Hôm nay,  

Ông Trưởng Giả Với 4 Bà Vợ

01/08/201806:53:00(Xem: 6884)

ÔNG TRƯỞNG GIẢ VỚI 4 BÀ VỢ


Phan Minh Hành

blank

Nguồn:Internet

        

         Tại một thôn làng nhỏ bé trên xứ Ấn, trai thì làm ruộng cầy cấy, gái thì trồng trọt, hái trái, dệt lụa, cuộc sống rất đơn sơ và hiền hòa. Có một chàng trai khoảng chừng 18 tuổi, thân thể lực lưỡng, cường tráng, mặt mày chất phác và phúc hậu đang phải lòng một cô gái sống cùng thôn xóm. Cô gái mới chừng 16 tuổi, khuôn mặt tròn trĩnh, chiếc mũi cao và đôi mắt to đen, là cô gái có nhan sắc nổi bật nhất trong thôn làng. Cả hai gia đình của chàng trai và cô gái đã từng thân thiết với nhau từ khi hai trẻ còn bé nhỏ, nên khi biết đứa con gái cũng sinh lòng cảm tình với đứa con trai, hai gia đình cùng nhau tổ chức một đám cưới cho đôi trẻ xây tổ ấm và sống trọn đời bên nhau.

         Đời sống hôn nhân của đôi trai gái thật hạnh phúc, chỉ hơn 5 năm sau người vợ đã sinh ra 5 đứa con cho chồng, khiến anh chồng làm việc hăng say và cực nhọc hơn. Vì thế đôi vợ chồng đã tạo được một tài sản dư dật, giàu nhất trong làng và sống trong một căn nhà to rộng với gần chục gia nhân. Dĩ nhiên anh chồng không còn làm việc lao động nữa, mọi việc đồng áng có gia dân làm thay, hằng ngày anh chồng đi dạo quanh làng, quan sát xem gia đình nào thiếu thốn về mặt tài chánh hay cần trợ giúp về y tế, thuốc men, anh chồng liền mở kho bạc ra giúp đỡ. Sự hào phóng, rộng lượng và nhân đức của anh chồng được dân làng yêu mến và kính trọng. Vì thế chưa tới tuổi 25 anh chồng được dân quê trong làng tôn lên bậc trưởng giả, với uy quyền hơn các quan chức trong chính quyền.

          Theo thời gian 5 đứa con của trưởng giả càng lớn, dù có gia nhân giúp đỡ, người vợ của trưởng giả cũng bơ phờ và mệt nhòa việc nuôi con. Viện lý do đó ông trưởng giả một hôm dẫn về nhà một cô gái, là cô em họ, trạc tuổi cô vợ và nói:

         " Anh muốn lấy cô em họ của em làm vợ, để hai chị em luân phiên nuôi dạy bầy con mình một cách kỹ lưỡng hơn. Em vui lòng chứ?"

    Cô vợ nhìn chồng với nét bỡ ngỡ và ngạc nhiên, rồi nhìn sang cô em họ bấy lâu không gặp, trong lòng thầm nghĩ dù sao chồng mình lấy người trong họ, nên buồn bã trả lời:

         " Nếu anh muốn lấy thêm vợ, em đành bằng lòng thôi."

    Nghe thế anh trưởng giả liền nói như ra lệnh:

         " Từ đây em là vợ cả và em họ em là vợ hai của anh. Hai chị em phải thương yêu và hòa thuận với nhau, cùng nhau dạy dỗ đàn con để giai đình chúng ta mãi được hạnh phúc."

    Thời gian cứ mãi trôi đều, đến vài năm sau chàng trưởng giả chưa đến 40 tuổi, trong nhà có thêm ba đứa nhỏ được người vợ thứ hai sinh cho chàng trưởng giả. Công việc làm ăn của anh trưởng giả phất lên như diều gặp gió, ruộng cò bay thẳng cánh, bạc tiền chất đầy tủ, khiến việc chi thu trở nên rắc rối và bề bộn. Viện lý do sổ sách kế toán khó khăn và phức tạp, một hôm ông trưởng giả dẫn về nhà một cô gái trẻ khoảng 30 tuổi và nói với hai bà vợ:

         " Anh muốn lấy cô thủ quỹ nầy để giúp anh việc kế toán. Hai em có vui lòng không?"

    Thời ấy chế độ đa thê là một thực thể hiển nhiên và được chấp nhận công khai. Hai bà vợ bắt buộc phải chấp nhận, nên bà vợ cả đáp:

         " Nếu anh muốn lấy thêm vợ, hai em đành bằng lòng thôi."

