Hôm nay,  

Suy nghĩ về Điếu Cày đã hơn một tháng đến Mỹ

03/12/201409:44:00(Xem: 10611)
Suy nghĩ về Điếu Cày đã hơn một tháng đến Mỹ.

Nguyễn Lộc Yên

Tù nhân lương tâm Điếu Cày Nguyễn Văn Hải (ĐCNVH) đã bị Cộng sản Việt Nam (CSVN) trục xuất ra khỏi Việt Nam ngày 20-10-2014 và đến phi trường Los Angeles (LA-Mỹ) vào tối 21-10-2014. Điếu Cày được nhiều người ở California đón tiếp trong không khí nồng nhiệt, thân thương vì đương sự là “Tù nhân lương tâm” vừa đến được bến bờ tự do.
Cũng kể từ đó, những tin tức về Điếu Cày được đăng tải thường xuyên trên các cơ quan truyền thông của Việt Nam. Chỉ riêng E-mail thôi, mỗi ngày tôi nhận trung bình 20 E-mail từ bạn hữu hay người thân, trong số này có khoảng 20% đến 25% là nói về Điếu Cày. Dù xem hoài thấy nhàm chán nhưng nghĩ đến tình cảm của người gởi muốn san sẻ tin tức với mình và một phần do óc tò mò thôi thúc nên tôi cũng cố gắng xem cho biết. Tôi thiết tưởng cũng nên sơ lược qua Điếu Cày để chúng ta có cái nhìn đúng đắn hơn.
Sơ lược qua Điếu Cày Nguyễn Văn Hải (*).
Nguyễn Văn Hải, còn được gọi là Nguyễn Hoàng Hải, sinh ngày 23-9-1952, tại Hải Hưng (Bắc Việt) thường trú tại 57/3-4 Phạm Ngọc Thạch, phường 6, quận 3, Sài Gòn, vợ là bà Dương Thị Tân (sinh năm 1958), nay đã ly dị và 3 người con là Nguyễn Trí Dũng, Nguyễn Thị Hoàng Yến và Nguyễn Thị Thu Hương (đang ở Vancouver, Canada). Nguyễn Văn Hải đi bộ đội từ năm 1971 đến 1976, rồi về làm việc tại Công ty Kim khí Hải Phòng một thời gian, sau đó vào Sài Gòn học và làm nghề sửa chữa điện tử, Hải còn hành nghề mua bán bất động sản.
Nguyễn Văn Hải và Dương Thị Tân có hai căn nhà ở Sài Gòn, một ở số 57/3-57/4 đường Phạm Ngọc Thạch, phường 6, quận 3, và một ở 84D đường Trần Quốc Toản, phường 8, quận 3. Lúc đầu ông cho Công ty Cổ phần Kính mắt Hà Nội thuê hai căn 57/3-57/4 đường Phạm Ngọc Thạch kể ngày 1-6-1999 với giá 1.200USD/tháng, sau đó tăng giá lên dần, đến ngày 1-7-2008 là 1.600USD/tháng và từ 1-7-2010 là 2.000USD. Kể từ năm 2007, hai căn nhà này đã được sang tên lại cho con trai là Nguyễn Trí Dũng.
Theo bản cáo trạng của công an, trong cả hai dịch vụ cho thuê nhà nói trên, vợ chồng Hải không hề kê khai và nộp thuế giá trị gia tăng, thuế thu nhập và thuế môn bài. Theo kết luận giám định của Chi cục Thuế quận 3, tổng số tiền cho thuê hai căn nhà nói trên là 2.816.371.275 đồng. Tổng số tiền trốn thuế là 441.632.446 đồng. Nguyễn Văn Hải bị bắt trưa ngày 19-4-2008.
Bản cáo trạng còn ghi rằng: Năm 2001 ký giả Lê Xuân Lập (sinh năm 1958) đang làm việc cho một tờ báo có văn phòng ở Sài Gòn đã gởi đơn cho Hội Nhà Báo Việt Nam xin thành lập “Hội nhà báo tự do” nhưng không được chấp thuận. Đến năm 2007, Lập nghỉ nghề làm báo và xin lập “Hội nhà báo tự do” lần nữa nhưng cũng không được chấp thuận.
