Hôm nay,  

Bài Học Thất Bại II - Những Người Ái Quốc Lương Thiện Bị Sát Hại: Thủ Phạm: Từ HCM Tới Đám Cầm Quyền ở Hà Nội Ngày Nay

06/05/201400:00:00(Xem: 8493)

Những người ái quốc lương thiện Việt nam xưa nay thường không có chổ đứng khiêm tốn trên đất nước của họ.

Thời kháng chiến chống Pháp, ở lại với Việt minh thì bị Việt minh sát hại, ra ngoài thành thì mang tiếng việt gian. Đau lòng. Tới lúc tình hình quá gay gắt, nhiều người phải cắn răng thoát khỏi vùng Việt minh trở về thành để bảo tồn sanh mạng, hầu tìm cơ hội khác tiếp tục tranh đấu. Ngày nay, tuổi trẻ ở Việt nam, ôn hòa bày tỏ lòng yêu nước đơn thuần, không liên hệ gần xa với "yêu nước là yêu chủ nghĩa xã hội", lập tức bị tù tội, bị công an du đảng cộng sản khủng bố, bạo hành.

Các tổ chức ái quốc trước đây chẳng những thất bại trước sự gian ác cộng sản, mà những người ái quốc còn bị Hồ Chí Minh chủ trương thẳng tay sát hại để hội đủ trọn vẹn điều kiện tốt phục vụ Cộng sản Đệ III Quốc tế.

Việt Minh cướp quyền

Sau thành công tổ chức cuộc biểu tình với 200 000 ngưòi tham dự, Mặt trận Quốc gia Thống nhứt chẳng những không tiến lên nắm lấy chánh quyền, tổ chức ngay bộ máy cầm quyền mới hoàn toàn việt nam, xác định nền độc lập quốc gia, mà lai nhúng nhường bày tỏ sự lương thiện, trong sáng của người làm chánh trị chỉ vì lòng ái quốc nhiệt thành “sẳn sàng giao cho bất cứ ai có hi vọng (làm chánh quyền) thành công” (1). Cách xử lý của Mặt trận Quốc gia Thống nhứt không gì khác hơn là dọn mâm cổ, khăn áo, trịnh trọng mời Việt minh cộng sản đói rét ngồi vào bàn đánh chén. Cộng sản là thứ chỉ biết cướp đoạt. Cướp chánh quyền, cướp lòng yêu nước của nhơn dân, cướp mạng sống, cướp tài sản, cướp tới cọng rau muống cuối cùng của nhơn dân...thì có bao giờ từ chối “lòng tốt” của Mặt trận Quốc gia Thống nhứt !

Sáng ngày 25 – 08 – 1945, người dân sài gòn mới thức dậy, vừa dụi mắt đã nhìn thấy ngay tại bùng binh (Rond Point) Đại lộ Charner và Bonard, tức trước Tòa Đô chánh và Quốc hội VNCH, một cây trụ lớn sơn màu đỏ lòm được dựng sẳn ở đó không biết từ bao giờ. Trên thân cột, công bố danh sách chánh quyền miền nam dưới danh xưng mới, hoàn toàn xa lạ với mọi người “Ủy Ban Hành chánh Nam bộ Lâm thời”, gọi tắt là “Lâm Ủy Hành chánh”. Chính cái Lâm Ủy này từ nay sẽ gây tai họa cho những người trí thức tiểu tư sản yêu nước thật sự của xứ Nam kỳ.

Cái Lâm Ủy Hành chánh xuất hiện thật bất ngờ. Báo chí không loan tin trước đó một ngày. Nó thành hình như thế nào, không ai biết. Cả ban lãnh đạo Mặt trận Quốc gia Thống nhứt cũng bị bất ngờ. Trước đây chỉ vài hôm, Trần văn Giàu được Mặt trận chấp thuận gia nhập làm thành viên, thể theo yêu cầu của ông, để mở rộng đoàn kết khả dĩ đối phó hữu hiệu với thời cuộc biến chuyển quá mau lẹ.

