Hôm nay,  

Đọc Tịch Dương, tiểu thuyết của Khánh Trường

30/01/202019:06:00(Xem: 3266)
blank

Đọc Tịch Dương, tiểu thuyết của Khánh Trường

Cố tồn tại trong một xã hội có chiến tranh và sau chiến tranh.

 

Nguyễn Văn Sâm

 

Khánh Trường viết mau và truyện của anh thu hút, mặc dầu anh ở trong tình trạng mà người khác đã bỏ cuộc nhiều thứ từ lâu, kể cả tự lo cho mình. Anh phải lọc thận tuần ba lần và ngồi xe lăn hơn hai chục năm nay. Vậy mà con người ấy từ chối quyết liệt chuyện bỏ cuộc văn nghệ. Anh vẽ bìa cho bạn bè, anh vẽ tranh cho mình, anh viết truyện và lên facebook trao đổi nầy nọ với nhiều người.
 

Sức sống của anh mãnh liệt để không bị căn bịnh hủy diệt. Anh có mặt với đời sống văn nghệ. Anh đào sâu những ký ức được xây dựng bằng vốn sống gian nan và lầy lội của một nạn nhân, chứng nhân trong một xã hội tan rã do chiến tranh và hậu quả sau cuộc chiến của bên thua trận để tạo nên tác phẩm của mình.
 

Ai gặp Khánh Trường lần đầu những năm gần đây đều ngạc nhiên thấy anh ngồi trên xe lăn di chuyển ung dung trong phòng khách rộng của gia đình với nụ cười hiền, tươi tắn. Và ngạc nhiên hơn nữa khi biết thời gian làm việc của anh, thời gian sống thiệt chỉ còn dưới nửa thời gian của người thường. Bốn ngày còn lại trong tuần bỏ đi độ hai ngày mệt nhọc do phản ứng của việc lọc thận, còn lại quá ít cho anh để sáng tác. Vậy mà cuốn truyện dài Tịch Dương hoàn thành chỉ trong vòng 5, 6 tháng.
 

‘Tôi đem vốn sống của mình ngày xưa lăn lóc với đời vô đó nên viết ra cũng dễ.’ Khánh Trường nhũn nhẵn tâm sự.
 

Ngày xưa tôi (NVS) cầm tập bản thảo Sông Côn Mùa Lũ của Nguyễn Mộng Giác thấy tác giả viết tay, chữ đều đặn, đẹp, không có chỗ bôi xóa nào trên toàn tác phẩm, tôi đã cảm phục. Nay việc viết mau và hấp dẫn, nói được nhiều điều cần nói về cái xã hội tan rã nơi anh sống qua hai chế độ, những năm trước khi đến Mỹ làm tôi kinh ngạc và thấy mình làm việc còn làng nhàng quá.
 

 Tịch Dương, một cuốn tự truyện dưới dạng truyện dài. Một truyện dài rút ra từ những truân chuyên trong đời sống của tác giả. Cả hai đều đúng.
 

 Bởi vậy truyện của Khánh Trường mang nhiều sự kiện thiệt đã từng xảy ra ngoài đời. Những điều đó anh là nhân chứng, anh nghe bạn bè kể lại hay anh là nhân vật chánh không quan trọng, quan trọng là tác giả đã viết ra và đó là những chứng tích của một thời đất nước ở trong hoàn cảnh đặc biệt để các sự kiện ‘xấu’ đó có cơ xuất hiện. Thời chiến tranh, xấu nhưng không bỉ ổi ở diện rộng, xấu nhưng chỉ là những tệ trạng phải có của thời loạn lạc. Các cô ca ve đi làm phải có mặt rô đưa đón, đưa đón bảo kê để hưởng ân ái tình dục. Xóm động bán hoa trẻ em mới hơn mười tuổi đã đứng đầu đường lớn giọng quảng cáo rao hàng đón khách làng chơi. Lính Mỹ, vui đùa trên thân xác phụ nữ, triệt tiêu nhân cách của họ. Lính Việt nhậu đã đời rồi xù bằng lựu đạn rút chốt ra hù dọa... Đời sống của các chị em ta, nhập nhụa với cảnh ban ngày rước khách, ban đêm nhậu nhẹt gầy sòng sát phạt lẫn nhau. Chị em ta còn dụ dỗ trẻ em mới lớn để hưởng dục tình của người trẻ.