Sau đó, Lập gặp gỡ Nguyễn Văn Hải cùng một số đối tượng khác và thành lập “Câu lạc bộ nhà báo tự do”(CLBNBTD). Lập được bầu làm chủ nhiệm. Nguyễn Văn Hải và 2 đối tượng khác được giao nhiệm vụ thiết kế blog CLBNBTD. Sau đó Nguyễn Văn Hải đã tự động thay đổi mật khẩu blog và nhận làm chủ nhiệm blog, loại Lê Xuân Lập ra, đưa Tạ Phong Tần (sinh năm 1968, ở Bạc Liêu là một cựu sĩ quan công an) và Phan Thanh Hải (sinh năm 1969, ở Thủ Đức) vào phụ trách bài vở và biến thành một cơ quan đấu tranh chính trị, chống đối nhà nước. Tạ Phong Tần lập blog “Công lý và Sự thật”, sau đổi thành “Sự thật và Công lý”, còn Phan Thanh Hải lập blog “Anhbasaigon”.
Như vậy, có lẽ từ hai bàn tay trắng mà anh Hải đã tạo ra các căn nhà đồ sộ ở Sài Gòn để cho thuê, đưa con gái là Nguyễn Thị Thu Hương qua Canada và làm chủ nhiệm CLBNBTD thì quả là người giỏi giang vậy.
Trong thời gian từ tháng 9-2007 đến tháng 10-2010, đã có 421 bài đăng trên CLBNBTD, trong đó có 94 bài do thành viên CLBNBTD viết và 327 bài lấy lại từ các blog, trang web của các tổ chức khác hoạt động chống lại Nhà nước.
Bản cáo trạng còn cho biết Nguyễn Văn Hải và Phan Thanh Hải đã tham gia đợt huấn luyện do tổ chức phản động “Đảng Việt Tân” tổ chức tại Thái Lan. Thật ra đây là “Đảng Việt Tân” giả do Công An lập ra, để gài bắt nhóm Luật sư Lê Công Định, Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Thăng Long, Nguyễn Tiến Trung, nhóm Sinh viên thanh niên Công Giáo Vinh và nhóm Nguyễn Văn Hải. Lúc đầu Nguyễn Văn Hải và Phan Thanh Hải chối, nhưng Công An đưa băng ra làm bằng chứng nên hết chối cãi.
Ngày 10-9-2008, toà án Quận 3 tuyên phạt Nguyễn Văn Hải 2 năm 6 tháng tù giam về tội “trốn thuế”. Ngày 19-10-2010 là ngày Hải mãn hạn tù, nhưng thay vì trả tự do, Công An vẫn tiếp tục giam giữ.
Đến ngày 24-9-2012, Tòa án Sài Gòn mở phiên sơ thẩm, tuyên phạt Nguyễn Văn Hải 12 năm tù và 5 năm quản chế tại địa phương, Tạ Phong Tần 10 năm tù và 3 năm quản chế tại địa phương, và Phan Thanh Hải 4 năm tù về tội “tuyên truyền chống nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam”.
Cảm nghĩ về Cờ Vàng 3 Sọc đỏ (Cờ Quốc gia) với Điếu Cày
 
Khi tôi xem sơ qua các bài viết và Video clip trong các E-mail, thì tôi giật mình vì nhiều người ủng hộ ĐCNVH đến độ bênh vực và đề cao quá đáng! Còn những người chống đối cũng không ít, đã (lại) dùng những từ chỉ trích quá nặng nề?! Tôi nghĩ rằng những người bênh và người chống đều là người quốc gia chân chính, chỉ vì bênh và chống Điếu Cày là người có công biểu tình phản đối lễ rước đuốc Olympic Bắc Kinh vào ngày 29-4-2008 băng qua Sài Gòn?!.
Khi tôi xem các bài viết và Video clip, được biết Điếu Cày thường phát biểu: “Tôi đã trải qua 6 năm 6 tháng trong 11 nhà tù cộng sản”, với gian này không bằng một nửa thời gian mà các nhà chính trị và sĩ quan miền Nam bị ở tù bởi chế độ CSVN, nếu so với Nguyễn Hữu Cầu đã ở tù tổng cộng 37 năm thì Điếu Cày ở tù chưa bằng 1/5 thời gian ấy mà thôi?!
