Trương Ngọc Bảo Xuân
Bữa nay chị Minh cảm thấy thoải mái trong lòng. Thôi, hôm nay không nói xấu người nữa, mà là nhìn đời với khía cạnh tốt vì nếu nghĩ tới chuyện xấu thì ai cũng xấu hết, nói tới đời nào cho xong.
Hôm nay nói về bà người Phi. Trừ vài tật xấu ra, bà có nhiều điểm tốt chớ. Bà hay ăn chuối luộc. Một hôm bà đưa cho Minh một trái chuối biểu "Ăn thử đi, xứ của you có chuối này không? Có ăn chuối luộc như thế này không.”
Minh đỡ lấy trái chuối bằng hai tay, mắt sáng lên, miệng xuýt xoa:
- Ui chu choa... Aaa, lâu rồi, bao nhiêu năm rồi, mới thấy lại trái chuối luộc. Chuối sứ luộc ăn dẻo dẻo tôi thích lắm, hồi nhỏ hay ăn. Mẹ tôi nói ăn chuối luộc không bị sình bụng.
Bà Phi cười cười, lắc lắc cái đầu, một thói quen kỳ kỳ, nói chuyện với ai bà cũng hay lắc lắc cái đầu, bà ừ nhưng cái đầu thì lắc:
- Ủa vậy à, vậy thì chúng mình ăn uống gần giống nhau. Mà bây giờ, không cần ăn chuối luộc thì mình cũng hay sình bụng, nhiều khi trong bụng đầy hơi, đang làm việc, sợ lỡ… thì mắc cở lắm!
Minh cười, đập bà ta một cái nhẹ:
- Cái bà này, nói gì đâu không.
Bà ta vẫn cười phì phì:
- Tôi nói thật mà. Người càng lớn tuổi sự tiêu hoá càng trở nên rắc rối.
Có khi tới mùa, bà đem xoài vô gọt ăn. Đúng là xoài thanh ca, hình dạng trái xoài cong cong ẹo ẹo như trái thận, màu vàng tươi. Bà nói:
-Hồi nhỏ gia đình nghèo, tôi cũng ít được ăn, bây giờ, ăn thả cửa nhưng sợ mập quá.
Chị Minh nói:
- Ăn trái cây mà, sao mập được.
Bà Phi cười khì:
- Ý, trái cây cũng mập vậy.
Chị Minh lắc đầu:
- Mập nếu ăn nhiều quá. Món gì cũng vậy, ăn có chừng mực thì sợ gì mập.
Bà Phi nói:
- Làm sao ăn có chừng mực được, thì cơm xong gọt một trái, thùng xoài ăn được cả tuần ấy mà. Phì ra chắc tại tôi ăn cơm nhiều.
Minh hỏi:
- Nhiều là nhiêu?
Bà Phi nói:
- Mỗi bữa ăn ba chén cơm đầy.
Minh trợn trắng hai mắt:
- Trời. Vậy bà ăn hơi nhiều. Ăn cơm, cơm trở thành chất đường chứa trong cơ thể đó bà. Tôi ăn mỗi bữa chỉ đúng một chén thôi, mà cũng không thể nào sụt cân nổi. Phải ăn rau nhiều vào.
Bà Phi mở lớn cặp mắt đã to sẵn, cãi:
- Thì tôi cũng ăn nhiều rau cải đấy chứ. Tôi còn ăn thêm xà lách mỗi ngày đấy chứ, mỗi bữa trưa cô không thấy à?.
Minh phì cười:
- Thấy chớ sao không. Nhưng, nếu ăn một tô xà lách trộn dầu dấm, không được cho thêm gì nữa mới mong cơ thể thải bỏ chất thừa. Bà ăn xà lách mà "trang điểm" thêm nào trứng luộc, nào hột này hột nọ, hạnh nhân ngào đường, là đường đấy nhé, rồi rải đậu phọng lên, lổn cổn mấy loại phô mai, bánh mì ướp gia vị nướng xắc lục cục, nào thịt ba rọi mặn, nào thịt nguội hai ba thứ... Trời đất ơi khoái khẩu thì có khoái, nhưng làm sao sụt cân được hả bà nội?.
Bà Phi cười khì theo kiểu quê quê em có tội:
-Chắc chị nói đúng, nhưng chỉ xà lách không thì vô vị thật, hay có lẽ tại tôi ăn nhiều cơm quá. Nhưng, đây này, đâu thấy bụng bự.
Vừa nói bà vừa dở áo lên khoe cái bụng nịt chặc:
- Tôi mang nịt bụng suốt ngày.
Chị Minh giờ mới hiểu tại sao lúc nào bà Phi này cũng than nóng quá nóng quá. Để cây quạt thổi ngay mặt mà vẫn than nóng. Rồi có khi than mệt quá mệt quá. Chị Minh nạt:
- Ối Trời ơi. Bà bận cái nịt bụng hầm muốn chết rồi, than gì. Eo ót cái nổi gì? Mệt đưa hơi thì có. Thử tháo cái nịt bụng ra đi, sẽ khỏe liền.
Bà Phi nói:
- Mở ra thì thấy cái bụng như có bầu năm đứa, mắc cở lắm.
Chị Minh thở dài:
- Chịu vậy thôi. Lớn tuổi rồi, mong cho khoẻ người, tôi khuyên bà như thế đó. Bà nai nịt như vậy có hại cho sự lưu thông máu huyết, ảnh hưởng tới thần kinh, hèn chi, bà hay cau có, đúng không?.
Bà Phi liếc chị Minh, cười cười:
- Mặc xác tôi.
Chị Minh nghĩ thầm - bà nội này, bà hành xác mà có đẹp thêm chút xíu nào đâu, tội nghiệp thì thôi!
Mà điều, nói cũng bằng thừa. Như mình đây, có hay ho gì hơn? Chỉ một thí dụ thôi, ăn bánh mì mới ra lò thơm phứt nóng dòn thì phải trét cả đống bơ Pháp lên ăn mới đã, ăn lát cả ổ luôn.
Người Tây phương có câu, hình như có ý là... “làm sao huấn luyện được con ngựa già?”
Quá đúng./.
Trương Ngọc Bảo Xuân