Hôm nay,  

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến: Cỏ Hoa Thời Thổ Tả

04/09/201909:48:00(Xem: 2938)

blank


Khi lên án Phan Khôi, người ta thường dẫn chứng rằng ông đã nói hoặc viết câu này câu kia chống Đảng, chống Bác, là sai cả. Thực ra Phan Khôi chẳng coi cộng sản ra cái gì, ông chống cái dốt, cái độc tài, cái thần tượng hoá, và cái ngu dân, từ trước khi có Bác và Đảng viết hoa.

Thụy Khuê


 Nắng Chiều
là một tuyển tập, gồm nhiều bút ký và tạp văn, của Phan Khôi. Tác phẩm này chưa bao giờ được xuất bản và đã bị chìm vào quên lãng. Độc giả chỉ biết được nội dung từng bài qua lời giới thiệu của một ngòi bút khác, Đoàn Giỏi.

“ Riêng bài Cây Cộng Sản được giới thiệu khá kỹ … Có một thứ thực vật nữa cũng như sen nhật bản, ở xứ ta trước kia không có mà bây giờ có rất nhiều. Đâu thì tôi chưa thấy chỉ thấy trong mấy tỉnh Việt Bắc không chỗ nào là không có. Đầu tiên Phan Khôi thấy nó rải rác mấy nơi ở tỉnh Phú Thọ, và nhiều nhất là ở Thái Nguyên và Tuyên Quang. Nó mọc trên thị trấn bị ta phá hoại ‘như rừng, ken kít nhau’. Nơi gọi là Cỏ Bù-xít vì nó có mùi hôi như con bọ xít, nơi gọi là Cây Cứt lợn, nơi gọi là Cây chó đẻ. ‘Tên đều không nhã tí nào hết’ thứ cây ấy những người có học không gọi bằng Cây Cứt lợn dại, mà gọi bằng Cây Cộng sản. 

 

Rồi Đoàn Giỏi kể tiếp về gốc gác cái tên này: Phan Khôi bịa ra là trước kia xứ ta không có cây này, người Pháp đem đến giồng ở các đồn điền cà phê, cao su, rồi chẳng bao lâu nó lan ra, không diệt được, tình trạng này bắt đầu từ những năm 1930-31, cùng lúc Đông Dương Cộng Sản Đảng bắt đầu hoạt động, phong trào Cộng sản cũng lan tràn nhanh chóng như thứ cây ấy, cũng không trừ khử được như thứ cây ấy cho nên bọn Tây đồn điền đặt tên nó là ‘herbe communiste’, đáng lẽ dịch là cỏ Cộng sản, nhưng nhiều người gọi là Cây Cộng sản.” (Thụy Khuê. Nhân Văn Giai Phẩm. Phần XVI: Phan Khôi – Bài 3: Con Đường Văn Hóa).

 

Loại cây này khiến tôi nhớ đến một đoạn văn cảm động trong truyện ngắn (Rừng Mắm) của Bình Nguyên Lộc:

“Bờ biển nầy mỗi năm được phù sa bồi thêm cho rộng ra hàng mấy ngàn thước. Phù sa là đất bùn mềm lủn và không bao giờ thành đất thịt được để ta hưởng nếu không có rừng mắm mọc trên đó cho chắc đất. Một khi kia cây mắm sẽ ngã rạp. Giống tràm lại nối ngôi mắm. Rồi sau mấy đời tràm, đất sẽ thuần, cây ăn trái mới mọc được. 

Thấy thằng cháu nội ngơ ngác chưa hiểu, ông cụ vịn vai nó mà tiếp: 

Ông với lại tía của con là cây mắm, chân giẫm trong bùn. Đời con là tràm, chân vẫn còn lấm bùn chút ít, nhưng đất đã gần thuần rồi. Con cháu của con sẽ là xoài, mít, dừa, cau.” 

Thảo dược cộng sản (herbe communiste) xem ra rất khác. Kể từ khi xuất hiện đến nay nó không chữa lành được vết thương (xã hội) nào ráo mà chỉ khơi thêm thù hận. Cây Cộng Sản cũng thế, cũng chả cho được trái lành (xoài, mít, dừa, cau, cam, quýt …) nào cả mà toàn là quả độc. Hậu duệ của đám Bù Xít ở VN rặt một lũ B.S (bullshit) mà chỉ cần nghe đến tên tuổi thôi cũng đủ khiến cho thiên hạ phải cau mày. 