Về Lâm Ủy Hành chánh, thành phần lãnh đạo gồm có 9 ủy viên: 4 ủy viên cộng sản đặc sệt, 4 ủy viên người của cộng sản, 1 ủy viên độc lập. Những người cộng sản đều dành nắm những chức vụ then chốt. Như Trần văn Giàu làm Chủ tịch, kiêm Ủy trưởng Quân sự, Nguyển văn Tạo, Ủy trưởng Nội vụ, kiêm Tổng thư ký, Dương Bạch Mai, Thanh tra chánh trị Miền Đông, kiêm Giám đốc Công an, Nguyễn văn Tây, Thanh tra chánh trị Miền Tây, …Đồng thời, Bs Phạm Ngọc Thạch ra thông cáo Thanh niên Tiền phong rút ra khỏi Mặt trận Quốc gia Thống nhứt, mục đích làm suy yếu Mặt trận bỡi Thanh niên Tiền phong là một đoàn thể quần chúng cực mạnh, nhờ gồm thanh niên đầy nhiệt huyết “sẳn sàng hiến thân cho Tổ quốc” (2).

Tưởng cũng nên nhắc qua phong trào Thanh niên Tiền phong vì nó mang đậm nét hào hùng của đất nam kỳ.

Tổ chức này gồm đại đa số là thanh niên nam nữ, không xu hướng chánh trị, chỉ một lòng yêu nước, “sẳn sàng hiến thân dưới cờ”, xuất phát từ Tổng Hội Thanh niên Thể thao Nam kỳ hưởng ứng phong trào thể dục Ducoroy của Pháp. Lúc bấy giờ, do ảnh hưởng tình hình chung, thanh niên có nhu cầu muốn đứng lên làm một cài gì. Sau cuộc đảo chánh pháp 6 – 3 – 1945, Lãnh sự nhựt, Ông Lida, thay thế Đại tá Ducoroy lãnh đạo phong trào thanh niên với chức vụ Tổng Ủy viên Thanh niên Thể dục Đông dương. Ông Hồ văn Ngà, Chủ tịch đảng Quốc gia độc lập, và Ông Trần văn Ân đã không ngần ngại giới thiệu Bs Phạm Ngọc Thạch với Lãnh sự nhựt bổn, để sau buổi họp ngày 15-04-1945, cải tổ phong trào thanh niên thể dục thể thao thành một Phong trào Thanh niên tranh đấu chánh trị (3). Phạm Ngọc Thạch gốc đảng viên cộng sản nên khi nắm vững phong trào liền rút phong trào ra khỏi Mặt trận Quốc gia Thống nhứt để đưa qua gia nhập Mặt trận Việt minh. Thanh niên vốn có tâm hồn trong sáng, lương thiện, khi bất ngờ bị đẩy vào một xu hướng chánh trị mà họ không chọn lựa nên họ liền phân tán và qua năm sau, phong trào thanh niên tan vở. Chỉ còn lại những người lãnh đạo phong trào như Phạm Ngọc Thạch, Huỳnh văn Tiểng, Mai văn Nguyễn, Lưu Hữu Phước, Mai văn Bộ, …trơ trọi hiện nguyên hình cán bộ cộng sản trá hình muốn ”kéo mền về mình” mà thất bại. Những người khác cùng trong Ban lãnh đạo Thanh niên Tìền phong mà không việt minh cộng sản lần lược trở về thanh hoặc bị cộng sản giết. Như trường hợp cả hai ông bà Bác sĩ Hồ Vỉnh Ký và vợ là Bác sĩ Nguyễn thị Sương. Thủ lãnh Phụ nữ Tiền phong.

Việt Minh sát hại những người ái quốc

Với thế mạnh lúc bấy giờ, nhiều người có thể tổ chức một thứ “Lâm Ủy Hành chánh” khác, không có cộng sản việt minh tham gia nhưng mọi ngưởi chỉ yêu cầu cải tổ thành phần lãnh đạo Lâm Ủy Hành chánh mà thôi vì ai cũng nghĩ “tránh chia rẻ, phải giử thế đoàn kết để nói chuyện với Đồng Minh và chống thực dân pháp, giành độc lập”.

