Trong tiệm, giờ nghỉ. Cô Hoa vừa uống cà phê vừa hỏi:
- Chị Ngà à, bộ bữa nay chị bịnh hả?
Chị Ngà không trả lời cô Hoa mà xây qua ngó cô Nancy, nhướng mày ngạc nhiên hỏi:
- Ủa. Bộ thấy tui có vẻ bịnh hoạn lắm sao?
Nancy cười cười, chưa nói gì thì cô Hoa trả lời thay:
- Chị nầy lạ, tôi hỏi, sao chị hỏi ngược lại Nancy, bộ không tin à? Dạ thưa chị ba, không ạ. Bịnh thì không phải bịnh. Tại thấy chị mới uống thuốc nên hỏi vậy mà.
Chị Ngà nói:
- Ạ... quan tâm tới tui, cám ơn nghen. Hổng phải thuốc bịnh gì đâu, là thuốc cữ. Lúc này tui lên cân vù vù. Nhìn vô kiếng, xây ngang, cái bụng phình ra y như có bầu sanh đôi! thấy ghê!
Rồi dơ cánh tay trần lên nghiêng nghiêng nhìn, chị lấy tay bóp bóp phần dưới cánh tay, lắc đầu, chán nản:
- Coi nè, mỡ không, cân lên cũng được cả cân. Vừa mập vừa nhão. Mà tui có ăn uống gì nhiều đâu mà tồn đọng như vầy? Ngày ăn nửa chén cơm, còn nhiêu toàn rau, ăn riết ông xả phải thở dài “mình ăn thực đơn của thỏ như vậy coi chừng bịnh không thuốc chữa. Làm sao có sức mà làm việc?” Ăn vậy mà vẫn phì. Ờ, mấy người có nghe trên đài truyền hình nhắn nhủ chúng ta không nên ăn nhiều cơm quá vì trong gạo có chất đường làm mập? thiệt tình! Nào giờ mình nuôi cơ thể bằng gạo bây giờ biểu đừng ăn cơm. Ngày nào hổng có ba hột cơm vô bụng thì cứ có cảm giác đói đói hoài. Nửa chén cũng được, miễn có cơm
Bà Minh lắc đầu, cắn miếng bánh mì nướng trét bơ nghe cái rốp, nói:
- Thôi dẹp ba cái chuyện mập ốm đi, chị, lâu ngày tôi nghe chị nói chuyện y như mấy bà Mỹ, suốt ngày than mập sợ mập. Biết bao người trên thế giới không có gì bỏ vô miệng kìa! Tôi kể chị nghe, trong chợ sắp hàng tính tiền tôi đứng sau lưng cô Mỹ phì lũ kia, không phải mình tò mò tại vì đứng ngay đó cổ bỏ đồ lên mình phải thấy chẳng lẽ ngó mông lung? sợ gì mà không ngó? thấy cô ta mua toàn đồ ăn nào là thịt bò nát không mỡ, khoai tây bột loại cữ, nước ngọt diet… chẳng có lấy một cọng rau, rồi sau cùng là một cái bánh kem bự tổ chảng, mà bánh bán trong siêu thị, lớp kem họ làm toàn bằng đường ngọt gắt! ăn uống kiêng cữ làm chi rồi ăn ngọt như vậy? thường thường tôi thấy mấy bà ấy mỗi lần ăn bánh là cắt một khoảnh, tôi không nói thừa, cỡ góc tư cái bánh. Bao nhiêu là ca lô ri? Tôi luôn luôn thích bánh mua ở tiệm bánh của người mình, bánh không ngọt quá, rất ngon..
Cô Hoa chuyển qua chuyện khác, hỏi:
- Sao? coi phim tới đâu rồi? có thấy giảm căng thẳng chút nào chưa? có thấy thằng kép Hàn dễ thương đóng phim chưa?