Các Sĩ quan bị ở tù lâu năm, sau này được đi định cư ở Mỹ theo diện HO (Humanitarian Organization: Tổ chức nhân đạo), khi đến các phi trường tại Hoa Kỳ đã có bao nhiêu người đồng hương hay chiến hữu ra phi trường đón rước họ (đáng nói là các Sĩ quan cao cấp) để cho họ được nhìn lá Cờ Vàng mà họ luôn ấp ủ trong tim, đã lâu lắm họ chưa có dịp nhìn lá cờ Quốc gia?!. Lá Cờ Vàng là lá cờ mà họ đã có nhiều năm chiến đấu vì “Trách nhiệm, Danh dự, Tổ quốc”, và có biết bao các chiến hữu của họ đã hy sinh hoặc chính họ đã bị thương tật vì anh dũng bảo vệ lá cờ Quốc gia.
Thú thật, tôi nói ra bà con cười nhưng sự thật không thể không thổ lộ, riêng tôi cấp bậc thấp và trại “tù cải tạo” giam giữ tôi bị/được dời đến nơi khác nên tôi được ra tù sớm hơn, lại liều lĩnh vượt biên và đến Mỹ vào năm 1981 (chỉ 6 năm sau 1975), lần đầu tiên tôi được đứng chào cờ (sau 6 năm được chiêm ngưỡng lại) do các hội đoàn tổ chức nhân ngày lễ hội nơi mình mới dung thân. Mặc dù tôi là người hèn nhát đã buông súng khi thất trận năm 1975, tôi không biết thẹn thùng đã rời quê hương để tìm tự do cho riêng mình?! Thế mà, khi tôi hát quốc ca với bà con, mắt chăm chú nhìn lá Cờ Vàng nỗi mừng tủi lẫn lộn, nước mắt luôn rưng rưng, cố ngăn mà không được?!!! Trong khi ấy, tại phi trường LA vào tối 21-10-2014, có người trao cho Điếu Cày Cờ Vàng 3 Sọc đỏ (Cờ Quốc gia), dù Điếu Cày chưa nhận lá Cờ Vàng vì vô tình hay cố ý, vẫn gây ra hiện tượng bên chống, bên che tranh luận mạnh mẽ cả một tháng qua! Ngoài ra, trong Video clip buổi gặp gỡ Điếu Cày tại Annandale, Virginia do Ban Biên Tập Chương trình TV Bản Tin HTĐ tổ chức vào ngày Chủ Nhật 23-11-2014, giáo sư Kim Oanh tặng Điếu Cày khăn quàng cổ “Cờ Việt Nam Cộng Hòa” và quấn vào cổ Điếu Cày ở phút 38:40. Tôi thiết nghĩ trao Cờ cho Điếu Cày ở phi trường LA và quấn Cờ vào cổ Điếu Cày là vội vàng là hình thức bên ngoài không cần thiết, vì quả tim của đương sự thật sự có thiết tha với chính nghĩa hay không mới cần thiết, chứ không phải trao hay quấn cờ vào tay hay vào cổ đương sự, vì chính nghĩa có tính thuyết phục chứ không phải là áp đặt và tôi nhớ câu nói: “Cách xử thế với người đời, làm cho họ tâm phục, đừng bắt họ khuất phục” là rất đúngVậy vì sao chúng ta lại bàn cãi về Cờ Vàng với Điếu Cày để làm chi?! Tôi xin phép đưa ra cụ thể rõ hơn, là có những người giả bộ nghiêm chỉnh, rất nghiêm chỉnh đứng chào lá Quốc kỳ VNCH, như:
- Phi công Nguyễn Thành Trung là tên phản phúc đã dùng máy bay phản lực F5E ném bom Dinh Độc Lập lúc 8h30 ngày 8-4-1975, tên thật của hắn là Đinh Khắc Chung, bí danh là Năm Chung, có anh cả là Đinh Khắc Cần, Cần đã tập kết ra Bắc rồi trở về Sài Gòn hoạt động.
- Vũ Ngọc Nhạ, hắn nổi tiếng với biệt danh “Ông cố vấn”, vì hắn có làm cố vấn cho một số chính trị gia cao cấp của VNCH và là nhân vật chủ chốt cụm tình báo A.22, hắn đã xây dựng một cụm tình báo chiến lược quan hệ với các tổ chức chính trị thuộc Lực lượng thứ 3.
- Lê Hữu Thúy tự là Thắng là đầu não cụm tình báo A.25 của Việt cộng, hắn đã đi sĩ quan Thủ Đức, sau đó lại làm Trưởng phòng An ninh!.
