Palme d’Or, giải thưởng cao quý nhất tại Liên hoan Phim Cannes (Pháp quốc) hôm tháng Năm 2019, sau đó tiền bán vé thu về là 150 triệu đô-la, và được đề cử giải Oscars với sáu bộ môn, kể cả bộ môn phim truyện hay nhất trong năm – một thành tựu hiếm có cho một phim nước ngoài không do Hollywood thực hiện. 

Đạo diễn Bong năm nay vừa tròn 50 tuổi. Thuở đi học, anh chọn ngành Xã hội học, nhưng từ năm thứ ba Đại học anh đã bắt đầu thực hiện những cuốn phim ngắn. Anh có lối làm việc kỹ lưỡng, chăm chút từng chi tiết nhỏ. Anh thú nhận chính đạo diễn Alfred Hitchcock là “bậc thầy” cho anh học cách làm phim. Trước khi bắt tay vào làm phim Parasite, anh đã xem đi xem lại cuốn Psycho của Hitchcock nhiều lần.

Sau khi sân khấu trao giải Oscars 2020 hạ màn tối hôm 2/9/2020, phim Parasite đem về bốn tượng vàng: phim hay nhất, đạo diễn xuất sắc nhất, phim nước ngoài hay nhất và kịch bản hay nhất.

Đây là một vinh dự không nhỏ cho cộng đồng châu Á, mà nghệ thuật thứ bẩy xưa nay ít được giới thưởng ngoạn Tây phương đánh giá cao.