    Ông trưởng giả mỉm cười, chỉ tay vào cô thủ quỹ và nói với hai người vợ:

         " Đây là bà vợ thứ ba của anh. Hai em phải thương yêu người vợ mới nầy như là thương yêu anh vậy."

 

         Tiếng tăm và uy tín của ông trưởng giả càng ngày càng cao, tỷ lệ thuận với công việc kinh doanh, buôn bán. Đến khi ông trưởng giả được 50 tuổi, ruộng vườn, nhà cửa, đất đai, cho đến bạc tiền do ông trưởng giả làm chủ đếm không xuể. Con cháu trong gia đình ông cùng với nhân công và gia nhân giúp việc nhiều gần bằng số tuổi ông. Mọi người đều kính trọng và yêu thích ông, ai cũng muốn gần gũi và bầu bạn với ông. Vì thế hầu như ngày nào ông cũng đi dự tiệc tùng ở trong làng hay ở các làng lân cận. Bà vợ cả bận ở nhà chăm sóc bầy con, bà vợ hai bận việc bếp núp và bà vợ ba bận việc sổ sách chi thu, không ai cùng đi với ông dự các buổi tiệc hết. Lại lần nữa, một hôm ông trưởng giả dẫn về nhà một cô gái trẻ khoảng 20 tuổi và nói với ba bà vợ:

         " Anh muốn lấy cô gái trẻ nầy làm vợ để đi bên cạnh anh trong những buổi lễ yến tiệc. Ba em có vui lòng không?"

         Nét mặt của ba bà vợ toát lên nổi buồn hiu hắt khi nhìn thấy cô gái trẻ đẹp, đáng tuổi con gái các bà và tự nhủ từ đây các bà sẽ không còn được ông trưởng giả đoái hoài như trước nữa. Nhưng ba bà vợ bắt buộc phải ưng thuận, nên bà vợ cả đáp:

         " Nếu anh muốn lấy thêm vợ, tụi em đành bằng lòng thôi."

    Ông trưởng giả mỉm cười sung sướng, ôm cô vợ trẻ nhỏ vào lòng như ôm đứa con gái, đắc chí nói với ba bà:

         " Đây là người vợ thứ tư của anh và anh hứa sẽ không lấy thêm ai nữa. Các em phải thương yêu người vợ trẻ nầy, không ghen ghét, ganh tị gì hết nhé."

         Đúng như ý nghĩ của ba bà vợ, ông trưởng giả sủng ái và yêu thương bà vợ trẻ thứ tư nhất. Sự tươi trẻ, xinh đẹp và tân thời của cô vợ thứ tư khiến ông trưởng giả say đắm, đi đâu ông cũng dẫn cô vợ thứ tư đi bên cạnh với niềm hãnh diện cùng cực. Nhưng sự vô thường đến từng ngày, từng giờ, niềm vui vật chất nào rồi cũng đến hồi hạ màn. Do bởi tham luyến ngũ dục quá độ, ông trưởng giả chưa đến lục tuần mà phải nằm liệt trên giường bệnh. Nhiều vị danh y đến thăm bệnh, cho thuốc, bệnh tình ông vẫn không thuyên giảm, trái lại bệnh ông càng ngày càng nặng thêm, đến thân thể ốm oi, mặt mày đờ đẫn. Tự biết thần chết đang ở trước mặt, ông triệu thỉnh 4 bà vợ đến ngồi bên giường bệnh, nhìn từng bà vợ rồi hạ giọng hỏi:

         " Tôi như ngọn đèn trước gió, cái chết gần kề, không thể cưỡng lại được. Tôi muốn biết khi tôi lìa trần, có bà nào muốn đi theo với tôi hay không?"

     Ông đưa mắt nhìn bà vợ thứ tư, bởi vì đó là người mà ông yêu quí vô vàn và muốn cận kề bên ông nhất. Nhìn ông một cách lạnh lùng, bà vợ trẻ chân dài model không suy nghĩ gì cả, liền đáp thẳng thừng:

         " Tôi hoàn toàn không muốn đi theo ông đâu. Dẫu biết rằng được ông sủng ái và thương yêu tôi nhất, nhưng khi mà hơi thở ông vừa dứt, tôi phủi áo ra khỏi nhà nầy ngay lập tức. Hiện tại có nhiều tiểu gia, đại gia đang dang tay chờ đón tôi. Vì vậy tôi xin tiễn ông ngay tại cửa nhà nầy, mong ông nhớ cho."

