Hôm nay,  

Hàng Xóm Thông Gia, Truyền Kiếp Oan Gia

17/03/201500:00:00(Xem: 5407)

LGT: Mùa xuân đang ở đầu ngõ. Mỗi lần xuân đến lại mang theo kỷ niệm 30 tháng 4 trở lại. Sống ở hải ngoại nhưng nửa hồn chúng ta vẫn hướng về quê hương đất nước... Hoa xuân mang hy vọng và niềm vui đến mọi nhà nhưng cũng nhắc nhở thêm một lần nữa cảnh tang thương ngày cuối tháng Tư... đã 40 lần mà vẫn chưa ai quên!

Quên sao được khi chưa bao giờ trong đời nhìn người thân chết trên đường di tản, trên thuyền vượt biển Đông nhiều như thế! Đơn vị gia đình tan hoang, đất nước để tang nhưng nghịch lý là vẫn có nhóm người mở rượu săm banh ăn mừng! Kinh nghiệm đau thương bao giờ cũng là những bài học quý trong đời và tâm sự của tôi được viết trong một buổi chiều nhìn nắng Cali phai dần... Tôi nhớ đến những buổi chiều vàng trên quê hương thời còn đi học nhưng sao đất nước hòa bình đã lâu mà chiều ngày 30 tháng 4 năm ấy vẫn dài đến tận hôm nay. Ôi những buổi chiều còn lê thê trên quê hương nên bầu trời phương Đông xám xịt. Chưa thấy bình minh... Chúng ta vẫn kiên nhẫn chờ những hạt nắng mới sắp lên! Câu hỏi "bao giờ" xin dành cho lịch sử. Câu hỏi "chắc chắn" dành cho chân lý. Câu hỏi "nhanh hay chậm" sẽ còn tùy vào sự suy xét thâm thúy hay hời hợt của người con dân nước Việt hôm nay. Xin kính mời Quý vị đọc: "Hàng Xóm Thông Gia, Trường Kỳ Oan Gia". CĐV.

* * *

blank
Cửa Bắc...

Những buổi chiều vàng trên quê hương, từ miền thôn quê đến chốn kinh kỳ nơi nào cũng ảm đạm, héo hắt một mầu thê lương! Tiễn ngày đi, màn đêm buông tới, phút giao thời gợi vào lòng người một nỗi buồn chơi vơi như đang đứng trước cảnh tử biệt sinh ly...

Ông Việt tuổi đã bát tuần, bà Năm vợ ông trẻ hơn gần con giáp. Chiều nay vợ chồng già ngồi bên nhau, nhìn nắng hoàng hôn phai dần trên nóc những ngôi nhà hàng xóm ngói đỏ... Cầm tay vợ, lần đầu tiên ông ngỏ ý, muốn tâm sự với bà da diết. Mặt ông đăm chiêu, chẳng giấu được cảm xúc ấp ủ từ bấy lâu nay nhất là suốt đêm qua trăn trở không sao chợp mắt! Ông biết thân phận “gần đất xa trời” nên cảnh vật dễ kích thích để mọi nỗi buồn tự bung ra giống như giọt nước tràn ly.

“Lấy em từ thuở mười ba, đến năm mười tám thiếp đà năm con” câu ca dao ấy ngẫu nhiên hợp với chuyện tình ngày xưa của gia đình ông. Chồng Bắc vợ Nam, chồng tên Việt, vợ tên Năm, bạn bè hay gọi là “ông bà Việt Nam” cho dễ vì vần với tên nước nhà. Người Bắc bản chất kiêu kỳ, lấy gốc đặt tên con như một lời chỉ non thề biển, người Nam mộc mạc, chất phác gọi tên theo thứ tự... anh Hai rồi đến chị Năm tựa như hết mưa rồi đến nắng, hai mùa giản dị của miền đồng bằng phì nhiêu.