 

Với những cảnh có thể coi là xuống dốc của xã hội như vậy, ngọn bút của Khánh Trường thường nhẹ nhàng, anh không có xu hướng làm nhà văn tả chân xã hội, anh chỉ chú ý mô tả hoàn cảnh đặc biệt của nhân vật T. mà anh gọi là hắn. Hắn đi từ nơi nầy tới nơi kia để kiếm sống khi còn rất trẻ. Hắn sinh tồn bằng mồ hôi và công sức của mình, tuyệt nhiên không có những dự định xấu xa như lường gạt, giết chóc, buôn người, tố cáo ai đó để trục lợi ... Những cuộc khơi động bản năng như chị Ch., như nàng L. sàng, như nàng vợ bé ông Quận trưởng, như Tr. đều là của lạ từ trên trời rơi xuống và hắn chấp nhận tự nhiên không nhiều tính toán, cũng không cố gắng để sở hữu lâu dài, khi tình thế không còn phù hợp.
 

Tôi thích mối tình đẹp của hắn với nàng sinh viên Văn Khoa hờ TT. TT yêu hắn điên cuồng với tình nồng thắm đầu đời để có thể bỏ chuyến đi sang Pháp đoàn tụ, để ở lại chịu nghèo với hắn một thời gian dài.
 

Trong truyện, thỉnh thoảng Khánh Trường có những nhận định phê phán chí lý về tình đời, về người văn nghệ, về các trường phái hội họa, về kẻ có chức quyền, về chiến tranh, về những sự kiện bỉ ổi ở trại tỵ nạn hay ngay trên nước Mỹ nầy giửa người đồng chủng với nhân vật hắn... Anh nhìn thấy những khuyết điểm của họ, của sự kiện, nhưng không kêu gọi chữa trị hay đề phòng những chuyện tương tợ sẽ xảy ra. Anh viết liền mạch tuông tràn theo tình tiết của câu chuyện, nghĩa là Khánh Trường luôn luôn đứng ở vị thế nhà văn hơn là cố khoác vô mình sứ mạng nào khác.
 

Quyển sách có nhiều điểm nóng, có những chữ hạ thể, vùng đậm đen, vào sâu, mửa được nhắc lại nhiều lần. Đó là do cái tánh bất cần đời, phớt lờ của Khánh Trường mấy chục năm nay trước những phê bình đạo đức của người đời, thường không đứng trên mặt văn nghệ.
 

Trong một cuốn sách hơn 400 trang mà Khánh Trường cho thấy nhiều khía cạnh đời sống con người ở thời chiến, sau cuộc chiến, ở trại tỵ, ở xứ tạm dung. Đủ hết. Điều đó rất đáng được trân trọng.

Theo tôi Tịch Dương có nhiều điểm giá trị, nhứt là văn chương trôi chảy, dễ đọc, lôi cuốn dồn dập từ đầu đến cuối. Những đoạn liên quan đến nàng TT thiệt đẹp, phần mô tả vẽ chân dung khỏa thân của TT quả là đáng giá vì Khánh Trường đã sống thực với sự kiện.
 

Đầu năm 2020, chúng ta có một quyển tiểu thuyết hấp dẫn dễ đọc một mạch từ đầu đên cuối khi ở một mình, nếu đừng khó tánh để nhăn mặt trước những đoạn không vừa lòng và những từ ngữ quá nóng.

 

Nguyễn Văn Sâm

Mồng 5 Tết Canh Tý. 2020
 

GHI CHÚ của Việt Báo:
Độc giả có thể mua sách bìa mềm “Tịch Dương” ở đây:
hay ấn bản bìa cứng ở: www.amzn.com/1989705227

 

 

 