- Huỳnh Văn Trọng, vào ngày 20-9-1969, đã bị cơ quan an ninh khám phá là nhân vật chính trong một ổ gián điệp, mà hắn đang làm Phụ tá cho tổng thống Nguyễn Văn Thiệu, đã bị bắt vì hoạt động cho Việt cộng, đồng đảng cùng bị bắt lên đến 42 người. Tất cả những kẻ này, khi còn nằm vùng ở miền Nam, không ai trao cờ hay quấn cờ vào cổ, bọn chúng vẫn chào cờ rất nghiêm chỉnh, nhưng trái tim của chúng lại thầm thề thốt, ghi khắc phục vụ dưới lá cờ sắc máu khác?!
Điếu Cày và nhạc sĩ Trúc Hồ “đồng thanh tương ứng”
 
Điếu Cày đến Mỹ tròn 10 ngày thì được Trúc Hồ giám đốc đài SBTN ở thành phố Garden Grove, Nam California tổ chức buổi Hội luận Truyền thông vào lúc 2 giờ trưa thứ Sáu ngày 31-10-2014. Tại hội trường có lẽ vì nhạy cảm, nên không ai thấy trưng bày một lá Cờ Vàng nào. Trong buổi Hội luận, Luật sư Đỗ Phủ hỏi: “Anh có thuộc về một tổ chức hay đảng phái nào hay không?”
Điếu Cày nói: “Tôi chỉ có một tổ chức duy nhất là CLB Nhà Báo Tự Do. CLB Nhà Báo Tự Do trong vai trò truyền thông là một tổ chức độc lập không liên quan đến các đảng phái chính trị nào. Nhưng là một cơ quan truyền thông, chúng tôi sẽ góp sức để kết nối thông tin để đưa tất cả tiếng nói của mọi người, mọi tổ chức xã hội lên trên hệ thống truyền thông để giúp tiếng nói của họ đi xa hơn mạnh hơn. Đó là điều chúng tôi làm.”
Nhà báo Lý Kiến Trúc gửi câu hỏi, “Trong bối cảnh chính trị nhân văn phức tạp của cộng đồng Việt hải ngoại và các nhà đấu tranh dân chủ, những thành phần cấp tiến trong nước, sự tiếp cận còn rất nhiêu khê, còn bị bưng bít và dễ bị 2 phía chụp mũ. Ông sẽ giải quyết sự bế tắc này bằng cách nào?”
Điếu Cày trả lời: “Mục tiêu của tôi sang đây là vì tôi đã nhìn thấy rõ khuyết tật của truyền thông Việt Nam. Bởi vậy, tôi sang đây là để làm việc kết nối truyền thông trong và ngoài nước để đẩy mạnh làn thông tin trao đổi giữa hai bên. Khi thông tin cân bằng thì sự thấu hiểu, thông cảm giữa hai cộng đồng trong và ngoài nước dễ dàng hơn, từ đó dẫn đến việc hàn gắn, xây dựng tình đoàn kết trong ngoài”.
Và khi trả lời câu hỏi: “Trước đây anh là bộ-đội và ngay tại đây có nhiều người từng là sĩ-quan VNCH, nếu cần phải nói đều gì với họ thì anh sẽ nói gì?”.
Điếu-Cày đã trả lời: “Tôi muốn nói thế này: Ở Miền Bắc đến tuổi, không đi bộ-đội thì cũng bị bắt. Đi qua một cuộc chiến, tôi đã thấy nhiều điều đau khổ trên quê-hương đất nước này. Tôi từng thấy một bà mẹ VN từng đặt lên bàn thờ di-ảnh cuả hai con mình ở hai chiến-tuyến khác nhau. Nhà thơ Nguyễn-Duy có nói “bên nào thắng thì nhân-dân đều bại”?!. Còn chúng ta vì lý-do này hay lý-do kia từng đứng ở hai đầu chiến-tuyến và tôi cũng nói đến các vị cựu chiến-binh từng tham-chiến tại VN cũng như vậy thôi. Bây giờ là lúc chúng ta hàn-gắn Dân-tộc VN. Bây giờ là lúc bắt tay vào hợp-tác và phát-triển với bạn-bè trên cộng-đồng quốc-tế. Vì vậy, chúng ta hãy xếp lại quá-khứ, xếp lại sự khác biệt để cùng đấu-tranh vì một mục-đích vì tương-lai cuả dân-tộc. Còn những chính-quyền đã đem lại sự đau-khổ cho người dân thì, giờ mọi người đã nhận rõ và bây giờ chúng ta đấu-tranh vì một tương-lai VN đoàn-kết, hoà-hợp và phát-triển.