Chị Ngà cười xòa:
- Hà hà hà... tên đó đóng phim hay thiệt. Đóng bằng ánh mắt say đắm, đau thương, giận dỗi... bằng nụ cười hiền hòa với hàm răng đều đặn, phải công nhận nghe, tài tử Hàn chịu khó bỏ tiền vô cái miệng, họ xài tiền đúng cách vì khi nói khi cười lộ hai hàm răng sáng trắng bóng đều đặn rất đẹp dễ lấy cảm tình. Nhưng, có một phim về người săn dân nô lệ xưa mà cô gái nô lệ thì quần áo dơ dáy bệt bạc mặt mày dính bùn đất lem nhem nhưng khi cười thì hàm răng trắng xác rõ ràng là màu trắng ởn của răng giả nên không thích hợp chút nào. Cô nầy chắc sợ bị xấu! Một lỗi lầm đáng tiếc của diễn viên, một sơ sót đáng trách của đạo diễn vì diễn viên không phản ảnh đúng mức nhân vật trong truyện. Giống như đóng vai bà bán cá lam lũ suốt buổi đánh vẩy cá mà đôi bàn tay như ngà như ngọc được bơm cho căng ra không một nếp nhăn!
Anh tài tử đẹp trai có cái dáng nghiêng đầu, nhìn người yêu bằng ánh mắt tình tứ, cái miệng hơi mỉm cười một cách rất ngọt ngào, thấy thương gì đâu, hèn chi, nếu anh ta không nổi tiếng mới là lạ. Rất tiếc là họ không để tên của diễn viên nên không biết tên, lần sau mua phải coi hình.
Cô Hoa nói:
- Có khi nhân vật chánh không đuợc chưng hình ngoài bìa, chị.
Chị Ngà hỏi:
- Ủa, tại sao?
Cô Hoa nói:
- Tai sao ai biết tại sao. Nè chị, hồi trước vợ chồng em có quen cặp vợ chồng kia người Do Thái. Lần đó họ mời đi ăn nhà hàng. Khi gọi thức uống, ai cũng uống nầy uống nọ, bà chỉ gọi ly nước nóng và nửa trái chanh tươi. Tôi có hơi ngạc nhiên, chưa từng thấy ai gọi vậy bao giờ. Khi ly nước đem ra, bà nặn chanh vô ly rồi uống một hơi. Thấy tôi trố mắt nhìn, bà cười rất hiền hoà rồi nói: “Tôi uống như thế nầy từ nhỏ, là để rửa ruột, giúp tiêu chất béo”.
Tôi nhìn bà, đã trọng tuổi nhưng thân thể rất thanh mảnh, gọn gàng, khuôn mặt, dưới càm, không thấy một chút mỡ thừa. Đâu chị thử uống vậy đi, hồi nhỏ tôi có người chị bạn dì, sáng chị thường uống mấy muỗng canh dấm, nói là để cho thon người.
Nancy hỏi:
- Thế, bà chị mập hay gầy?
Cô Hoa cười:
- Cái mông tròn vo!
Nancy háy Hoa:
- Hứ. Tưởng gì. Vậy cũng nói.
Xây qua chị Ngà, Nancy nói:
- Chị, theo tôi thì chị cứ ăn ngọt ăn cho lòi họng ra rồi cơ thể cũng ứ hự ngán ngọt nên các tế bào bèn tự động đòi hỏi chất chua cho quân bình, khi đó thì cố ăn chua nhiều vào nhứt là buổi tối. Chị thử như thế khoảng một tháng xem sao, nếu không giảm cân thì tìm cách khác.
Bà Minh gật gật, thêm vào:
- Có thể đúng, tôi có nghe ai đấy nói về vấn đề nầy. Họ phân tích rằng, nếu cứ ép mình nhịn đói, cơ thể tự động hoảng sợ, vội vàng dự trử thức ăn trong người để nuôi tế bào mập, chẳng những không giảm cân nào mà có cơ tăng thêm cân, đôi khi còn sinh bệnh nữa.
Thôi, bây giờ vin vào cớ ấy, ai nấy cùng nhịn cơm, chỉ ăn rau quả trái cây (rau cải trái cây bị nghi có vi khuẩn chết người) ăn thịt gà (đang sợ dịch cúm gà) ăn cá (đang lo cá chứa nhiều chất thủy ngân) ăn thịt heo thịt bò (sợ tăng cholesterol). Chết sớm!