Danh sách của họ dài vô tận (“chặt hết trúc Nam sơn không đủ ghi tội ác”) chỉ cần ghi lại năm bẩy “vị” bộ trưởng đương nhiệm cũng đủ khiến thiên hạ thở dài và lắc đầu quầy quậy: Mai Tiến Dũng, Ngô Xuân Lịch, Nguyễn Thị Kim Tiến, Nguyễn Văn Thể, Nguyễn Mạnh Hùng, Trần Hồng Hà, Phùng Văn Nhạ, Trần Tuấn Anh, Tô Lâm … 

Đó là chưa kể những quan chức đang được dư luận quan tâm vì có “khả năng” sắp bị đút lò: Lê Thanh Hải, Lê Tấn Hùng, Nguyễn Văn Đua, Tất Thành Cang … FB Bùi Văn Thuận kết luận: “Thằng nào, băng nào cũng rặt lũ cướp cả, dân đừng có thấy băng Hải- Cang bị đập sấp mặt mà vội mừng. Tải sản và thủ đoạn cướp bóc chỉ chuyển từ băng nhóm này sang băng nhóm khác, một khi thể chế độc tài này vẫn còn cai trị.”

Đúng thế, đúng là cá mè một lứa, và lứa sau vẫn thường tệ hơn lứa trước. Đến lớp  hậu duệ Lê Thị Hiền (nhân vật vừa Đại Náo Tân Sơn Nhất) thì mới khiến cho thiên hạ hết hồn hết vía, và ngay cả báo giới (quốc doanh) cũng phải bàng hoàng:

Tờ Pháp Luật có bài “Dân mạng 'sốc' trước ngôn từ đại úy công an Lê Thị Hiền của ký giả B. Bình: 

Không thể tin nổi những lời lẽ đó lại được phát ra từ miệng một đại úy công an, một người phụ nữ trưởng thành đang đi cùng con nhỏ tại nơi công cộng như quầy check-in của sân bay Tân Sơn Nhất... Cách hành xử của nữ đại úy này đã ảnh hưởng xấu đến hình ảnh người Công an nhân dân và cần phải được xử lý nghiêm minh theo quy định,” một ‘cư dân mạng’ bày tỏ. 

Ý Kiến của FB Nga Thi Bich Nguyen  lại hoàn toàn khác: 

Hôm qua xem, tôi không hề có cảm giác tức giận, phẫn nộ hay ngạc nhiên, nhất là đoạn clip bà ta chửi bới, xông vào các nhân viên an ninh, bảo vệ sân bay đánh họ và lu loa cào mặt vu vạ họ đánh bà ta. Tôi phì cười bởi cảnh đó nó quen đến mức tôi biết và tin chắc đó là bản chất của ngành công an hiện nay…Cái bản chất côn đồ hống hách ngang tàng khi ăn hiếp người yếu thế và sẳn sàng nói dối, lừa gạt …để tự biến mình thành nạn nhân khi không thể ăn hiếp được người. Những người đấu tranh chứng kiến điều đó như cơm bữa, nói ra không ai tin. Người ta nói bà ta "làm xấu bộ mặt lực lượng công an." Dạ bớt ngây thơ dùm em đi. Bà ta là đại diện hoàn hảo, đúng bản chất của lực lượng công an…

Tôi lại nghĩ khác nữa. Đây “là đại diện hoàn hảo, đúng là bản chất” của cả chế độ hiện hành, chứ chả riêng chi “lực lượng công an.” Côn đồ, hống hách, lu loa, dối gạt … là thuộc tính chung của đám quan chức hiện nay mà bà Hiền chỉ là một thành viên tiêu biểu. Bà ta cũng không phải là một cái thứ nặc nô rách giời rơi xuống mà là sản phẩm trong  “bách niên chi kế” của cha già dân tộc, Hồ Chí Minh.

C:\Users\Tien Tuong\Desktop\Capture\2019-08-28_083725.png

 Nguồn phóng ảnh: Tễu Blog


Cái thói “cào mặt, vu vạ” đâu có mới mẻ gì. Hãy cùng
T.S Nguyễn Xuân Diện lật lại một bài báo cũ, viết từ giữa thế kỷ trước xem:

Địa chủ ác ghê Thánh hiền dạy rằng: "Vi phú bất nhân". Ai cũng biết rằng địa chủ thì ác: như bóc lột nhân dân, tô cao lãi nặng, chây lười thuế khoá - thế thôi. Nào ngờ có bọn địa chủ giết người không nháy mắt. 