Nhìn chung trong các buổi Hội luận tại SBTN ở Garden Grove, Nam California hay tại Annandale, Virginia... Điếu Cày có vẻ tự tin, giọng truyền cảm, nói năng rõ ràng đã gây được sự cảm tình của khán giả tham dự. Tuy nhiên, có nhiều câu Điếu Cày phát biểu còn lơ lửng chưa dứt khoát về mục tiêu đấu tranh của anh, như: “...Khi thông tin cân bằng thì sự thấu hiểu, thông cảm giữa hai cộng đồng trong và ngoài nước dễ dàng hơn, từ đó dẫn đến việc hàn gắn, xây dựng tình đoàn kết trong ngoài”. hoặc “... chúng ta hãy xếp lại quá-khứ, xếp lại sự khác biệt để cùng đấu-tranh vì một mục-đích vì tương-lai cuả dân-tộc. Còn những chính-quyền(?) đã đem lại sự đau-khổ cho người dân thì, giờ mọi người đã nhận rõ và bây giờ chúng ta đấu-tranh vì một tương-lai VN đoàn-kết, hoà-hợp và phát-triển. Xin hỏi: “... hàn gắn, xây dựng tình đoàn kết trong ngoài” và “... đoàn-kết, hoà-hợp và phát-triển” với ai? “Đoàn-kết, hoà-hợp và hàn gắn” với những người đấu tranh chống CSVN hay “Đoàn-kết, hoà-hợp và hàn gắn” toàn thể đảng CSVN???!.
Tôi theo dõi tất cả các bài viết và Video clip, Điếu Cày có nói về kết nối với Đài truyền Hình SBTN với CLBNBTD, tranh đấu cho tự do của Tạ Phong Tần... nhưng anh chưa hề thổ lộ tâm tư của anh nghĩ gì về “Bác Hồ” hoặc “Đảng ta” là những kẻ đã buôn dân bán nước, có phải “Đây là một chủ đề nhạy cảm” đúng không anh Điếu Cày?!.
Có lẽ Điếu Cày và Trúc Hồ mong muốn sửa đổi chế độ CSVN chứ không muốn thay đổi chế độ CSVN. Từ đấy, có thể nói rằng anh Điếu Cày và nhạc sĩ Trúc Hồ “đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu”, vì Trúc Hồ đã nói: “Lật Đổ CSVN là ... SAI... và chỉ xin quyền căn bản làm người mà thôi”. Mời xem Trúc Hồ phát biểu:http://www.youtube.com/watch?v=pbWlPNCDCz8
 
Cuối cùng tôi nghĩ rằng Điếu Cày là một Tù nhân lương tâm, là một con cờ mà chính quyền Mỹ và chính quyền CSVN dùng để trao đổi vì quyền lợi của mỗi bên, cùng muốn xích lại gần để ngăn ngừa Tàu cộng càng ngày càng hung hãn. Cho nên Điếu Cày được trình bày với Ủy Ban Ngoại Giao Hạ Viện Mỹ là chính quyền Mỹ muốn chứng tỏ rằng luôn lắng nghe từ người đã đấu tranh cho nhân quyền, chứ CIA và Bộ Ngoại Giao Mỹ đã biết rành rẽ tình trạng tự do, nhân quyền ở Việt Nam hơn Điếu Cày!
Còn nữa, nếu so sánh sự đấu tranh chống chế độ độc tài CSVN thì Điếu Cày cần nghiền ngẫm về lòng đấu tranh son sắt của Đặng Chí Hùng khi anh Hùng còn ở trong nước hay khi ra hải ngoại (người mới tỵ nạn CSVN tại Canada) luôn (đã) thẳng thắn, cương quyết. Ngoài ra, tôi hy vọng rằng anh Điếu Cày được sống thời gian dài với không khí tự do, tìm hiểu đâu là chính nghĩa, đâu là phi dân tộc, Điếu Cày sẽ có lựa chọn cho chính mình, như ông Bùi Tín lúc đầu rất dè dặt khi nói (hay viết) về “Bác-Đảng” nhưng sau nhiều năm sống trên đất tự do, ông đã có dịp chiêm nghiệm, so sánh hai chế độ độc tài và tự do, nên ông thẳng thắn lột trần chế độ CSVN, đã cho chúng ta nhiều bài bình luận súc tích và tin tức hữu ích.