Trời thần ơi.
Không không, ở đây thì phải la làng bằng tiếng Mỹ mới được.
Oh My God!
Vậy chớ ăn gì bây giờ?
Nhưng, chị biết rõ ràng chắc chắn rằng, ăn gì thì ăn chớ nhứt định không mua thực phẩm tươi khô đóng hộp đóng tủ gì từ Trung cộng hết. Họ ác đức vô nhân đạo pha trộn hoá chất độc hại tưới hột sen. Chết sớm!
Phải công nhận chính phủ Mỹ rất tôn trọng sinh mạng của dân chúng. Hễ có tin gì rục rịch một chút, có người la toáng lên là bị ói mửa vô nhà thương sau khi ăn món gì đó là ngay lập tức họ kêu gọi dân chúng hãy đem trả hay dụt bỏ những thực phẩm bị nghi ngờ, nếu mua từ chợ nào thì cả cái chợ cũng phải thanh toán, phải lấy ra khỏi những kệ hàng không được bán, thiệt hại biết bao nhiêu không cần, miễn bảo vệ được sinh mạng của con người là chuyện phải làm tức thời.
A… Chắc phải ra tiệm tìm mua thêm vài cuốn phim Hàn về coi. Ai hỏi sao chị không coi phim Việt? chị nói “muốn lắm chứ nhưng đã coi vài phim rồi, thấy đạo diễn bắt chước phim Hàn, họ cho con trai Việt cõng người yêu thì chị hết vui, chị cảm thấy ngượng ngùng thay, sao ta không tạo ra điều xuất sắc của mình mà đi cóp kiểu dân tộc khác làm chi? người Việt chị thấy chỉ có cha mẹ cõng con cái còn nhỏ hay con cháu cõng ông bà già yếu bịnh hoạn chứ ai đời thanh niên cõng thanh nữ trinh nguyên đi ngờ ngờ ngoài đường sá, lâu lâu xốc lên xốc xuống vài ba cái nữa chớ.
Thiệt tình!
Trương Ngọc Bảo Xuân
- Chị Ngà à, bộ bữa nay chị bịnh hả?
Chị Ngà không trả lời cô Hoa mà xây qua ngó cô Nancy, nhướng mày ngạc nhiên hỏi:
- Ủa. Bộ thấy tui có vẻ bịnh hoạn lắm sao?
Nancy cười cười, chưa nói gì thì cô Hoa trả lời thay:
- Chị nầy lạ, tôi hỏi, sao chị hỏi ngược lại Nancy, bộ không tin à? Dạ thưa chị ba, không ạ. Bịnh thì không phải bịnh. Tại thấy chị mới uống thuốc nên hỏi vậy mà.
Chị Ngà nói:
- Ạ... quan tâm tới tui, cám ơn nghen. Hổng phải thuốc bịnh gì đâu, là thuốc cữ. Lúc này tui lên cân vù vù. Nhìn vô kiếng, xây ngang, cái bụng phình ra y như có bầu sanh đôi! thấy ghê!