Đây là một thí dụ: Mụ địa chủ Cát-hanh-Long cùng hai đứa con và mấy tên lâu la đã:  

- Giết chết 14 nông dân. 

- Tra tấn đánh đập hằng chục nông dân, nay còn tàn tật.

 - Làm chết 32 gia đình gồm có 200 người 

- Năm 1944, chúng đưa 37 gia đình về đồn điền phá rừng khai ruộng cho chúng. Chúng bắt làm nhiều và cho ăn đói. Ít tháng sau, vì cực khổ quá, 32 gia đình đã chết hết, không còn một người.

Trong cuộc phát động quần chúng, đồng bào địa phương đã đưa đủ chứng cớ rõ ràng ra tố cáo. Mẹ con Cát-hanh-Long không thể chối cãi, đã thú nhận thật cả những tội ác hại nước hại dân. Thật là: Viết không hết tội, dù chẻ hết tre rừng, Rửa không sạch ác, dù tát cạn nước bể! 

(21-7-1953) C.B

C.B là một trong những bút danh của Hồ Chí Minh.  Còn Cát Hanh Long là ai?

Wikipedia (giọng Hà Nội) ghi: “ Nguyễn Thị Năm (1906 – 9 tháng 7 năm 1953, quê ở Làng Bưởi, ngoại thành Hà Nội), là một địa chủ có công đóng góp tài sản cho Việt Minh trong kháng chiến chống Pháp. Trong cuộc Cải cách ruộng đất, bà bị nông dân địa phương đấu tố là địa chủ gian ác và bị xử bắn. Bà nguyên là Hội trưởng Hội Liên hiệp phụ nữ Việt Nam tỉnh Thái Nguyên. Bà còn được gọi là Cát Hanh Long vì đây là tên một hiệu buôn do bà làm chủ ở Hải Phòng.

Rành rành là bà Nguyễn Thị Năm bị Hồ Chí Minh đấu tố trên sách báo (giấy trắng mực đen, chứng cớ vẫn còn nguyên vẹn) chứ “nông dân địa phương” nào vào đó. Đối với  ân nhân mà Bác còn giở giọng điêu ngoa, vu vạ bằng lời lẽ ti tiện và bẩn thỉu đến thế thì miệng lưỡi lu loa chỉ cỡ cháu ngoan Lê Thị Hiền – xem ra – nào có đáng chi mà phải rầm rĩ thế!