Tôi thiết nghĩ: “Tù nhân lương tâm hay các nhà bất đồng chính kiến trong nước được đến vùng đất tự do, chúng ta sẵn sàng hỗ tương, nhưng chúng ta cẩn thận quan sát động tĩnh của người ấy?!” Từ đấy, tôi xin phép thưa rằng: Những ai tha thiết với quê hương hãy nhìn anh Điếu Cày là một Tù nhân lương tâm như mọi Tù nhân lương tâm khác: Đinh Nguyên Kha, Vi Đức Hồi, Trần Huỳnh Duy Thức, Bùi Thị Minh Hằng... Và gần đây là Tù nhân lương tâm Trần Khải Thanh Thủy được đến Mỹ năm 2011, đã gây xôn xao dư luận một lúc rồi cũng qua thôi, nhưng nếu có ai bênh hay chống cho Tù nhân lương tâm này, lại/đã dùng lời lẽ hay các từ nặng nề có thể gây nên hệ lụy xấu rất khó khăn hàn gắn?!.
Điều khẩn thiết, chúng ta đừng bênh và chống anh Điếu Cày một cách quyết liệt để rơi vào tình trạng rạn nứt giữa những người Quốc gia, đảng CSVN thấy vậy sẽ vui mừng cười khẩy nói rằng: “Chỉ đưa một anh bộ độ phục viên qua Mỹ đã làm cho cả Cộng đồng người Việt Quốc gia hải ngoại bị rạn nứt, vì bọn chúng luôn đố kỵ nên dễ dàng phân hóa”, nếu quả thật vậy thì buồn lòng biết bao?!!!
Vì vậy, không vì khác biệt chính kiến với anh Điếu Cày, mà người Việt Quốc gia lại cố bênh vực hay cố chống đối, có thể gây nên ít nhiều rạn nứt hay tổn thương trong Cộng đồng người Việt Quốc gia chúng ta là điều đáng tiếc, đáng tiếc lắm!!!.
Mong thay!
Ngày 3-12-2014
Nguyễn Lộc Yên
__________________
(*)- Đoạn này tham khảo trong bài viết “Kịch bản Điếu Cày trong ván bài Mỹ trở lại Việt Nam” của tác giả Lữ Giang.

.
,

Ý kiến bạn đọc
06/12/201404:56:33
Khách
Không đọc báo một chiều. Ý kiến hợp thì cho đăng còn không thì vất rác. Có khác gì Cộng Sản đâu.
06/12/201403:25:32
Khách
Xin có ý kiến với Ông Nguyễn Lộc Yên. Đối với người hết mình tranh đấu vì tự do dân chủ cho người VN trong nước (không phải tranh đấu cho người Việt ngọai) như anh Điếu Cày thì đừng nên tạo sức ép cho anh ta quá để bắt anh ta phả trả lời quan điểm về của anh đối với ông Hồ. Cộng sản sau bao nhiêu năm nhồi sọ dân tộc mình về ông Hồ, nay lại ép anh Điếu Cày nói lên sự thật phũ phàng về ông Hồ, thì làm sao người dân trong nước tin để anh tiếp tục đấu tranh cho họ. Ông một mặt kêu gọi không nên bênh vực và chống đối anh Điếu Cày nhưng chính ông mới là độc tài và thiếu kinh nghiệm trong tinh thần chiến đấu vì tự do và dân chủ cho người dân "trong nước".
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sau ngày nhậm chức, Tổng thống Donald Trump đã ban hành hàng loạt sắc lệnh hành pháp và bị một số tòa án tiểu bang chống đối và hiện nay có hơn 120 vụ tranh tụng đang được xúc tiến. Trump cũng đã phản ứng bằng những lời lẽ thoá mạ giới thẩm phán và không thực thi một số phán quyết của tòa án. Nghiêm trọng hơn, Trump ngày càng muốn mở rộng quyền kiểm soát hoạt động của các công ty luật và công tố viên nghiêm nhặt hơn. Trong khi các sáng kiến lập pháp của Quốc hội hầu như hoàn toàn bị tê liệt vì Trump khống chế toàn diện, thì các cuộc tranh quyền của Hành pháp với Tư pháp đã khởi đầu. Nhưng Trump còn liên tục mở rộng quyền lực đến mức độ nào và liệu cơ quan Tư pháp có thể đưa Trump trở lại vị trí hiến định không, nếu không, thì nền dân chủ Mỹ sẽ lâm nguy, đó là vấn đề.