    Lòng ông trưởng giả buồn rười rượi và thất vọng vô cùng khi nghe bà vợ thứ tư không chịu đi theo ông. Ông quay mặt nhìn bà vợ thứ ba, chưa kịp hỏi thì bà vợ kế toán của ông đáp ngay không chút do dự:

         " Tôi cũng không muốn đi theo ông đâu, ông ơi! Nhưng tôi không bỏ đi ngay lập tức như bà vợ thứ tư, mà tôi sẽ theo ông đến nhà quàn, dự lễ đội khăn tang, đọc thời kinh cho ông nghe và nhìn ông nằm trong quan tài lần cuối, rồi vẫy tay ra đi. Tôi vẫn còn son trẻ, cuộc đời vẫn còn tươi đẹp, nên tôi sẵn sàng tái hôn với người muốn bảo bọc tôi. Vì vậy tôi xin tiễn đưa ông đến nhà quàn thôi ông nhé."

    Ông trưởng giả thở dài, lòng buồn nặng trĩu tâm can khi nghe bà vợ thứ ba không chịu đi theo ông. Ông từ từ nhìn hai bà vợ còn lại, thì bà vợ thứ hai nhỏ nhẹ đáp:

         " Tôi cũng như bà ba và bà tư, không muốn đi theo ông đâu, ông ơi! Nhưng hằng đêm tôi sẽ niệm Phật và đọc kinh cầu siêu cho ông cho đến ngày quan tài ông được lấp đầy ba tấc đất. Ai sẽ chăm sóc và dạy dỗ đàn con chúng ta và ai sẽ lo hương khói, cúng giỗ cho ông, nếu tôi đi theo ông. Vì vậy tôi xin tiễn đưa ông đến nghĩa trang thôi ông nhé."

    Hơi thở ông trưởng giả yếu dần, lòng buồn ghê gớm khi ba bà vợ không ai muốn đi theo ông. Ông không muốn hỏi bà vợ cả nữa, bởi ông nghĩ bà vợ cả cũng từ chối đi theo ông. Nhưng bà vợ cả đứng lên, nắm tay ông, hứa rằng:

         " Tôi sẽ đi theo ông. Ông đi đâu thì tôi theo đó. Chúng ta đã quen biết nhau từ thuở ấu thơ cho đến sống chung đời vợ chồng với nhau, cùng nhau chia sẻ nỗi cơ hàn, khổ cực đến tột cùng giàu sang, phú quí như ngày hôm nay. Ông và tôi như hai mà một. Vì vậy ông hãy an tâm, tôi bằng lòng đi theo ông.

      Nghe bà vợ cả nói xong, ông trưởng giả mãn nguyện, mắt khép lại, đôi tay buông lỏng, rồi đi luôn.

 

         Trong ngôi chùa nhỏ vị giảng sư già ngưng kể, nhìn khoảng vài chục phật tử đang ngồi chung quanh lắng nghe câu chuyện trên. Nâng chầm chậm chén trà lên môi, nhấp vài ngụm trà thơm đã nguội tanh, rồi đặt xuống khai trà, vị giảng sư kể tiếp về câu chuyện ông trưởng giả có 4 bà vợ.

         Bà vợ thứ tư ẩn dụ cho TÀI SẢN. Tài sản có hai loại: động sản và bất động sản. Động sản là những trị giá có thể cất giữ và di chuyển được, như là bạc tiền, vàng bạc, nữ trang, kim cương, hột soàn  v..v..  Còn bất động sản là những trị giá không thể cất giữ hay di chuyển được, như nhà cửa, ruộng vườn, đất đai, dinh thự v..v.. Vì thế một khi thân tứ đại tan rã, hơi thở chấm dứt, tất cả tài sản mà chúng ta đang chiếm hữu đều mất đi ngay lập tức. Từ bạc tiền, nữ trang dành dụm và dấu kín từ bấy lâu nay, sống keo kiết, bủn xỉn đến không muốn giúp đỡ, bố thí ai hết, cho đến làm chủ vài căn nhà cho thuê, đều tan tành ra mây khói.

                          Bo bo mà giữ lấy tiền

                     Ngay khi tắt thở, nó liền ra tro

 

         Bà vợ thứ ba ẩn dụ cho ĐỊA VỊ, DANH VỌNG. Suốt cuộc đời bon chen, mua quan bán chức, nịnh hót bợ đỡ cấp trên, mua chuộc đút lót kẻ quyền quí để chiếm được địa vị và danh vọng mong muốn. Nhưng "nghĩa tử là nghĩa tận", đồng nghiệp, bạn bè và thuộc cấp đến nhà quàn, bằng tấm lòng xúc động nghẹn ngào và xử dụng ngôn từ hoa mỹ, lần lượt lên đọc điếu văn ca ngợi công lao to lớn của hình hài đang nằm trong quan tài. Sau đó từng người lượn qua quan tài, nhìn lần cuối thân tứ đại đang nằm bất động trong đó, rồi từ biệt ra về. Tiền tài, danh vọng, rốt cuộc cũng quay về với cát bụi!