Những người tranh đấu ái quốc không cộng sản đều sợ không khéo lại mang tiếng với dân chúng và lịch sử sau này họ là những người “tranh giành địa vị trong lúc đất nước lâm nguy”. Trong lúc đó, phe cộng sản việt minh chỉ biết bám sát mục tiêu tối thượng là cướp cho được quyền lãnh đạo kháng chiến phục vụ mục tiêu cộng sản của họ.

Tại tư gia của luật sư Huỳnh văn Phương và tư gia của bác sĩ Hồ Vỉnh Ký, Mặt trận Quốc gia Thống nhứt gồm những người không cộng sản như Vũ Tam Anh, Lê Kim Tỵ (Cao Đài), Phạm Hữu Đức (Việt nam Quốc dân Đảng), Hồ văn Ngà (Quốc gia Độc lập), Nguyễn văn Hướng (Đại việt Quốc dân Đảng), Huỳnh Phú Sổ, Giáo chủ Phật Giáo Hòa Hảo, Bs Hồ Vỉnh ký, Ông Lâm Ngọc Đường, Ls Huỳnh văn Phương, Ls Dương văn Giáo, …họp và thảo luận tình hình. Ai cũng thấy âm mưu của Trần văn Giàu là thao túng Lâm Ủy Hành chánh cho mục tiêu chánh trị của cộng sản, chớ không thật sự tranh đấu cho độc lập việt nam.

Luật sư Dương văn Giáo, vừa từ Thái lan về, sau thời gian lánh nạn thực dân pháp, quả quyết trước mọi người là ông có hồ sơ Trần văn Giàu hợp tác với mật thám pháp, vừa mở cặp lấy ra một xấp giấy đánh máy đưa cho Ông Lê Kim Tỵ đoc trước rồi chuyền tay cho mọi người cùng đọc. Hai Ông Huỳnh văn Phương và Phạm Hữu Đức đều xác nhận tài liệu đó là do Hiến binh nhựt đưa ra khi có tin Trần văn Giàu sẽ qua Thái lan tổ chức phong trào cộng sản.

Nghe qua hồ sơ Trần văn Giàu là Việt gian, nhiều người quá nhiệt tình đề nghị bắt hết công sản đang hoạt động ở đây. Ông Vũ Tam Anh nói thêm ông biết rỏ nơi ẩn náo của cộng sản nên tổ chức tóm họ không khó.

Lại một lần nữa hội nghị tránh biện pháp mạnh trong lúc này, mà đề nghị Ls Dương văn Giáo gặp Trần văn Giàu yêu cầu cải tổ thành phần trong Lâm Ủy Hành chánh. Các đảng phái quốc gia và Đệ Tứ cùng lên tiếng phản đối Lâm Ủy Hành chánh. Giàu phải chấp nhận thay đổi, nhưng với Phạm văn Bạch làm Chủ tịch và Giàu làm Phó chủ tịch, vẫn nắm Ủy viên Quân sự.

Ngày 2/9/1945, ở Hà nội, Hồ chí Minh tuyên bố Việt nam độc lập, ở Sài gòn, cánh Trần văn Giàu tổ chức biểu tình bạo động làm thiệt mạng 5 người pháp và bị thương 30 người. Trần văn Giàu tuyên bố “chúng ta thật sự đã thắng lợi”.

Phái Bộ Quân sự Anh thay mặt Đồng Minh ra lịnh quân đội nhựt phải có trách nhiệm bảo vệ an ninh trật tự cho Việt nam. Nhựt liền đưa bảy tiểu đoàn vào Sài gòn giải tán các tổ chức võ trang, cấm tụ tập, cấm báo chí việt ngữ. Lâm Ủy Hành chánh phải giao nạp võ khí.

Giàu vội vàng chỉ thị cho công an của Giàu là Lý Huê Vinh đi tìm ám sát những người cùng tranh đấu nhưng chống lại Giàu như các ông Vũ Tam Anh*, Hồ văn Ngà, Trần Quang Vinh, Lương Trọng Tường, Bùi Quang Chiêu, Huỳnh Phú Sổ. Lý Huê Vinh bao vây Trụ sở Việt nam Độc lập Vận động Hội ở đường Miche, Sài gòn I, đê bắt Giáo chủ PGHH nhưng Ngài chạy thoát được.