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
“Ý thức xã hội mới Việt Nam “là toàn bộ những tư tưởng, quan điểm, những tình cảm, tâm trạng, truyền thống tốt đẹp, v.v. của cộng đồng dân tộc Việt Nam, mà hạt nhân là chủ nghĩa Mác- Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh, đường lối, chủ trương của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước, phản ánh lợi ích căn bản của nhân dân nhằm phục vụ sự nghiệp xây dựng, bảo vệ xã hội mới”. Nói như thế là cuồng tín, vọng ngoại và phản bội ước vọng đi lên của dân tộc...
Nhiều sự việc thay đổi kể từ thập niên 1970 khi Richard Nixon và Mao Trạch Đông nghĩ ra công thức “một Trung Quốc” cho sự dị biệt của họ đối với quy chế Đài Loan. Nhưng nếu kết hợp với các biện pháp khác để tăng cường việc răn đe chống lại bất kỳ hành động xâm lược bất ngờ nào, chính sách này trong 50 năm qua vẫn có thể giúp cho việc gìn giữ hòa bình. Liệu Trung Quốc có thể cố tấn công Đài Loan vào năm 2027 không? Philip Davidson, Tư lệnh mãn nhiệm của Bộ Tư lệnh Ấn Độ-Thái Bình Dương của Mỹ, nghĩ như vậy hồi năm 2021 và gần đây ông đã tái khẳng định việc đánh giá của mình. Nhưng liệu Hoa Kỳ và Trung Quốc có định sẵn cho cuộc chiến trên hòn đảo này không, đó là một vấn đề khác. Trong khi nguy hiểm là có thật, một kết quả như vậy không phải là không thể tránh khỏi.
Khi nhận xét về chính trị tại Việt Nam, không những các quan sát viên quốc tế mà ngay cả nhân dân đều băn khoăn trước câu hỏi: dưới chế độ CSVN, cả quân đội lẫn công an đều là những công cụ bảo vệ cho đảng và chế độ, nhưng tại sao thế lực của công an và đại tướng công an Tô Lâm lại hoàn toàn lấn át quân đội như thế?
Có nhiều chỉ dấu Chủ tịch Quốc hội Vương Đình Huệ đã “lọt vào mắt xanh” Trung Quốc để giữ chức Tổng Bí thư đảng CSVN thay ông Nguyễn Phú Trọng nghỉ hưu. Những tín hiệu khích lệ đã vây quanh ông Huệ, 66 tuổi, sau khi ông hoàn tất chuyến thăm Trung Quốc từ 7 đến 12/04/2024.
“Hủ cộng”, tôi có thể hợm mình tuyên bố, với sự chứng thực của Google, là do tôi khai sinh trong khi mấy lời cảm thán tiếp nối là của Tố Hữu khi nhà thơ này, nhân chuyến thăm viếng Cuba, đã tiện lời mắng Mỹ: “Ô hay, bay vẫn ngu hoài vậy!” Gọi “khai sinh” cho hách chứ, kỳ thực, chỉ đơn thuần là học hỏi, kế thừa: sau “hủ nho”, “hủ tây” thì đến “hủ cộng”. “Hủ nho”, theo Việt Nam Tự Điển của Hội Khai Trí Tiến Đức, là “nhà nho gàn nát”, chỉ giới Nho học cố chấp, từng bị những thành phần duy tân, đặc biệt là nhóm Tự Lực Văn Đoàn, nhạo báng sâu cay vào thập niên 1930. Nếu “hủ nho” phổ biến cả thế kỷ nay rồi thì “hủ tây”, có lẽ, chỉ được mỗi mình cụ Hồ Tá Bang sử dụng trong vòng thân hữu, gia đình. Hồ Tá Bang là một trong những nhà Duy Tân nổi bật vào đầu thế kỷ 20, chủ trương cải cách theo Tây phương nhưng, có lẽ, do không ngửi được bọn mê tín Tây phương nên mới có giọng khinh thường: "Chúng nó trước hủ nho giờ lại hủ tây!" [1]
Mới đấy mà đã 20 năm kể từ khi đảng CSVN cho ra đời Nghị quyết 36 về “Công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài” (26/03/2004-26/03/2024). Nhưng đâu là nguyên nhân chưa có “đoàn kết trong-ngoài” để hòa giải, hòa hợp dân tộc?
Cả Hiến Pháp 2013 và Luật Công An Nhân Dân năm 2018 đều quy định công an nhân dân là lực lượng bảo đảm an toàn cho nhân dân và chống tội phạm. Tại sao trên thực tế nhân dân Việt lại sợ hãi công an CSVN hơn sợ cọp?
Càng gần các Hội nghị Trung ương bàn về vấn đề Nhân sự khóa đảng XIV 2026-2031, nội bộ đảng CSVN đã lộ ra vấn đề đảng viên tiếp tay tuyên truyền chống đảng. Ngoài ra còn có hiện tượng đảng viên, kể cả cấp lãnh đạo chủ chốt đã làm ngơ, quay mặt với những chống phá Chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh...
Hí viện Crocus City Hall, cách Kremlin 20 km, hôm 22 tháng O3/2024, đang có buổi trình diển nhạc rock, bị tấn công bằng súng và bom làm chết 143 người tham dự và nhiều người bị thương cho thấy hệ thống an ninh của Poutine bất lực. Trước khi khủng bố xảy ra, tình báo Mỹ đã thông báo nhưng Poutine không tin, trái lại, còn cho là Mỹ kiếm chuyện khiêu khích...
Khi Việt Nam nỗ lực thích ứng với môi trường quốc tế ngày càng cạnh tranh hơn, giới lãnh đạo đất nước đã tự hào về “chính sách ngoại cây giao tre” đa chiều của mình. Được Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN), thúc đẩy từ giữa thập niên 2010, ý tưởng là bằng cách cân bằng mối quan hệ của Việt Nam với các cường quốc – không đứng về bên nào, tự chủ và thể hiện sự linh hoạt – nó có thể duy trì sự trung gian và lợi ích của mình, đồng thời tận dụng các cơ hội kinh tế do tình trạng cạnh tranh của các đại cường tạo ra
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.