 

         Bà vợ thứ hai ẩn dụ cho THÂN NHÂN, HỌ HÀNG, BẠN BÈ. Đoàn xe của thân nhân và họ hàng, đèn bậc sáng lên nối đuôi nhau, chạy theo chiếc xe mang chở quan tài hướng ra nghĩa trang, phía trước có một chiếc xe cảnh sát dẫn đường. Đứng trước mộ huyệt với thân bằng quyến thuộc, bạn bè gần xa chung quanh, theo nghi thức tôn giáo một vị sư tụng thời kinh lần cuối trước khi chiếc quan tài từ từ hạ xuống huyệt sâu ba tấc đất. Rồi từng khuôn mặt thương tiếc của thân nhân, họ hàng ném cành hoa xuống theo từng nấm đất xuống mộ, mỗi người mang chở lòng buồn vời vợi khi nghĩ đến bao giờ phiên mình nằm tại đây. Sau đám tang, họ hàng rồi cũng xa, bạn bè rồi cũng quên, vĩnh biệt và vĩnh biệt. Từ hư không rồi trở về với hư không mà thôi!

 

         Bà vợ cả ẩn dụ cho NGHIỆP của mình. Một khi thân tứ đại nầy tan rã, ngay tức khắc bạc tiền, danh vọng, thân bằng quyến thuộc đều bỏ lại hết, chỉ mang theo nghiệp mà thôi. Nghiệp được tạo ra bởi thân, khẩu và ý, mà ý nghiệp là quan trọng nhất. Nghiệp theo ta như bóng theo hình, như nhìn mình trong gương, như vết chân xe vật kéo, mà Đức Phật đã dạy hơn 2500 năm trước trong kinh Pháp Cú. Nghiệp gồm có nghiệp lành và nghiệp ác. Trong lục đạo luân hồi, nếu sinh thời ta tạo nghiệp lành thì khi chết được tái sinh vào 3 đường lành là cõi nhân, thiên và A Tu La. Ngược lại, nếu tạo nhân ác thì tái sinh vào 3 đường dữ là địa ngục, súc sanh và ngạ quỷ.

        

         Để kết luận cho câu chuyện về ông trưởng giả có 4 bà vợ, vị giảng sư muốn nhắc nhở các phật tử hãy đừng noi gương ông trưởng tham luyến ngũ dục một cách thái quá. Tiền bạc, danh vọng, sắc đẹp, ăn uống và ngủ nghỉ tuy là nhu cầu vật chất của con người, nhưng hãy đừng say đắm hưởng thụ. Đến khi hơi thở ngưng hẳn, thì tất cả bạc tiền và danh vọng cũng tan biến theo. Chính Đức Phật đã từng nói con người đắm chìm trong ngũ dục như kẻ cầm lửa đi ngược gió, như con chó gặm khúc xương khô, như người khát nước uống nước muối, càng uống càng thêm khát.

 