Ông Việt cưới bà Năm từ thời son trẻ, sinh được bốn trai và một gái. Chiến tranh quốc - cộng giết chết hai người con cả. Khi nước mất nhà tan, lại một đứa chìm dưới lòng biển sâu trên đường tìm tự do, còn một đứa lưu lạc bặt tin nơi quê người nên bây giờ, chỉ còn cô út sống gần cha mẹ. Liên, con gái rượu của ông ngây thơ trinh trắng ngày nào thế mà nay tuổi đã hơn ngũ tuần!

Suốt một đời “chồng cầy vợ cấy” làm ăn cực nhọc theo vận nước nổi trôi, có lúc nghèo khó phải chắt chiu thời “gạo châu củi quế”, vợ chồng ông phấn đấu nuôi đàn con khôn lớn rồi chiến tranh khởi đi từ “giấc mộng đại Á”... Lãnh tụ nước ta chỉ vì vị kỷ, ít học, thiển cận không nhìn ra nước cờ thủ đoạn ấy nên cốt nhục tương tàn rồi loạn lạc đã cướp đi tất cả các con ông và những chàng trai ưu tú nước Việt. Ngày nay, gia tài cuối đời còn lại mảnh đất linh thiêng này! Diện tích tuy nhỏ hẹp giữa vùng địa võng sô bồ nhưng kỷ niệm sắt son đầy chất thơ và mộng với ông bà tổ tiên nên không ai có thể tách rời, bỏ đi hay nhượng lại. Chuyện nhà với chuyện nước, chuyện nước nhà đôi khi chỉ là một...

Đầu ngõ vào nhà ông, ở ngay hàng dậu sát vách, từ lâu đã có gia đình người Hoa, gốc bần nông, đi nhặt ve trai mà “tích tiểu thành đại”, “phi thương bất phú” xây nên những biệt thự nguy nga trên nhiều mẫu đất lớn nhất vùng. Ông bà Zhang Wei và Lin đông con, tư duy hủ hóa “trọng nam khinh nữ” nên cả dòng hoạn nạn trước cảnh trai thừa gái thiếu! Họ Zhang làm ăn khấm khá bắt đầu từ năm 1993 khi chủ tịch Giang Trạch Dân thay đổi chính sách, đến Hồ Cẩm Đào 2003 rồi thời nay với Tập Cận Bình 2013 thì lộ rõ “giấc mơ đại Hán”.

Lớn lên, những đứa con họ Zhang ế vợ. Gốc nhà buôn, chúng nhớ câu “đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn” nên tân lang dùng tiền dẫn đường đến nhà tân giai nhân như lời cổ nhân “có tiền mua tiên cũng được”. Chúng chọn gái Việt thật tò mò, tỉ mỉ như đi mua hàng... Cô nào cũng đẹp giống hoa xuân vừa hé nụ, ở tuổi mới lớn đầy sinh lực để yêu đương và sinh nở.

Trai gái lớn lên cùng lối xóm vào lứa tuổi cặp kê, “nhà nàng ở cạnh nhà tôi, cách nhau cái dậu mồng tơi xanh rờn”, Zhang An đứa con trai út của ông hàng xóm tán tỉnh rồi lọt mắt xanh, chiếm được trái tim cô Liên. Hôn lễ xong xuôi, An qua ở rể vì Liên muốn sống chung với cha mẹ già. Vợ chồng Liên An sinh được hai trai Zhang Liang và Zhang Qiang. Ông bà Việt đặt tên chúng là thằng Lương với thằng Quang cho dễ gọi mặc dù khác nghĩa với hai chữ tiếng Hán Liang và Qiang là thông minh và tráng kiện.

“Tre già măng mọc” các bô lão tuần tự theo tổ tiên đi vào lòng đất nên bạn bè và người thân mỗi năm mỗi vắng. Nhìn từ phía ngoài, người ta bảo ông bà Việt Nam có phước vì tuổi già sống chung với con cháu bớt hiu quạnh nhưng ông Việt lại không nghĩ thế bởi những măng non mọc vườn nhà ông có sẵn thành tích không mấy vẻ vang... Tâm tư này biết tỏ cùng ai?