Ý kiến bạn đọc
11/02/202014:37:05
Khách
Nhìn Nam Hàn tân tiến ngang hàng với Mỹ trong mọi lãnh vực: thế vận hội, Samsung, Hyundai, Kia, âm nhạc KPOP, nay diện ảnh ma VN vẫn chìm trong lạc hậu chậm tiến với Cuba, Triều Tiên, Tàu, và các nuớc Ðông Âu chỉ vì cộng sản thật tủi nhục. Năm 2004, O 'Reilly cuả Fox News ph?ong vấn TT GW Bush, ông Bush chê nguời VN hai miền Nam Bắc không chịu chiến dấu cho tự dọ Dây là cái giá VN phải trả .
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
“Năm nay mang một ý nghĩa đặc biệt sâu sắc, là cột mốc 50 năm kể từ ngày những người tị nạn Việt Nam đầu tiên đặt chân đến Hoa Kỳ. Nửa thế kỷ kiên cường, dựng xây và tái định nghĩa thế nào là người Mỹ gốc Việt. Trong suốt hành trình đó, nghệ thuật kể chuyện đã đóng một vai trò thiết yếu—lưu giữ lịch sử, mở rộng tương lai, và thắt chặt cộng đồng. Chính vì thế, chúng tôi vô cùng tự hào được mang đến cho quý vị VietBook Fest năm nay—không chỉ một lễ hội sách, mà một không gian để kết nối, đối thoại và tôn vinh Bản Sắc Người Việt 50 Năm.”
Ngày Thứ Bảy 29 tháng 3 năm 2025 tại Citadel Art Gallery, một buổi Ra Mắt Thơ kèm thêm Triển Lãm đã được tổ chức rầm rộ và được sự hưởng ứng nồng nhiệt của khách thưởng ngoạn. Buổi hội ngộ văn học, nghệ thuật hy hữu này có sự góp mặt của nhiều tác giả với nhiều hình thái nghệ thuật như hội hoạ, điêu khắc, nhiếp ảnh, văn, thơ, sách, và âm nhạc. Gần 200 quan khách hiện diện đã làm bầu không khí nghệ thuật bừng sáng.
Sự ra đi lặng lẽ của họa sĩ Nguyễn Đồng là một một dư vang trầm mặc trong ký ức nghệ thuật Miền Nam – một miền nghệ thuật từng sống động, tự do, nơi mà hội họa được đặt ngang hàng với văn học, triết học, và cả chính trị. Ông không những là một trong những họa sĩ tiêu biểu của thời Đệ Nhị Cộng Hòa, mà còn là nhân chứng của một nền văn hóa từng rực rỡ trước khi bị chôn vùi dưới lớp bụi chiến tranh và chính trị hóa nghệ thuật.
Buổi ra mắt tuyển tập "Nguyễn Thị Khánh Minh, Bằng hữu & Văn chương – Tạp chí Ngôn Ngữ ấn bản đặc biệt" cho thấy sự đóng góp, quý trọng của nhiều nhà văn, nhà thơ đối với nhà thơ nữ này. Độ dày sách này là 544 trang, dày gấp nhiều lần các thi tập trước kia của nhà thơ nữ này. Nơi đây cũng lưu giữ những ký họa, tranh bìa, thủ bút, thơ tặng, bình luận từ hơn 40 văn nghệ sĩ cho Nguyễn Thị Khánh Minh, trong đó có các tên tuổi lớn như Thầy Tuệ Sỹ, Bùi Giáng, Đinh Cường, Đinh Trường Chinh, Trịnh Cung, Trương Đình Uyên, Lê Thánh Thư, Đỗ Hồng Ngọc, và nhiều người khác.
Họa sĩ Hồ Thành Đức sinh năm 1940 tại Đà Nẵng, Quảng Nam. Ông tốt nghiệp Cao Đẳng Quốc Gia Mỹ Thuật Sài Gòn, sáng lập viên của Hội Họa sĩ Trẻ Việt Nam (1968-1975), Giáo sư hội họa Viện Đại Học Vạn Hạnh (1969-1975), Khoa trưởng ngành Họa Thực Tiễn tại Đại Học Phương Nam (1974-1975). Ông đã có rất nhiều cuộc triển lãm trong và ngoài nước. Tranh của ông cũng có mặt tại nhiều viện bảo tàng danh tiếng trên thế giới trong đó phải kể đến Viện Bảo Tàng Nghệ Thuật Smithsonian tại thủ đô Washington. Tranh của ông được đánh giá cao bởi nhiều cây bút phê bình hội họa trong và ngoài nước..
“Để có thể nối kết đồng cảm ý nghĩa và tình tự của một ca khúc với người nghe, người hát cần hiểu ca từ sâu sắc và rung động với tâm tình trong lời và nhạc.”
Một lần tôi bất chợt nghe Khánh Ly hát: Ta không thấy em từ bấy lâu nay, mùa mưa làm rừng đước dâng đầy/trên cao gió hát mây như tóc/tràm đứng như em một dáng gầy. Mỗi con lạch là mỗi xót xa, mỗi giòng sông là mỗi tuổi già, thành phố đâu đây khuất hình khuất dạng, cuộc chiến già nua theo mỗi tiếng ca…. (Thơ U Minh- Nguyễn Tiến Cung, Phạm Duy phổ nhạc.) Tiếnh hát của chị rời rạc, kể lể. Bài hát không có tiếng súng tiếng bom nào cả, nhưng qua cái giọng nhừa nhựa chẫm rãi của chị ta thấy như những trang sách viết về chiến tranh đang lật từng tờ và người lính đó đang bì bõm trong rừng đước U Minh. Anh không bao giờ còn gặp lại người yêu nữa. Anh tử trận hay người yêu đã bỏ đi xa? Kết thúc nào cũng buồn cả. Tôi nghe đi nghe lại nhiều lần đoạn hát giản dị này và lúc nào nghe cũng ứa nước mắt.
Lần đầu tiên tôi có cơ hội được một mình ngồi trò chuyện với cô Khánh Ly là một ngày của Tháng 3 cách đây tròn 15 năm – khi được sếp phân công phỏng vấn viết bài về sự có mặt của cô trong một đêm nhạc mang tên “Du Mục” của nhóm The Friends. Tôi vẫn nhớ như in lần đầu gặp gỡ đó – giữa Khánh Ly – người được xem như một trong những huyền thoại của làng âm nhạc Việt Nam, và tôi – một phóng viên mới bước vào nghiệp cầm bút chưa đầy 2 năm. Nơi cô hẹn tôi là quán phở Nguyễn Huệ của chú Cảnh ‘Vịt’ (chú Cảnh đã bỏ trần gian đi rong chơi ở chốn xa lắc xa lơ nào cũng đã vài năm). Hôm đó, chồng cô, nhà báo Nguyễn Hoàng Đoan, chở cô tới. Trong hơn một tiếng đồng hồ, tôi đã hỏi cô nhiều câu – phần lớn chả ăn nhập gì đến chương trình cô sắp tham gia – mà chỉ là những câu hỏi tôi tò mò muốn biết về Khánh Ly – một người được bao người ngưỡng mộ, bao người mơ ước được gặp mặt – lại đang ngồi đối diện tôi, cùng tôi uống cà phê trong quán phở, và làm tôi bị say thuốc lá
Người đàn bà ấy, đứng trên sân khấu với mái tóc buông dài, đôi chân trần và một ánh mắt không có gì ngoài sự thản nhiên. Người ta gọi bà là "nữ hoàng chân đất," nhưng bà không phải là hoàng hậu của bất cứ điều gì ngoài nỗi buồn nhân thế. Đó là sự thản nhiên của một người đã thấy hết những gì cuộc đời có thể mang lại: những đỉnh cao, những vực sâu, những ngày tháng của ánh hào quang và những đêm dài của sự cô đơn tuyệt đối. Nếu có một người nào hát về sự mất mát mà không làm cho nó trở nên ủy mị, nếu có một người nào hát về những điều tan vỡ mà không cần phải gào thét lên, thì đó là Khánh Ly.
Và đêm qua, chân dung ấy đã mang bao tâm hồn, bao thế hệ cùng trở lại bên nhau. Anh biết không, trong khuôn viên rộng lớn của Bowers Museum, em đã nhận ra, và tìm về với bao nhiêu gương mặt thân quen mà đã từ lâu em không gặp. Họ là những tên tuổi lớn của mọi lĩnh vực từ văn chương, âm nhạc cho đến điện ảnh... Họ là những vị đã bước qua tuổi tám mươi, đến những em nhỏ chưa tròn đôi mươi. Họ là những nhân chứng của cuộc chiến tranh. Như một định mệnh, những tâm hồn ấy lại ngồi bên nhau để cùng nghe tiếng hát vang lên: “Tình ngỡ chết trong nhau, nhưng tình vẫn rộn ràng, Người ngỡ đã quên lâu, nhưng người vẫn bâng khuâng” (Trịnh Công Sơn)
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.