 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tập “Thơ Khánh Trường” ra đời chỉ để “Vui thôi mà”, gồm ba phần: Phần 1: Ngẫu Hứng. Phần 2: Mai Anh Về Miền Trung & Những Bài Thơ Khác; và Phần 3: Khổ Lụy. Ngẫu Hứng là phần tôi thích nhất, tập hợp những bài thơ ngắn “bất chợt nẩy ra trong đầu”. Thơ được viết tự nhiên, không màu mè, không cơ bắp, không gồng, không làm dáng. Là phần mở đầu, Ngẫu Hứng cũng là phần tách riêng khỏi tập thơ, ở một vùng đất cao hơn, trên một khí hậu tươi mát, có nhịp sống tâm linh riêng. Trong khuôn khổ bài này xin chỉ đọc phần “Ngẫu Hứng”.
Lịch sử không mắc kẹt trong Nguyễn Thanh Việt, tác giả cuốn tiểu thuyết The Sympathizer (Cảm tình viên, Kẻ hai mặt, Kẻ nằm vùng, Kẻ nội tuyến) xuất bản năm 2015, nó bùng nổ dữ dội với nỗi phẫn nộ rát bỏng hiếm thấy trên một trang viết văn học nào...
Alexander Solzhenitsyn sau 8 năm lao tù (1945-1953) trong chế độ Cộng Sản Liên Xô đã ghi lại hình ảnh kinh hoàng, đau thương đó trong các tác phẩm The First Circle (Tầng Đầu Địa Ngục), One Day in The Life of Ivan Denitsovich (Một Ngày Trong Đời Của Ivan Denitsovich), Khu Ung Thư (Cancer Ward), Tầng Đầu Địa Ngục (The First Circle), Quần Đảo Ngục Tù (The Gulag Archipelago)… Những tác phẩm này đã được dịch sang Việt ngữ, ấn hành trước năm 1975 ở Sài Gòn...
Hồi ký "Người muôn năm cũ" của nhà văn Phạm Gia Đại dày trên 500 trang gồm có 17 chương, mỗi chương với vẻ riêng, đặc sắc của từng chương. Cuốn sách đưa chúng ta trở về những năm tháng tươi đẹp đầy kỷ niệm thương yêu của Sài Gòn, của miền Nam và những ký ức đau buồn sau ngày mất miền Nam, và những năm tháng sống trở lại với cuộc đời mới trên miền đất tạm dung...
Tuyển tập Những Mẩu Chuyện Đời của Đào Ngọc Phong là những dòng chữ phần lớn rất buồn, kể lại chuyện đời của anh, chuyện đời của những người anh gặp trong đời từ Việt Nam cho tới xứ người, chuyện của những người trong thế hệ của anh bị cuốn vào cuộc chiến phân đôi, chuyện của những người xa xứ đang ra sức mưu sinh, và chuyện vui buồn của một kiếp người. Chuyện rất buồn xen lẫn với chuyện rất vui. Và hầu hết là giữa những dòng chữ vẫn có các niềm vui có hậu.
Chủ Nhật (2PM-5PM), 24 tháng 3 năm 2024, GS Trần Gia Phụng từ Canada sang thuyết trình “Những Học Thuyết Chính Trị Hoa Kỳ Về Chiến Tranh Việt Nam” tại Viện Việt Học, 15355 Brookhurst St, Suite 222, thành phố Westminster và tham dự Giỗ Lễ Nhà Cách Mạng Phan Chu Trinh Lần Thứ 98 cùng ngày của Hội Ái Hữu Phan Chu Trinh Đà Nẵng (ông là giáo sư dạy sử của trường nầy)...
Nhà phê bình văn học Bùi Vĩnh Phúc vừa ấn hành tác phẩm “9 Khuôn Mặt, 9 Phong Khí Văn Chương” – nội dung là viết về Thanh Tâm Tuyền, Mai Thảo, Vũ Khắc Khoan, Võ Phiến, Nguyễn Mộng Giác, Nguyễn Xuân Hoàng, Phạm Công Thiện, Bùi Giáng, Tô Thùy Yên. Cuốn sách dày 440 trang, chữ nhỏ, gồm các nhận định của Bùi Vĩnh Phúc (BVP) về các nhà văn, nhà thơ đã nuôi lớn một thời tuổi trẻ của tôi. Họ là những cây đa bóng mát của tôi, không chỉ ngoài đời và trong văn học, mà cũng là cả trong các giấc mơ những ngày tôi còn ôm sách tới trường. Tôi đã nói với Bùi Vĩnh Phúc như thế, rằng những người này, trong sách của bạn, thiệt sự là cả một cánh đồng tuổi thơ của tôi. Và tôi nghĩ rằng không thể nào viết đầy đủ về các khuôn mặt văn học này.
Xưa nay, mọi cuốn tiểu thuyết đều được xây dựng quanh một chủ đề. Dù trừu tượng hay cụ thể, từ chủ đề “mẹ” rẽ ra những nhánh chủ đề “con” - tất cả bám chặt vào một (hay hơn một) nhân vật, đan xen giữa những tình tiết, nối thắt những mẩu chuyện, từ đó phần hồn cuốn tiểu thuyết xuất hiện, tồn tại giữa những trang giấy, hóa kiếp thành suy tư của người đọc.
Đây là tập sách tranh song ngữ Anh-Việt của họa sĩ Lê Triều Điển. Xuyên suốt quyển sách là quá trình sống, học hành, sáng tác và bao nhiêu kỷ niệm từ thơ ấu cho đến ngày hôm nay. Đọc qua tập sách tôi thấy họa sĩ đã chọn tên sách có ý nghĩa rất hay, đầy hình tượng, thanh âm và sắc màu. Cuộc đời nhiều chìm nổi lênh đênh của người họa sĩ y hệt như những dòng sông mang nặng phù sa của vùng đất phương Nam...