                                                            Ngày 31 tháng 7, 2018

                                                                 Phan Minh Hành

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Cứ theo như lời của giáo sư Nguyễn Văn Lục thì T.T. Thích Trí Quang là tác giả của câu nói (“Cộng Sản nó giết mình hôm nay, mai nó mang vòng hoa đến phúng điếu!”) thượng dẫn. Tôi nghe mà bán tin bán nghi vì nếu sự thực đúng y như vậy thì hoa hòe ở Việt Nam phải trồng bao nhiêu mới đủ, hả Trời?
Đảng CSVN tự khoe là “ niềm tin hiện thực hóa khát vọng phát triển đất nước phồn vinh, hạnh phúc“của nhân dân, nhưng sau 94 năm có mặt trên đất nước, thực tế đã chứng minh đảng đã cướp mất tự do của dân tộc, và là lực cản của tiến bộ...
Khi Kim Dung gặp Ian Fleming cả hai đều hớn hở, tay bắt mặt mừng và hể hả mà rằng: “Chúng ta đã chia nhau độc giả của toàn thể thế giới”. Câu nói nghe tuy có hơi cường điệu (và hợm hĩnh) nhưng sự hỉ hả của họ không phải là không có lý do. Số lượng sách in và số tiền tác quyền hậu hĩ của hai ông, chắc chắn, vượt rất xa rất nhiều những cây viết lừng lẫy cùng thời. Ian Fleming đã qua đời vào năm 1964 nhưng James Bond vẫn sống mãi trong… sự nghiệp của giới làm phim và trong… lòng quần chúng. Tương tự, nhân vật trong chuyện kiếm hiệp của Kim Dung sẽ tiếp tục là những “chiếc bóng đậm màu” trong tâm tư của vô số con người, nhất là người Việt.
Trong tháng Hai vừa qua, cái chết đau thương, lẫm liệt của nhà đối kháng người Nga Alexei Navalny trong tù đã gây sầu thảm, phẫn nộ cho toàn cộng đồng tiến bộ nhân loại. Đối với người Việt Nam tiến bộ, nỗi đau lại càng sâu thêm khi trong ngày cuối cùng của tháng Hai, ngày 29, nhà cầm quyền độc tài Hà Nội bắt đi cùng lúc hai nhà đấu tranh kiên cường...
Ít lâu nay, vấn đề “bảo vệ an ninh quốc gia” được nói nhiều ở Việt Nam, nhưng có phải vì tổ quốc lâm nguy, hay đảng muốn được bảo vệ để tồn tại?
Xuất hiện gần đây trong chiến dịch tranh cử tổng thống, Donald Trump, ứng cử viên đảng Cộng hòa, đã lên tiếng đe dọa là sẽ không bảo vệ cho các đồng minh thuộc khối NATO trong trường hợp bị Nga tấn công. Ý kiến này đã dấy lên một cuộc tranh luận sôi nổi tại châu Âu, vì có liên quan đến việc răn đe Nga và ba kịch bản chính được đề cập đến khi Donald Trump trở lại Nhà Trắng vào năm 2025 là liệu Liên Âu có nên trang bị vũ khí hạt nhân chăng, Pháp có thể tích cực tham gia không và Đức nên có tác động nào.
Tôi không biết chính xác là Văn Trí đã đặt chân đến Đà Lạt tự lúc nào nhưng cứ theo như ca từ trong nhạc phẩm Hoài Thu của ông thì Cao Nguyên Lâm Viên ngày ấy vẫn hoang vu lắm. Ngoài “núi rừng thâm xuyên”, với “lá vàng rơi đầy miên man”, cùng “bầy nai ngơ ngác” (bên “hồ thu xanh biếc”) thì dường như không còn chi khác nữa! Từ Sài Gòn, khi tôi được bố mẹ “bế” lên thành phố vắng vẻ và mù sương này (vào khoảng giữa thập niên 1950) thì Đà Lạt đã bị đô thị hóa ít nhiều. Nơi đây không còn những “bầy nai ngơ ngác” nữa. Voi, cọp, heo rừng, beo, báo, gấu, khỉ, vượn, nhím, mển, gà rừng, công, trĩ, hươu, nai, trăn, rắn, sóc, cáo, chồn… cũng đều đã biệt tăm. Người Thượng cũng ở cách xa, nơi miền sơn cước.
Vi hiến có nghĩa là “vi phạm” hay đi ngược lại những gì Hiến Pháp (HP) quy định. HP không có gì là cao siêu hay quá bí ẩn. Hiến Pháp trong bản chất chỉ là một bộ luật. Sự khác biệt chỉ là: HP là một bộ luật nền tảng hay nôm na là “luật mẹ”. Không những không cá nhân hay hữu thể pháp lý nào trong xã hội, kể cả hành pháp (tức chính phủ) được quyền vi phạm HP, mà không một luật pháp nào của lập pháp (tức quốc hội) được quyền vi phạm HP cả...
Đảng Cộng sản Việt Nam sẽ tiếp tục đi theo đường mòn Chủ nghĩa đã lu mờ trong thưc tế và thất bại trong hành động tại Đại hội đảng kỳ 14 vào tháng 1 năm 2026. Khẳng định này của ông Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư đảng là bằng chứng cho tính chai lỳ, chậm tiến và lạc hậu, không phải của riêng ông mà toàn đảng...
Thứ Bảy 24/2/2024 đánh dấu hai năm kể từ khi Nga phát động cuộc chiến tranh xâm lược toàn diện nước Ukraine. Cuộc xung đột đang lâm vào tình trạng bế tắc và ngày càng tàn khốc. Nhân dịp này ông Nick Schifrin, một phát thanh viên của kênh truyền hình PBS, đã tổ chức một buổi thảo luận bàn tròn về hiện tình của cuộc chiến, nó có thể đi đến đâu và chính sách của Hoa Kỳ đối với Ukraine sẽ ra sao. Hiện diện trong buổi thảo luận có các ông Michael Kofman, John Mearsheimer và bà Rebeccah Heinrichs...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.