Cầm tay vợ hồi lâu, cảm xúc làm mồ hôi ông toát ra ướt hết bàn tay hai người. Nhìn xa xa, nắng quái đã đổi mầu, chạnh lòng ông mới lên tiếng bắt đầu câu chuyện...

- Này bà, khi tôi đi rồi thì đất và nhà này bà sẽ để lại cho ai?

- Rõ chán! Ông thiệt là lẩn thẩn... Nay chỉ còn con Liên chứ có ai đâu? Thằng anh nó vượt biên từ ngày đó biệt tăm tích, nếu sống thì cũng như chết rồi! Ông nghĩ gì mà hỏi vớ vẩn làm tui cũng thành ngớ ngẩn... chẳng biết trả lời sao cho gọn!

- Không vớ vẩn đâu bà... Bởi vì nếu bà sang tên cho con Liên tức là chuyển miếng đất tổ tiên này cho gia đình ông Zhang hàng xóm. Con mình là phận gái có chồng người Hoa... Nhà đất này chẳng cần phải giành, phải giựt, chẳng cần xin xỏ mà ngang nhiên cái ông hàng xóm thông gia với mình thu về một mối... hưởng cả!

- Ừ nhỉ! Chính trị, chính “em” ông giỏi tính... thế sao không bàn trước mà đợi đến bây giờ mới nói?

- Bà vừa hỏi một câu thật ngớ ngẩn! Nếu biết trước liệu bà có đẻ thêm đứa nào không mà nói oai. Chưa tắt kinh bà đã lo tắt lửa rồi lụi than dẹp bếp... bà nhớ không? Bà than đẻ nhiều không nuôi xuể làm tôi cũng chán cái cảnh “chợ chiều” nên thu dẹp “đồ nghề” nghỉ sớm!

- Ông bao giờ cũng đúng hết trơn hết trụi à! Cãi với ông thì chín phần thua may ra một phần thắng nghĩa là tuy cặp đôi nhưng chỉ mình tui có lỗi? Ông giỏi sao lúc đó không “mần” thử xem tui chịu trận được mấy “hiệp” chứ chờ “tắt lửa lòng” rồi “anh hùng xạ điêu” kể xấu thì hay ho chi hè? Nhưng thôi, bỏ qua chuyện tui dzới ông đi... Ở đây, mình còn những đứa cháu ngoại, chúng mang trong người nửa dòng máu của ông và tui mà...

- Thì bà cứ nghĩ thế đi cho vui chứ tôi chẳng mấy lạc quan mà ngược lại còn nhìn thấy cảnh “nuôi ong tay áo” trước mắt.

- Sao dzậy! Chèn đéc... Làm ơn cắt nghĩa rõ hơn cho tui được hôn?

- Bà ơi! Chúng ta ngu muội lầm đường rồi... Nhớ câu “Bắc Môn Tỏa Thược” khắc ở cửa Bắc đền thờ vua Đinh Tiên Hoàng thuộc vùng non nước Tràng An không? UNESCO năm ngoái vừa công nhận nơi này là di sản văn hóa thế giới đấy! Nôm na đây là lời khuyên của tiền nhân từ ngàn năm trước: “Cửa Bắc Phải Luôn Khóa Chặt”. Chữ “thược” tiếng Hán là “chìa khóa”, hậu sinh chúng ta đã cố tình quên lời dặn nên thời nay mới khốn khổ. Bà thử nghĩ xem... tôi với bà còn là thông gia, có mấy đứa cháu ngoại gốc Tàu khác gì đưa chìa khóa cho họ vào nhà.

- Dzậy “nuôi ong tay áo” mắc mớ chỗ nào? Ông không tin họ tốt bụng à? Dạo rầy, tui thấy họ hay về Tàu rồi quà bánh tặng gia đình mình cà phê, trái cây, thịt thà, rau cỏ tươi rói... ông thấy hôn?

