Năm nay tôi phụ trách lớp mới, toàn học sinh mới, nhưng các em đều đọc và viết được tiếng Việt.
Hôm nay tôi lại nhận thêm một học sinh nữa, mà mới tinh, vì em đầu tiên đi đến trường học tiếng Việt. Người dẫn em đến trường là bà ngoại của em. Đến nơi tôi thấy em nắm chặt tay bà, níu kéo không chịu rời. Khi bà ngoại em giao em cho tôi thì em khóc, kêu lên:
“Con không học ở đây, con chỉ thích học với bà ngoài, ngoại ơi!”
“Bà ngoại hết chữ để dạy con rồi. Con phải học ở trường”.
Và bà dứt khoát rút khỏi tay cô cháu bé bỏng, giao cho tôi. Cuối cùng tôi cũng dỗ dành được em. Khi bà ngoại đã lên xe và chiếc xe mất hút, tôi dắt em vào lớp học.
Cô bé trưởng lớp rất dễ thương, cô giúp tôi đưa em đến chỗ ngồi, giúp đỡ em lấy sách từ trong cặp ra bày trên bàn, rồi cây viết, rồi cục tẩy...
Giờ ra chơi, em trưởng lớp dắt tay em ra sân, lấy nước, lấy trái cây, bánh kẹo cho em ăn. Tôi đã thấy em cười và tỏ ra rất thân gần với trưởng lớp.
Sau giờ ra chơi, bé Lan đã bạo dạn hơn nhiều. Khi đọc bài tập, em chép bằng tiếng Việt rất rõ ràng và đúng chính tả. Khi được tôi khen, em cười, mặt rạng rỡ:
“Dạ, em học bà ngoại. Bà ngoại em nói hồi xưa lắm, ngoại đi dạy học nên ngoại dạy em rất giỏi”.
Rồi mắt em chớp chớp, buồn rầu:
“Nhưng ngoại nói ngoại hết chữ rồi. Như vậy cô nhiều chữ hơn hả cô?”
Bà ngoại của Lan thật dí dỏm, biết cach nói cho cháu ngoại đến trường học tiếng Việt. Tôi nói:
“Bà ngoại của em không hết chữ, nhưng bà ngoại muốn em tới trường học, ở đây em sẽ có nhiều bạn để cùng học, vui hơn”.
“Dạ”.
Em dạ rất ngoan và chăm chỉ nghe giảng. Em trưởng lớp đã giới thiệu cho em người bạn ngồi bên cạnh. Hai em đã nói chuyện với nhau, và Lan đưa cái gọt bút chì cho bạn mượn.
Các bạn thân mến, Trong mấy tuần qua, báo chí không ngớt lời khen ngợi và đăng hình một bạn thiếu nhi 9 tuổi, với khả năng đặc biệt sẽ trở thành người trẻ tuổi nhất thế giới tốt nghiệp đại học và chuẩn bị theo học tiếp lên tiến sĩ, cậu tên là Laurent.
Các em thân mến, Nhiều phụ huynh đã than với tôi, nhiều em đã đi học như là đi học “cho cha mẹ” chứ không phải học cho mình. Hôm nay, các em đọc một bài về Học Đường trong cuốn Tâm Hồn Cao Thượng của giáo sư triết học Emond de Amicis, để suy nghĩ lại: Mình học cho ai!
Tóm tắt: Ngày xưa ông vua nọ có ba người con trai. Hai con đầu thì thông minh, nhanh nhẹn. Người con út hiền lành mà khờ khạo nên mọi người gọi là chàng Ngốc. Khi nhà vua lớn tuổi, muốn sau này sẽ truyền ngôi cho một trong ba ngời con trai, bèn đặt ra một cuộc thi.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.