Tướng Douglas Gracey tới Sài gòn ngày 13/09/1945 để giải giới quân đội nhựt từ vĩ tuyến 16 trở xuống. Ông không nhìn nhận Lâm Ủy Hành chánh. Trần văn Giàu phải mời các Ông Trần văn Thạch, Huỳnh văn Phương và Bà Hồ Vỉnh Ký thành lập Ủy Ban Ngoại giao để tiếp xúc với Đồng Minh. Tướng Gracey thả hết tù nhơn người pháp và phát võ khí để họ tự vệ. Ngày 23/09/1945, quân pháp bắt đầu tấn công các cơ sở việt minh. Lập tức, bốn sư đoàn Quân dân cách mạng của các tổ chức ái quốc (không cộng sản) xuất quân với đủ loại võ khí thô sơ tới súng ống lấy được của Pháp và do Nhựt cho. Các ông Kha Vạng Cân, Nguyễn văn Sâm, Hồ văn Ngà, Trần văn Ân thành lập Ủy ban Phong tỏa Sài gòn-Chợ lớn. Cuộc kháng chiến ở Nam kỳ (hay Nam Bộ kháng chiến) bắt đầu !

Ngày 25/09/1945, Tướng Douglas Gracey đuồi Lâm Ủy Hành chánh ra khỏi Dinh Gia Long,. Họ phải khăn gói đùm túm nhau rút êm về Chợ Đệm lánh nạn. Sài gòn-Chợ lớn lâm vào cảnh binh lửa vì không đèn, không nước, … Dân quân kháng chiến và quân pháp với chà chóp, trong bóng tối, từng bước, tranh thủ từng góc phố, từng con đường.

Sài gòn-Chợ lớn bị cô lập. Lửa đỏ rực trời. Lương thực cạn kiệt. Dân chúng được lịnh tản cư khỏi thành phố. Phạm văn Bạch thành lập Ủy Ban Hành chánh Kháng chiến.

Dương văn Giáo thành lập “Chánh phủ Lâm thời Việt nam Dân quốc” với một số đoàn thể không cộng sản để tổ chức kháng chiến chống Pháp.

Ủy viên Cộng hòa Pháp, Đại tá Cédille, đề nghị hưu chiến để cải thiện tình trạng ngột ngạc của thành phố. Hai bên Việt-Pháp thỏa thuận. Kịp lúc Tướng Leclerc của Pháp tới Sài gòn.

Trong lúc hưu chiến, các Sư Đoàn Dân quân kháng chiến tổ chức lại hàng ngũ và chiếm giử các yếu điểm giao thông.

Lợi dụng lúc hưu chiến, công an của Trần văn Giàu đi tìm ám sát những chiến sĩ ái quốc không đi với Việt Minh. Các ông Hồ văn Ngà, Dương văn Giáo, Huỳnh văn Phương, Trần Quang Vinh, Bùi Quang Chiêu, và các lãnh tụ tên tuổi của Đệ Tứ như Trần văn Thạch, Phan văn Hùm, Phan văn Chánh, Nguyễn văn Sổ…đều bị bắt, có người bị sát hại ngay tại chổ. Riêng 64 người vừa đảng viên Đệ Tứ, vừa những người tranh đấu ái quốc không đảng phái, sau buổi họp tại Thủ Đức, lấy quyết định “ở lại thà chết hơn trở ra thành mang tiếng Việt gian” đều bị Việt Minh giết hết và thả xuống sông Lòng Sông ở Phan Thiết (4). Riêng Tạ Thu Thâu, vừa là thầy học vừa là người thương Giàu như em, bị Giàu giết tại Quảng Ngãi, trên đường ông từ Bắc về.

Mục đích của Trần văn Giàu thanh toán những người tranh đấu ái quốc không theo cộng sản và đảng viên Đệ Tứ để phong trào kháng chiến không có lãnh đạo, Việt Minh mới có thể giành trọn quyền lãnh đạo kháng chiến.

