Một thời, mình là sinh viên Sài Gòn. Lúc đó là những năm trước 1975.
Một thời, mình chứng kiến những cuộc biểu tình của linh mục và nhà sư, của ký giả, của sinh viên.
Biểu tình của các linh mục và nhà sư những năm đầu 1970s là đòi chống tham nhũng.
Biểu tình của ký giả hình như là về chuyện cứu đói gì đó -- bây giờ trí nhớ kém, không nhớ rõ.
Biểu tình của sinh viên trước 1975 là đòi Mỹ rút quân, đòi ngưng bắn, đòi hòa bình.
Đó là chuyện trước 1975.
Bây giờ, đất nước sau 4 thập niên thống nhất. Những cuộc biểu tình, dù là chính nghĩa nhất, lý tưởng nhất, như biểu tình chống Tàu Cộng xâm chiếm Biển Đông, cũng bị công an đàn áp, và rồi im bặt.
Bây giờ, tuổi trẻ Hồng Kông biểu tình đòi dân chủ. Nhưng tuổi trẻ Việt Nam vẫn không xuống đường nổi... có phải vì nỗi sợ nòng súng Thiên An Môn sẽ bắn xối xả giữa Sài Gòn, giữa Hà Nội?
Phóng viên Kính Hòa của đài RFA ghi nhận:
"Hình ảnh biểu tình của sinh viên Hong Kong đòi dân chủ gây xúc động nhiều cho giới đấu tranh dân chủ tại Việt Nam. Họ đặt ra câu hỏi tại sao cuộc đấu tranh chỉ diễn ra ở Hong Kong mà không phải ở Việt Nam, nơi những vấn đề thực thi dân chủ còn kém hơn nhiều lần? Tại sao sinh viên của nhiều quốc gia thường hay lên tiếng khi có những vấn đề chính trị xã hội bị xấu đi? Trong khi ở Việt Nam thì những vấn đề như vậy xuất hiện ngày càng nhiều và không thấy sinh viên lên tiếng? Và gần gũi nhất là cách đây hơn 40 năm, sinh viên học sinh dưới chế độ Việt Nam cộng hòa rất thường hay biểu tình, từ phản chiến cho đến chống thuế giá trị gia tăng, còn sau năm 1975, sinh viên học sinh không còn hoạt động gì nữa. Tại sao?
Những kẻ chiến thắng bóp nghẹt tự do dân chủ của một nền dân chủ phôi thai:
Nhà báo Huỳnh Ngọc Chênh, người từng tham gia các hoạt động của giới sinh viên miền Nam trước năm 1975 nêu ra nguyên nhân của tình hình đó:
“Miền Nam là bị đánh chiếm, mà bị đánh chiếm nên bị áp đặt một chế độ mới mà người thua trận phải chấp nhận. Còn những người đã đi biểu tình chống đối (trước đó) là đã theo Việt cộng rồi. Và rồi họ hợp tác, còn những người còn lại là những người thua trận. Họ bị bắt đi cải tạo, đi học tập, họ đi vượt biên, họ đâu còn đấu tranh dân chủ được.”
Ý kiến của nhà báo Huỳnh Ngọc Chênh cũng là ý kiến của nhiều người có liên quan đến cuộc chiến tranh Việt Nam vừa qua, có bên thắng trận và bên bại trận, một cuộc nội chiến mà sau khi kết thúc bên thắng xử những người anh em thua trận.
Bác sĩ Dương Quỳnh Hoa trong một lần trả lời phỏng vấn báo Pháp nói rằng những người mang tên là “Giải phóng” biến thành những người “Chiến thắng” ngay sau ngày 30/4/1975.
Trong một lần trao đổi với chúng tôi nhân kỷ niệm ngày 30/4, một bạn trẻ tại Hà nội nói rằng chế độ Việt Nam cộng hòa dù chưa hoàn hảo nhưng đó lại là một cuộc thực nghiệm về dân chủ. Những người đồng ý với bạn trẻ này cho rằng chính vì lý do đó, trong không khí dân chủ dù chưa hoàn hảo đó, các sinh viên học sinh có thể cất lên tiếng nói chính trị của mình...."(ngưng trích)
Vậy đó, đất nước Việt Nam bây giờ vậy đó. Những tiếng nói dị biệt đều bị bóp nghẹt từ khi chưa thành tiếng.
Lỗi nguyên thủy ở đâu? Có phải là ông Hồ và Đảng CSVN?
Và chữa lỗi này bằng cách nào? Đảng CSVN tự làm mới được không? Tự chuyển hóa thành một chế độ dân chủ đa nguyên đa đảng được không?
Hay là, chờ cho có một cuộc xuống đường như Hồng Kông mới giữa Sài Gòn, Hà Nội, Huế...?
