Năm nay, tôi lại được “lên lớp” theo các em. Vừa thấy tôi bước vào lớp, các em đã reo hò ầm ỹ và câu hỏi đầu tiên không phải hỏi về sức khỏe của tôi mà là hỏi tôi có mang theo bánh ngọt và nước đá không? Tôi cười thật tươi với các em và gật đầu.
Năm nay lớp tôi có học sinh mới: một nam và một nữ, cả hai em đều mới 9 tuổi.
Bảo Trâm là cô bé lần đầu tiên được học tiếng Việt tại trường, nhưng nói rất giỏi và viết cũng khá. Bảo Trâm nói năng dịu dàng, nhưng rất nhanh nhẹn và cởi mở. Em cho biết bà ngoại dạy em học tiếng Việt.
Bảo Toàn cao lớn so với số tuổi của em. Bảo Toàn đã học 2 năm tiếng Việt tại trường Việt Ngữ khi em ở San Jose. Em nói hơi lai tiếng Mỹ, nhưng chưa viết được nhanh và đúng.
Tôi yêu cầu các em làm quen với hai bạn mới và giúp đỡ bạn, nếu họ cần.
Khi Bảo Toàn nói sai và ngọng, các em cười ồ. Tôi gõ cây thước lên bàn các em trật tự lại ngay. Tôi hỏi tại sao các em cười và yêu cầu Phượng, cô bé cười to, ngồi bàn nhất trả lời. Cô bé lúng túng cho biết vì nghe Toàn nói kỳ kỳ nên cười.
Tôi nghiêm mặt và dạy bài Đức Dục đầu tiên của năm học.
Phượng biết sai, em xin lỗi tôi và bạn.
Các em ăn bánh thật ngon miệng. Tôi nói với các em, hôm nay tôi không mang được bình nước đá vào. Bảo Toàn nhanh nhẹn cùng tôi ra xe để phụ tôi mang nước đá trong khi Hồng, trưởng lớp, lên văn phòng lấy nước. Bây giờ các em mới nhớ đến sức khỏe của tôi và hỏi tại sao tôi không đủ sức mang nước đá vào như mọi khi. Tôi cho các em biết tôi già rồi nên yếu. Các em nhao nhao nói tôi chưa già và các em tranh nhau nhận nhiệm vụ mang bánh và nước đá từ xe tôi vào lớp.
Các em của tôi hồn nhiên và dễ thương quá. Tôi mong rằng mình còn tiếp tục nhiệm vụ được nhiều năm nữa.
Các bạn thân mến, Trong mấy tuần qua, báo chí không ngớt lời khen ngợi và đăng hình một bạn thiếu nhi 9 tuổi, với khả năng đặc biệt sẽ trở thành người trẻ tuổi nhất thế giới tốt nghiệp đại học và chuẩn bị theo học tiếp lên tiến sĩ, cậu tên là Laurent.
Các em thân mến, Nhiều phụ huynh đã than với tôi, nhiều em đã đi học như là đi học “cho cha mẹ” chứ không phải học cho mình. Hôm nay, các em đọc một bài về Học Đường trong cuốn Tâm Hồn Cao Thượng của giáo sư triết học Emond de Amicis, để suy nghĩ lại: Mình học cho ai!
Tóm tắt: Ngày xưa ông vua nọ có ba người con trai. Hai con đầu thì thông minh, nhanh nhẹn. Người con út hiền lành mà khờ khạo nên mọi người gọi là chàng Ngốc. Khi nhà vua lớn tuổi, muốn sau này sẽ truyền ngôi cho một trong ba ngời con trai, bèn đặt ra một cuộc thi.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.