- Tôi thấy bà hỏi những câu nếu không vớ vẩn thì cũng ngớ ngẩn. Trong hai người phải có một người “mát giây”! Khỏi cần biết ông hàng xóm tình ngay hay ý gian, cứ nhìn việc họ làm... Bà chớ có đụng vô mấy cái đồ cà phê, thịt thà, rau trái... tẩm hóa chất độc đó, nhìn đẹp mã mà ăn vào ung thư thấy ngay! Cả thế giới biết chỉ bà là không biết.

- Xí... ai “mát giây”? Còn ai trồng khoai xứ này! Nè... Tui chỉ hỏi ông cắt nghĩa cái chuyện “con ong” mà sao ông xài xể tui dữ dzậy hè?

- Ông Tập Cận Bình vừa tuyên bố hùng hồn ở Pháp: “Người Trung Quốc không có gen xâm lược”. Tôi tin ông ta thật lòng bởi xưa nay, họ vẫn tự coi là nước lớn, có bổn phận đối với các láng giềng nhỏ bé, man rợ... Dùng quân đội để tiếp thu toàn thế giới Âu Á về một mối... sao lại bảo là xâm lược với bá quyền? Bà có nghĩ thế không?

- Ông tính hỏi cắc cớ tui nghen? Lịch sử Tàu xâm lăng ngàn năm đã rõ như ban ngày, đúng là ăn nói tào lao! Tui chưa khùng nên chưa tin.

- Bà nhớ lịch sử nhưng quên sự tích Trọng Thủy Mỵ Nương nên chưa hiểu câu “nuôi ong tay áo” của tôi. Nói bà nghe... thằng Zhang An ở rể hiền lành, tôi gọi nó là Ân, tiếng Hán nghĩa là “hòa bình” nhưng khi có quốc biến thì nó là “chiến tranh”, nội gián y như Trọng Thủy ngày xưa. Tôi dặn bà... chúng mình phải suy tính lại hoàn cảnh nguy kịch, tuy chậm trễ nhưng cương quyết giữ yên nhà đất này để không bị rơi vào cái bẫy “giấc mơ đại Hán” của chúng nó.

- Nói thiệt nghen... Ông nói tắc kè cũng phải bò ra tặc lưỡi khen hay nhưng làm tới đâu ráng cho tui theo dzới hè... Tổ tiên đã xây dựng mấy ngàn năm lẽ nào...

- Đầu tiên, tôi với bà phải đoàn kết và dân chủ. Quên hẳn tự ái để đồng tâm hiệp lực cho quyền lợi chung. Làm không nên việc mà “cố đấm ăn sôi” sẽ chết hết cả bè cả lũ... Phải biết ăn năn, cải thiện lỗi lầm và đừng cản trở việc làm chính nghĩa dù có trái ý mình.

- Chuyện này, tui sẽ mần được... cho ông vui.

- Cảm ơn bà... Tiếp theo ta tìm cách đoạn giao ôn hòa tình hàng xóm nghĩa thông gia. Con Liên khéo léo chia tay thằng Ân rồi dốc lòng dậy dỗ hai đứa con theo lịch sử và văn hóa Việt. Chúng là cháu ngoại nhưng ai cấm mẹ Liên với ông bà cư xử như cháu nội? Đổi tên Zhang Liang và Zhang Qiang thành Trương Lương, Trương Quang vì chúng nó sinh trưởng ở đất nước ta. Khi lớn sẽ là những chàng trai nước Việt yêu xứ sở này tỉ dụ như anh hùng Hải quân Ngụy Văn Thà (1943 - 1974)... Văn hóa hôm nay sẽ là chính trị ngày mai. Phạm Quỳnh, quan đại thần triều Nguyễn đã nói một câu đầy ý nghĩa: “Tiếng Ta còn, Nước Ta còn”.