Rồi dơ cánh tay trần lên nghiêng nghiêng nhìn, chị lấy tay bóp bóp phần dưới cánh tay, lắc đầu, chán nản:
- Coi nè, mỡ không, cân lên cũng được cả cân. Vừa mập vừa nhão. Mà tui có ăn uống gì nhiều đâu mà tồn đọng như vầy? Ngày ăn nửa chén cơm, còn nhiêu toàn rau, ăn riết ông xả phải thở dài “mình ăn thực đơn của thỏ như vậy coi chừng bịnh không thuốc chữa. Làm sao có sức mà làm việc?” Ăn vậy mà vẫn phì. Ờ, mấy người có nghe trên đài truyền hình nhắn nhủ chúng ta không nên ăn nhiều cơm quá vì trong gạo có chất đường làm mập? thiệt tình! Nào giờ mình nuôi cơ thể bằng gạo bây giờ biểu đừng ăn cơm. Ngày nào hổng có ba hột cơm vô bụng thì cứ có cảm giác đói đói hoài. Nửa chén cũng được, miễn có cơm
Bà Minh lắc đầu, cắn miếng bánh mì nướng trét bơ nghe cái rốp, nói:
- Thôi dẹp ba cái chuyện mập ốm đi, chị, lâu ngày tôi nghe chị nói chuyện y như mấy bà Mỹ, suốt ngày than mập sợ mập. Biết bao người trên thế giới không có gì bỏ vô miệng kìa! Tôi kể chị nghe, trong chợ sắp hàng tính tiền tôi đứng sau lưng cô Mỹ phì lũ kia, không phải mình tò mò tại vì đứng ngay đó cổ bỏ đồ lên mình phải thấy chẳng lẽ ngó mông lung? sợ gì mà không ngó? thấy cô ta mua toàn đồ ăn nào là thịt bò nát không mỡ, khoai tây bột loại cữ, nước ngọt diet… chẳng có lấy một cọng rau, rồi sau cùng là một cái bánh kem bự tổ chảng, mà bánh bán trong siêu thị, lớp kem họ làm toàn bằng đường ngọt gắt! ăn uống kiêng cữ làm chi rồi ăn ngọt như vậy? thường thường tôi thấy mấy bà ấy mỗi lần ăn bánh là cắt một khoảnh, tôi không nói thừa, cỡ góc tư cái bánh. Bao nhiêu là ca lô ri? Tôi luôn luôn thích bánh mua ở tiệm bánh của người mình, bánh không ngọt quá, rất ngon..
Cô Hoa chuyển qua chuyện khác, hỏi:
- Sao? coi phim tới đâu rồi? có thấy giảm căng thẳng chút nào chưa? có thấy thằng kép Hàn dễ thương đóng phim chưa?
Chị Ngà cười xòa:
- Hà hà hà... tên đó đóng phim hay thiệt. Đóng bằng ánh mắt say đắm, đau thương, giận dỗi... bằng nụ cười hiền hòa với hàm răng đều đặn, phải công nhận nghe, tài tử Hàn chịu khó bỏ tiền vô cái miệng, họ xài tiền đúng cách vì khi nói khi cười lộ hai hàm răng sáng trắng bóng đều đặn rất đẹp dễ lấy cảm tình. Nhưng, có một phim về người săn dân nô lệ xưa mà cô gái nô lệ thì quần áo dơ dáy bệt bạc mặt mày dính bùn đất lem nhem nhưng khi cười thì hàm răng trắng xác rõ ràng là màu trắng ởn của răng giả nên không thích hợp chút nào. Cô nầy chắc sợ bị xấu! Một lỗi lầm đáng tiếc của diễn viên, một sơ sót đáng trách của đạo diễn vì diễn viên không phản ảnh đúng mức nhân vật trong truyện. Giống như đóng vai bà bán cá lam lũ suốt buổi đánh vẩy cá mà đôi bàn tay như ngà như ngọc được bơm cho căng ra không một nếp nhăn!
Anh tài tử đẹp trai có cái dáng nghiêng đầu, nhìn người yêu bằng ánh mắt tình tứ, cái miệng hơi mỉm cười một cách rất ngọt ngào, thấy thương gì đâu, hèn chi, nếu anh ta không nổi tiếng mới là lạ. Rất tiếc là họ không để tên của diễn viên nên không biết tên, lần sau mua phải coi hình.
Cô Hoa nói:
- Có khi nhân vật chánh không đuợc chưng hình ngoài bìa, chị.
Chị Ngà hỏi:
- Ủa, tại sao?
Cô Hoa nói:
- Tai sao ai biết tại sao. Nè chị, hồi trước vợ chồng em có quen cặp vợ chồng kia người Do Thái. Lần đó họ mời đi ăn nhà hàng. Khi gọi thức uống, ai cũng uống nầy uống nọ, bà chỉ gọi ly nước nóng và nửa trái chanh tươi. Tôi có hơi ngạc nhiên, chưa từng thấy ai gọi vậy bao giờ. Khi ly nước đem ra, bà nặn chanh vô ly rồi uống một hơi. Thấy tôi trố mắt nhìn, bà cười rất hiền hoà rồi nói: “Tôi uống như thế nầy từ nhỏ, là để rửa ruột, giúp tiêu chất béo”.