Những người bị Giàu giết toàn là những người giỏi, tài ba, yêu nước, lương thiện được dân chúng thật lòng thương yêu. Mất họ, phong trào kháng chiến không còn lãnh đạo ngoài cộng sản.

Năm sau, trên đường ra Hà nội theo lịnh triêu hồi của Hồ Chí Minh, Giàu dừng chơn ở Bangkok để nghe ngóng tình hình. Tại đây, ngày 13-03-1946, gặp lại ông Trịnh Hưng Ngẫu, người nổi tiếng ở Nam kỳ nhờ tài thay máy xăng bằng máy chạy than củi, Giàu đưa cho ông Ngẫu xem một danh sách 2500 người trí thức mà Giàu chưa kịp giết (5).

Cái đau thương tang tóc của dân tộc ở bìến cố mất nước về tay cộng sản hà nội ngày 30-04-1975 đã manh nha từ 59 năm trước !

Nguyễn Văn Trần

Ghi chú:

(1) Nguyễn Văn trần, Bài học thất bại của những nhà ái quốc Nam kỳ I (Việt Lưận, Đàn Chim Việt, Ngày nay, Việt Báo), trích dẩn từ Thành Nam, PGHH trong dòng lịch sử dân tộc, Đuốc Từ Bi, Huê kỳ, 1991

(2) 1 câu tuyên thệ của TNTP

(3) Hồi ký của Trần văn Ân

(4) Hồi ký của Trần văn Ân

(5) Trịnh Hưng Ngẫu, Hồi ký “ Gởi cho thế hệ hôm nay và ngày mai” do tác giả xuất bản, 2B, đường Phan Thanh Giản, Sài gòn, 197