- Tui cũng có ý kiến... Đề nghị ở cửa Nam đền thờ vua Đinh trong khu di tích lịch sử Hoa Lư đắp nổi thêm dòng chữ “Hàng Xóm Thông Gia, Truyền Kiếp Oan Gia” để đời sau ghi nhớ bốn câu chữ Hán “Bắc Môn Tỏa Thược” ở cửa Bắc?

Trời chiều đã tối, ông Việt dìu bà Năm vào nhà... Bữa cơm chiều theo thường lệ vỏn vẹn vài bông dưa cải trồng ở miếng đất ngoài vườn. Đêm nay, bà cảm thấy yên lòng với những dự định mà ông vừa toan tính và vì lòng ái quốc bị kích động nên giữa canh khuya, miệng bà cứ lắp bắp “Việt Nam Muôn Năm”. Ông hỏi thì bà trả lời:

- Tui gọi tên ông dzới tên tui đó mà... hổng có chi. Tên “Việt” ở đầu, tên “Năm” ở cuối, dzậy thôi! Ông ráng ngủ khỏe nghen.

03/15/2015

Ý kiến bạn đọc
17/03/201520:24:14
Khách
Đọc xong bài này, sao thấy buồn quá. Một tương lai tối thui, đang đợi chờ người dân Việt nơi quê nhà. Nếu họ không vùng dậy Thoát Trung, thì ai sẽ làm cho họ đây ?
17/03/201517:04:33
Khách
Bài viết rất hay . Cám ơn tác giả đã có cái nhìn sâu sắc ý đồ thâm độc của TQ. Mong mọi người cùng suy ngẫm cái mưu đồ của TQ đến hiện tình của đất nước . Đúng là như vậy...
17/03/201514:37:50
Khách
Truyện quá dở
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
“Ý thức xã hội mới Việt Nam “là toàn bộ những tư tưởng, quan điểm, những tình cảm, tâm trạng, truyền thống tốt đẹp, v.v. của cộng đồng dân tộc Việt Nam, mà hạt nhân là chủ nghĩa Mác- Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh, đường lối, chủ trương của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước, phản ánh lợi ích căn bản của nhân dân nhằm phục vụ sự nghiệp xây dựng, bảo vệ xã hội mới”. Nói như thế là cuồng tín, vọng ngoại và phản bội ước vọng đi lên của dân tộc...
Nhiều sự việc thay đổi kể từ thập niên 1970 khi Richard Nixon và Mao Trạch Đông nghĩ ra công thức “một Trung Quốc” cho sự dị biệt của họ đối với quy chế Đài Loan. Nhưng nếu kết hợp với các biện pháp khác để tăng cường việc răn đe chống lại bất kỳ hành động xâm lược bất ngờ nào, chính sách này trong 50 năm qua vẫn có thể giúp cho việc gìn giữ hòa bình. Liệu Trung Quốc có thể cố tấn công Đài Loan vào năm 2027 không? Philip Davidson, Tư lệnh mãn nhiệm của Bộ Tư lệnh Ấn Độ-Thái Bình Dương của Mỹ, nghĩ như vậy hồi năm 2021 và gần đây ông đã tái khẳng định việc đánh giá của mình. Nhưng liệu Hoa Kỳ và Trung Quốc có định sẵn cho cuộc chiến trên hòn đảo này không, đó là một vấn đề khác. Trong khi nguy hiểm là có thật, một kết quả như vậy không phải là không thể tránh khỏi.
Khi nhận xét về chính trị tại Việt Nam, không những các quan sát viên quốc tế mà ngay cả nhân dân đều băn khoăn trước câu hỏi: dưới chế độ CSVN, cả quân đội lẫn công an đều là những công cụ bảo vệ cho đảng và chế độ, nhưng tại sao thế lực của công an và đại tướng công an Tô Lâm lại hoàn toàn lấn át quân đội như thế?