Khi Bạch Ốc công bố công thức tính thuế lên các quốc gia với các thang thuế khác nhau, người ta nhận ra đó chỉ là một một phép tính toán học căn bản, chẳng liên quan đến kinh tế học hay mậu dịch lẫn các dữ liệu thực tế nào cả. Chúng chỉ là những số liệu vô nghĩa và phi lý. Việt Nam không đánh thuế hàng Mỹ đến 90% và đảo hoang của những chú chim cánh cụt có liên quan gì đến giao thương. Điều này thể hiện một đối sách vội vã, tự phụ và đầy cảm tính, cá nhân của Donald Trump nhằm tạo áp lực lên thế giới, buộc các nước tái cân bằng mậu dịch với Mỹ hơn là dựa trên nền tảng giao thương truyền thống qua các hiệp ước và định chế quốc tế. Hoặc nhỏ nhặt hơn, để trả thù những gì đã xảy ra trong quá khứ: Trump ra lệnh áp thuế cả những vật phẩm tâm linh từ Vatican đưa sang Mỹ như một thái độ với những gì đức Giáo Hoàng Francis từng bày tỏ.
Tổng thống Donald Trump vào hôm qua đã đột ngột đảo ngược kế hoạch áp thuế quan toàn diện bằng cách tạm dừng trong 90 ngày. Chỉ một ngày trước đó đại diện thương mại của Trump đã đến Quốc Hội ca ngợi những lợi ích của thuế quan. Tuần trước chính Trump đã khẳng định "CHÍNH SÁCH CỦA TÔI SẼ KHÔNG BAO GIỜ THAY ĐỔI". Nhưng Trump đã chịu nhiều áp lực từ những nhân vật Cộng Hòa khác, các giám đốc điều hành doanh nghiệp và thậm chí cả những người bạn thân thiết, đã phải tạm ngừng kế hoạch thuế quan, chỉ duy trì thuế căn bản (baseline tariff) 10% đối với tất cả những đối tác thương mại.
Trật tự thế giới là một vấn đề về mức độ: nó thay đổi theo thời gian, tùy thuộc vào các yếu tố công nghệ, chính trị, xã hội và ý thức hệ mà nó có thể ảnh hưởng đến sự phân phối quyền lực trong toàn cầu và ảnh hưởng đến các chuẩn mực. Nó có thể bị thay đổi một cách triệt để bởi các xu hướng lịch sử rộng lớn hơn và những sai lầm của một cường quốc. Sau khi Bức tường Berlin sụp đổ vào năm 1989, và gần một năm trước khi Liên Xô sụp đổ vào cuối năm 1991, Tổng thống Mỹ George H.W. Bush đã tuyên bố về một "trật tự thế giới mới". Hiện nay, chỉ hai tháng sau nhiệm kỳ tổng thống thứ hai của Donald Trump, Kaja Kallas, nhà ngoại giao hàng đầu của Liên minh châu Âu, đã tuyên bố rằng "trật tự quốc tế đang trải qua những thay đổi ở mức độ chưa từng thấy kể từ năm 1945". Nhưng "trật tự thế giới" là gì và nó được duy trì hoặc phá vỡ như thế nào?
Hãy bắt đầu niềm tin này với câu nói của John Kelly, tướng thủy quân lục chiến hồi hưu, cựu Bộ trưởng Nội an, cựu chánh văn phòng của Donald Trump (2018): “Người phát điên vì quyền lực là mối đe dọa chết người đối với nền dân chủ.” Ông phát biểu câu này tại một hội nghị chuyên đề về nền Dân chủ ở Mount Vernon vào tháng 11/2024, ngay tại ngôi nhà của George Washington, vị tổng thống đầu tiên, người mở ra con đường cho nền dân chủ và tự do của Hoa Kỳ. Không đùa đâu! Tướng Kelly muốn nói, những người phát điên vì quyền lực ấy có thể giữ các chức danh khác nhau, thậm chí là Tổng Thống, nhưng trong thâm tâm họ là bạo chúa, và tất cả các bạo chúa đều có cùng một đặc điểm: Họ không bao giờ tự nguyện nhượng quyền lực.
Gần đây, Tổng thống Mỹ Donald Trump công bố áp dụng chính sách áp thuế 25% đối với ô tô nhập khẩu vào Mỹ, trước đó Trump cũng đã áp đặt biện pháp trừng phạt chung đối với Liên Âu, Canada, Mexico và Trung Quốc, nhưng lại tạm hoãn trong 30 ngày để cho Canada và Mexico thương thuyết. Các biện pháp bất nhất này gây nhiều hoang mang cho chính giới và doanh nghiệp các nước đối tác.