Một thời, mình chứng kiến những cuộc biểu tình của linh mục và nhà sư, của ký giả, của sinh viên.
Biểu tình của các linh mục và nhà sư những năm đầu 1970s là đòi chống tham nhũng.
Biểu tình của ký giả hình như là về chuyện cứu đói gì đó -- bây giờ trí nhớ kém, không nhớ rõ.
Biểu tình của sinh viên trước 1975 là đòi Mỹ rút quân, đòi ngưng bắn, đòi hòa bình.
Đó là chuyện trước 1975.
Bây giờ, đất nước sau 4 thập niên thống nhất. Những cuộc biểu tình, dù là chính nghĩa nhất, lý tưởng nhất, như biểu tình chống Tàu Cộng xâm chiếm Biển Đông, cũng bị công an đàn áp, và rồi im bặt.
Bây giờ, tuổi trẻ Hồng Kông biểu tình đòi dân chủ. Nhưng tuổi trẻ Việt Nam vẫn không xuống đường nổi... có phải vì nỗi sợ nòng súng Thiên An Môn sẽ bắn xối xả giữa Sài Gòn, giữa Hà Nội?
Phóng viên Kính Hòa của đài RFA ghi nhận:
"Hình ảnh biểu tình của sinh viên Hong Kong đòi dân chủ gây xúc động nhiều cho giới đấu tranh dân chủ tại Việt Nam. Họ đặt ra câu hỏi tại sao cuộc đấu tranh chỉ diễn ra ở Hong Kong mà không phải ở Việt Nam, nơi những vấn đề thực thi dân chủ còn kém hơn nhiều lần? Tại sao sinh viên của nhiều quốc gia thường hay lên tiếng khi có những vấn đề chính trị xã hội bị xấu đi? Trong khi ở Việt Nam thì những vấn đề như vậy xuất hiện ngày càng nhiều và không thấy sinh viên lên tiếng? Và gần gũi nhất là cách đây hơn 40 năm, sinh viên học sinh dưới chế độ Việt Nam cộng hòa rất thường hay biểu tình, từ phản chiến cho đến chống thuế giá trị gia tăng, còn sau năm 1975, sinh viên học sinh không còn hoạt động gì nữa. Tại sao?
Những kẻ chiến thắng bóp nghẹt tự do dân chủ của một nền dân chủ phôi thai:
Nhà báo Huỳnh Ngọc Chênh, người từng tham gia các hoạt động của giới sinh viên miền Nam trước năm 1975 nêu ra nguyên nhân của tình hình đó:
“Miền Nam là bị đánh chiếm, mà bị đánh chiếm nên bị áp đặt một chế độ mới mà người thua trận phải chấp nhận. Còn những người đã đi biểu tình chống đối (trước đó) là đã theo Việt cộng rồi. Và rồi họ hợp tác, còn những người còn lại là những người thua trận. Họ bị bắt đi cải tạo, đi học tập, họ đi vượt biên, họ đâu còn đấu tranh dân chủ được.”
Ý kiến của nhà báo Huỳnh Ngọc Chênh cũng là ý kiến của nhiều người có liên quan đến cuộc chiến tranh Việt Nam vừa qua, có bên thắng trận và bên bại trận, một cuộc nội chiến mà sau khi kết thúc bên thắng xử những người anh em thua trận.
Bác sĩ Dương Quỳnh Hoa trong một lần trả lời phỏng vấn báo Pháp nói rằng những người mang tên là “Giải phóng” biến thành những người “Chiến thắng” ngay sau ngày 30/4/1975.
Trong một lần trao đổi với chúng tôi nhân kỷ niệm ngày 30/4, một bạn trẻ tại Hà nội nói rằng chế độ Việt Nam cộng hòa dù chưa hoàn hảo nhưng đó lại là một cuộc thực nghiệm về dân chủ. Những người đồng ý với bạn trẻ này cho rằng chính vì lý do đó, trong không khí dân chủ dù chưa hoàn hảo đó, các sinh viên học sinh có thể cất lên tiếng nói chính trị của mình...."(ngưng trích)
Vậy đó, đất nước Việt Nam bây giờ vậy đó. Những tiếng nói dị biệt đều bị bóp nghẹt từ khi chưa thành tiếng.
Lỗi nguyên thủy ở đâu? Có phải là ông Hồ và Đảng CSVN?
Và chữa lỗi này bằng cách nào? Đảng CSVN tự làm mới được không? Tự chuyển hóa thành một chế độ dân chủ đa nguyên đa đảng được không?
Hay là, chờ cho có một cuộc xuống đường như Hồng Kông mới giữa Sài Gòn, Hà Nội, Huế...?
Gửi ý kiến của bạn