Có nhiều chỉ dấu Chủ tịch Quốc hội Vương Đình Huệ đã “lọt vào mắt xanh” Trung Quốc để giữ chức Tổng Bí thư đảng CSVN thay ông Nguyễn Phú Trọng nghỉ hưu. Những tín hiệu khích lệ đã vây quanh ông Huệ, 66 tuổi, sau khi ông hoàn tất chuyến thăm Trung Quốc từ 7 đến 12/04/2024.
“Hủ cộng”, tôi có thể hợm mình tuyên bố, với sự chứng thực của Google, là do tôi khai sinh trong khi mấy lời cảm thán tiếp nối là của Tố Hữu khi nhà thơ này, nhân chuyến thăm viếng Cuba, đã tiện lời mắng Mỹ: “Ô hay, bay vẫn ngu hoài vậy!” Gọi “khai sinh” cho hách chứ, kỳ thực, chỉ đơn thuần là học hỏi, kế thừa: sau “hủ nho”, “hủ tây” thì đến “hủ cộng”. “Hủ nho”, theo Việt Nam Tự Điển của Hội Khai Trí Tiến Đức, là “nhà nho gàn nát”, chỉ giới Nho học cố chấp, từng bị những thành phần duy tân, đặc biệt là nhóm Tự Lực Văn Đoàn, nhạo báng sâu cay vào thập niên 1930. Nếu “hủ nho” phổ biến cả thế kỷ nay rồi thì “hủ tây”, có lẽ, chỉ được mỗi mình cụ Hồ Tá Bang sử dụng trong vòng thân hữu, gia đình. Hồ Tá Bang là một trong những nhà Duy Tân nổi bật vào đầu thế kỷ 20, chủ trương cải cách theo Tây phương nhưng, có lẽ, do không ngửi được bọn mê tín Tây phương nên mới có giọng khinh thường: "Chúng nó trước hủ nho giờ lại hủ tây!" [1]
Mới đấy mà đã 20 năm kể từ khi đảng CSVN cho ra đời Nghị quyết 36 về “Công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài” (26/03/2004-26/03/2024). Nhưng đâu là nguyên nhân chưa có “đoàn kết trong-ngoài” để hòa giải, hòa hợp dân tộc?
Cả Hiến Pháp 2013 và Luật Công An Nhân Dân năm 2018 đều quy định công an nhân dân là lực lượng bảo đảm an toàn cho nhân dân và chống tội phạm. Tại sao trên thực tế nhân dân Việt lại sợ hãi công an CSVN hơn sợ cọp?
Càng gần các Hội nghị Trung ương bàn về vấn đề Nhân sự khóa đảng XIV 2026-2031, nội bộ đảng CSVN đã lộ ra vấn đề đảng viên tiếp tay tuyên truyền chống đảng. Ngoài ra còn có hiện tượng đảng viên, kể cả cấp lãnh đạo chủ chốt đã làm ngơ, quay mặt với những chống phá Chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh...
Hí viện Crocus City Hall, cách Kremlin 20 km, hôm 22 tháng O3/2024, đang có buổi trình diển nhạc rock, bị tấn công bằng súng và bom làm chết 143 người tham dự và nhiều người bị thương cho thấy hệ thống an ninh của Poutine bất lực. Trước khi khủng bố xảy ra, tình báo Mỹ đã thông báo nhưng Poutine không tin, trái lại, còn cho là Mỹ kiếm chuyện khiêu khích...
Khi Việt Nam nỗ lực thích ứng với môi trường quốc tế ngày càng cạnh tranh hơn, giới lãnh đạo đất nước đã tự hào về “chính sách ngoại cây giao tre” đa chiều của mình. Được Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN), thúc đẩy từ giữa thập niên 2010, ý tưởng là bằng cách cân bằng mối quan hệ của Việt Nam với các cường quốc – không đứng về bên nào, tự chủ và thể hiện sự linh hoạt – nó có thể duy trì sự trung gian và lợi ích của mình, đồng thời tận dụng các cơ hội kinh tế do tình trạng cạnh tranh của các đại cường tạo ra
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.