Tôi nhìn bà, đã trọng tuổi nhưng thân thể rất thanh mảnh, gọn gàng, khuôn mặt, dưới càm, không thấy một chút mỡ thừa. Đâu chị thử uống vậy đi, hồi nhỏ tôi có người chị bạn dì, sáng chị thường uống mấy muỗng canh dấm, nói là để cho thon người.
Nancy hỏi:
- Thế, bà chị mập hay gầy?
Cô Hoa cười:
- Cái mông tròn vo!
Nancy háy Hoa:
- Hứ. Tưởng gì. Vậy cũng nói.
Xây qua chị Ngà, Nancy nói:
- Chị, theo tôi thì chị cứ ăn ngọt ăn cho lòi họng ra rồi cơ thể cũng ứ hự ngán ngọt nên các tế bào bèn tự động đòi hỏi chất chua cho quân bình, khi đó thì cố ăn chua nhiều vào nhứt là buổi tối. Chị thử như thế khoảng một tháng xem sao, nếu không giảm cân thì tìm cách khác.
Bà Minh gật gật, thêm vào:
- Có thể đúng, tôi có nghe ai đấy nói về vấn đề nầy. Họ phân tích rằng, nếu cứ ép mình nhịn đói, cơ thể tự động hoảng sợ, vội vàng dự trử thức ăn trong người để nuôi tế bào mập, chẳng những không giảm cân nào mà có cơ tăng thêm cân, đôi khi còn sinh bệnh nữa.
Thôi, bây giờ vin vào cớ ấy, ai nấy cùng nhịn cơm, chỉ ăn rau quả trái cây (rau cải trái cây bị nghi có vi khuẩn chết người) ăn thịt gà (đang sợ dịch cúm gà) ăn cá (đang lo cá chứa nhiều chất thủy ngân) ăn thịt heo thịt bò (sợ tăng cholesterol). Chết sớm!
Trời thần ơi.
Không không, ở đây thì phải la làng bằng tiếng Mỹ mới được.
Oh My God!
Vậy chớ ăn gì bây giờ?
Nhưng, chị biết rõ ràng chắc chắn rằng, ăn gì thì ăn chớ nhứt định không mua thực phẩm tươi khô đóng hộp đóng tủ gì từ Trung cộng hết. Họ ác đức vô nhân đạo pha trộn hoá chất độc hại tưới hột sen. Chết sớm!
Phải công nhận chính phủ Mỹ rất tôn trọng sinh mạng của dân chúng. Hễ có tin gì rục rịch một chút, có người la toáng lên là bị ói mửa vô nhà thương sau khi ăn món gì đó là ngay lập tức họ kêu gọi dân chúng hãy đem trả hay dụt bỏ những thực phẩm bị nghi ngờ, nếu mua từ chợ nào thì cả cái chợ cũng phải thanh toán, phải lấy ra khỏi những kệ hàng không được bán, thiệt hại biết bao nhiêu không cần, miễn bảo vệ được sinh mạng của con người là chuyện phải làm tức thời.
A… Chắc phải ra tiệm tìm mua thêm vài cuốn phim Hàn về coi. Ai hỏi sao chị không coi phim Việt? chị nói “muốn lắm chứ nhưng đã coi vài phim rồi, thấy đạo diễn bắt chước phim Hàn, họ cho con trai Việt cõng người yêu thì chị hết vui, chị cảm thấy ngượng ngùng thay, sao ta không tạo ra điều xuất sắc của mình mà đi cóp kiểu dân tộc khác làm chi? người Việt chị thấy chỉ có cha mẹ cõng con cái còn nhỏ hay con cháu cõng ông bà già yếu bịnh hoạn chứ ai đời thanh niên cõng thanh nữ trinh nguyên đi ngờ ngờ ngoài đường sá, lâu lâu xốc lên xốc xuống vài ba cái nữa chớ.
Thiệt tình!
Trương Ngọc Bảo Xuân
Gửi ý kiến của bạn