(*) Ông Vũ Tam Anh đã không chết về tay cộng sản nhưng sau này, ông bị mật vụ Ngô Đình Diệm giết chết.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
“Ý thức xã hội mới Việt Nam “là toàn bộ những tư tưởng, quan điểm, những tình cảm, tâm trạng, truyền thống tốt đẹp, v.v. của cộng đồng dân tộc Việt Nam, mà hạt nhân là chủ nghĩa Mác- Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh, đường lối, chủ trương của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước, phản ánh lợi ích căn bản của nhân dân nhằm phục vụ sự nghiệp xây dựng, bảo vệ xã hội mới”. Nói như thế là cuồng tín, vọng ngoại và phản bội ước vọng đi lên của dân tộc...
Nhiều sự việc thay đổi kể từ thập niên 1970 khi Richard Nixon và Mao Trạch Đông nghĩ ra công thức “một Trung Quốc” cho sự dị biệt của họ đối với quy chế Đài Loan. Nhưng nếu kết hợp với các biện pháp khác để tăng cường việc răn đe chống lại bất kỳ hành động xâm lược bất ngờ nào, chính sách này trong 50 năm qua vẫn có thể giúp cho việc gìn giữ hòa bình. Liệu Trung Quốc có thể cố tấn công Đài Loan vào năm 2027 không? Philip Davidson, Tư lệnh mãn nhiệm của Bộ Tư lệnh Ấn Độ-Thái Bình Dương của Mỹ, nghĩ như vậy hồi năm 2021 và gần đây ông đã tái khẳng định việc đánh giá của mình. Nhưng liệu Hoa Kỳ và Trung Quốc có định sẵn cho cuộc chiến trên hòn đảo này không, đó là một vấn đề khác. Trong khi nguy hiểm là có thật, một kết quả như vậy không phải là không thể tránh khỏi.
Khi nhận xét về chính trị tại Việt Nam, không những các quan sát viên quốc tế mà ngay cả nhân dân đều băn khoăn trước câu hỏi: dưới chế độ CSVN, cả quân đội lẫn công an đều là những công cụ bảo vệ cho đảng và chế độ, nhưng tại sao thế lực của công an và đại tướng công an Tô Lâm lại hoàn toàn lấn át quân đội như thế?
Có nhiều chỉ dấu Chủ tịch Quốc hội Vương Đình Huệ đã “lọt vào mắt xanh” Trung Quốc để giữ chức Tổng Bí thư đảng CSVN thay ông Nguyễn Phú Trọng nghỉ hưu. Những tín hiệu khích lệ đã vây quanh ông Huệ, 66 tuổi, sau khi ông hoàn tất chuyến thăm Trung Quốc từ 7 đến 12/04/2024.
“Hủ cộng”, tôi có thể hợm mình tuyên bố, với sự chứng thực của Google, là do tôi khai sinh trong khi mấy lời cảm thán tiếp nối là của Tố Hữu khi nhà thơ này, nhân chuyến thăm viếng Cuba, đã tiện lời mắng Mỹ: “Ô hay, bay vẫn ngu hoài vậy!” Gọi “khai sinh” cho hách chứ, kỳ thực, chỉ đơn thuần là học hỏi, kế thừa: sau “hủ nho”, “hủ tây” thì đến “hủ cộng”. “Hủ nho”, theo Việt Nam Tự Điển của Hội Khai Trí Tiến Đức, là “nhà nho gàn nát”, chỉ giới Nho học cố chấp, từng bị những thành phần duy tân, đặc biệt là nhóm Tự Lực Văn Đoàn, nhạo báng sâu cay vào thập niên 1930. Nếu “hủ nho” phổ biến cả thế kỷ nay rồi thì “hủ tây”, có lẽ, chỉ được mỗi mình cụ Hồ Tá Bang sử dụng trong vòng thân hữu, gia đình. Hồ Tá Bang là một trong những nhà Duy Tân nổi bật vào đầu thế kỷ 20, chủ trương cải cách theo Tây phương nhưng, có lẽ, do không ngửi được bọn mê tín Tây phương nên mới có giọng khinh thường: "Chúng nó trước hủ nho giờ lại hủ tây!" [1]
Mới đấy mà đã 20 năm kể từ khi đảng CSVN cho ra đời Nghị quyết 36 về “Công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài” (26/03/2004-26/03/2024). Nhưng đâu là nguyên nhân chưa có “đoàn kết trong-ngoài” để hòa giải, hòa hợp dân tộc?
Cả Hiến Pháp 2013 và Luật Công An Nhân Dân năm 2018 đều quy định công an nhân dân là lực lượng bảo đảm an toàn cho nhân dân và chống tội phạm. Tại sao trên thực tế nhân dân Việt lại sợ hãi công an CSVN hơn sợ cọp?
Càng gần các Hội nghị Trung ương bàn về vấn đề Nhân sự khóa đảng XIV 2026-2031, nội bộ đảng CSVN đã lộ ra vấn đề đảng viên tiếp tay tuyên truyền chống đảng. Ngoài ra còn có hiện tượng đảng viên, kể cả cấp lãnh đạo chủ chốt đã làm ngơ, quay mặt với những chống phá Chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh...
Hí viện Crocus City Hall, cách Kremlin 20 km, hôm 22 tháng O3/2024, đang có buổi trình diển nhạc rock, bị tấn công bằng súng và bom làm chết 143 người tham dự và nhiều người bị thương cho thấy hệ thống an ninh của Poutine bất lực. Trước khi khủng bố xảy ra, tình báo Mỹ đã thông báo nhưng Poutine không tin, trái lại, còn cho là Mỹ kiếm chuyện khiêu khích...
Khi Việt Nam nỗ lực thích ứng với môi trường quốc tế ngày càng cạnh tranh hơn, giới lãnh đạo đất nước đã tự hào về “chính sách ngoại cây giao tre” đa chiều của mình. Được Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN), thúc đẩy từ giữa thập niên 2010, ý tưởng là bằng cách cân bằng mối quan hệ của Việt Nam với các cường quốc – không đứng về bên nào, tự chủ và thể hiện sự linh hoạt – nó có thể duy trì sự trung gian và lợi ích của mình, đồng thời tận dụng các cơ hội kinh tế do tình trạng cạnh tranh của các đại cường tạo ra
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.