Trong buổi phỏng vấn ngày 31 tháng 10 năm 2024 với bình luận gia cánh hữu Tucker Carlson, Tổng thống Donald Trump khẳng định rằng dưới thời Joe Biden, Hoa Kỳ đã mắc sai lầm nghiêm trọng khi vô tình đẩy Nga và TQ lại gần nhau. Theo Trump, một trong những ưu tiên hàng đầu khi ông quay trở lại Tòa Bạch Ốc sẽ là phá vỡ liên minh này. Khi đó, Trump tự tin tuyên bố: “Tôi sẽ phải tách họ ra, và tôi tin mình sẽ làm được.” Và ngay từ những ngày đầu của nhiệm kỳ thứ hai, Trump đã tỏ rõ mong muốn đàm phán với Nga nhằm nhanh chóng kết thúc chiến tranh ở Ukraine. Một cách giải thích cho chính sách này là: Trump đang làm đúng những gì từng nói trong cuộc trò chuyện với Carlson. Việc rút Hoa Kỳ khỏi cuộc xung đột tại Âu Châu và khôi phục quan hệ với Moscow, kể cả khi phải bỏ rơi Ukraine, là một phần trong chiến lược tập trung đối phó với TQ.
Cuộc đua vào Tòa án Tối cao Wisconsin rất quan trọng vì nó ảnh hưởng lớn đến các vấn đề pháp lý và chính sách trong tiểu bang. Wisconsin là một bang chiến địa quan trọng trong các cuộc bầu cử tổng thống Mỹ. Tòa tối cao tiểu bang có thể đóng vai trò lớn trong các tranh chấp liên quan đến luật bầu cử, quyền tiếp cận lá phiếu và các thách thức đối với kết quả bầu cử. Cuối cùng, sự lo lắng có cơ sở của người dân cuối cùng đã được hóa giải. Số tiền “đầu tư” $20 triệu của Musk đã không thắng được sự lựa chọn của Wisconsin.
Lịch sử là sự lập lại, nhìn ngược về thời gian: Sau khi Tần Thủy Hoàng thống nhất Trung Quốc vào năm 211 (trước Công Nguyên) Ông đã nghe lời vị Tể Tướng Lý Tư đốt tất cả các ghi chép của Sử Gia không thuộc nước Tần, kể cả Kinh Thi. Bất cứ ai thảo luận về Kinh Thi và Kinh Thư sẽ bị xử tử. Trong Sử Ký của Tư Mã Thiên, vụ đốt sách chôn Nho được gọi là “Phần thư khanh nho”, bao gồm việc đốt sách và chôn sống hơn 460 học giả. (1) Năm 1958, Mao Trạch Đông đã liên hệ bản thân ông với Tần Thuỷ Hoàng. Khi ông ta chôn sống 460 học giả ông nói trong một bài phát biểu với các đồng chí của mình: “Các bạn (những nhà trí thức) căm ghét chúng tôi, coi chúng tôi là những Tần Thuỷ Hoàng. Các bạn nhầm rồi. Chúng tôi thậm chí còn vượt Tần Thuỷ Hoàng một trăm lần”.(2) Năm 1975 khi CS miền Bắc, chiếm Việt Nam Cộng Hòa, phong trào đốt sách cũng xảy ra ngay tại miền Nam, Việt Nam. Hàng trăm cuốn sách được người Cộng Hòa mang đi giấu hay mang ra nước ngoài và hàng ngàn cuốn sách bị đố
Hai tháng đã trôi qua. Trên những diễn đàn mạng xã hội và cả trong những cuộc đối thoại đời thường, rất nhiều người thổ lộ về một thói quen vừa xuất hiện: đếm xem còn bao nhiêu ngày nữa kết thúc nhiệm kỳ bốn năm của chính quyền hiện tại. “Đếm thời gian trôi” vốn không phải là một thói quen tích cực trong đời sống. Nó phản chiếu tâm trạng chán nản, buông xuôi, thậm chí là sợ hãi. Hàng loạt câu hỏi “Chúng ta phải làm gì?”; “Rồi chuyện gì nữa?”; “Chúng ta đang sống ở thời đại nào?”… Trong đó, câu hỏi lớn nhất, và biểu lộ sự phẫn nộ của người dân nhất, đó là: “Đảng Dân Chủ đang làm gì?”
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.