Hôm nay,  

North Dakota: Phát Triển Dầu Khí, Buôn Người Tăng; North Dakota: Tỉ Lệ Thất Nghiệp 0.5%, Lợi Tức Cao Nhất Trung Tây

30/04/201400:00:00(Xem: 4055)
WILLISTON - Khi nhậm chức thị trưởng 20 năm trước, cộng đồng của ông Ward Koeser chật vật xoay trở trong khó khăn, nhưng với khả năng phát triển kỹ nghệ dầu khí trong 5 năm qua, nay thị trưởng Koeser có thể gọi Williston bằng tên Boomstown.

Ông nói với nụ cười "Nơi đây phát triển mạnh hơn mọi nơi khác tại Hoa Kỳ - thật là thích thú về ảnh huởng của dầu thô, có thể nói là vàng đen".

Cuộc chạy đua bơm dầu thô từ các cánh đồng cỏ của North Dakota là hiển hiện khắp chung quanh Williston. Xe vận tải chở dầu tới kho của ga xe lửa, và xe lửa rầm rầm chuyển đi suốt ngày đêm.

Giới chuyên môn tiên đoán luợng dầu thô sản xuất tại Hoa Kỳ sẽ vuợt Saudi Arabia trong năm tới và trở thành nhà sản xuất dầu lớn nhất thế giới.

Với Williston, điều này đồng nghĩa với an ninh việc làm - tỉ lệ thất nghiệp tại đây hiện là 0.5% trong khi lợi tức đầu người là cao nhất vùng Trung Tây.

Nhưng, không phải mọi sự là tốt đẹp - với công nhân lưu trú tràn tới, giá thuê nhà tại Williston là cao nhất nước, cao hơn cả San Francisco. Công nhân khai thác dầu sống chen chúc tại các công viên trailer và "trại người". Công nhân xưng tên Soto cười, tay chỉ vào mắt cá đeo máy đánh hơi rượu và nói "Đây là 1 trong các phiền phức" - anh và bạn Jolovich phải tránh quán rượu, trong khi tỉ lệ phạm luật DUI tăng gấp 15 lần. Bạo lực trong gia đình cũng tăng. Cũng phải nói đến yếu tố ma túy trong cộng đồng.


Sự tập trung của đàn ông và tiền bạc đưa tới 1 nan đề khác là mua bán dâm. Tổ chức chống buôn người iEmpathize nêu lên các hoạt động mua bán dâm bằng trang mạng.

Windie Jo Lazenko là thành viên iEmpathize tới đây từ 7 tháng để tranh đấu chống buôn người, là hậu quả trực tiếp của bùng nổ dầu khí - bà đã thành lập nhóm "4her North Dakota" để giúp đỡ các nạn nhân bị khai thác tình dục. Bà từng là nạn nhân khi là vị thành niên và có kinh nghiệm về mặt này. Bà đã giúp đuợc ít nhất 10 phụ nữ thoát nạn. Bà thường lui tới các điểm có hoạt động mua bán dâm, làm quen, giúp các nạn nhân về chỗ ở, sự cảm thông, và huấn luyện võ tự vệ. Mỗi tối bà Laxzenko xuống đường để bắt đầu chương trình gọi là "America Tonight". Bà đến bãi đậu xe của cửa hàng Walmart, là nơi có tiền bạc và đàn ông. Bà biết các tầng lầu phiá trên phòng trà là phòng của các cô gái bán dâm mà tổ chức đưa từ nơi khác đến.

Nhà chức trách North Dakota nhận biết trẻ em và phụ nữ là nạn nhân của buôn người, và cơ may thoát của họ là mong manh.

Kỹ nghệ dầu khí phát triển cũng đưa tới đây các nan đề của thành phố lớn - bà Lazenko hy vọng sự chú ý của dư luận sẽ thu hút thêm tài nguyên để giúp đỡ những người chưa thoát ra đuợc.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trong một chính trường phân cực sâu sắc, nơi tiếng nói bất đồng bị chụp mũ và ranh giới giữa quyền lực và tư thù ngày càng mong manh, một điều xem ra đã luật bất thành văn: khi Donald Trump không vừa ý, sẽ có kẻ phải trả giá. Và cái giá đó không bao giờ rẻ. Các tập đoàn, hãng luật và đại học Hoa Kỳ vốn lệ thuộc vào giấy phép, ngân khoản liên bang hay cửa ngõ ra vào chính quyền – bỗng trở thành miếng mồi cho cuộc mặc cả quyền lực của Tổng thống. Có nơi chọn cách cúi đầu cho yên chuyện. Có nơi chống trả tới cùng. Hai phản ứng, hai lối thoát – hoặc dàn xếp để "giữ thể diện" cho Trump, hoặc chấp nhận đòn phản công để giữ thể diện cho chính mình.
Washington, DC – Dân biểu Derek Tran (CA-45) đã bỏ phiếu thuận để thông qua Đạo Luật Quốc Phòng FY26 (NDAA) tại Ủy ban Quân vụ Hạ viện. Dự luật này cho phép chi tiêu quốc phòng tùy nghi lên tới 882,6 tỉ Mỹ kim, đồng thời bao gồm nhiều điều khoản do ông Tran đề xướng nhằm tăng cường khả năng sẵn sàng chiến đấu, nâng cao đời sống quân nhân và đầu tư cho các chương trình cộng đồng tại miền Nam California. Đặc biệt, ông Tran đã vận động thành công việc đưa vào luật một yêu cầu Bộ Quốc Phòng tiếp tục duy trì đầu tư mạnh cho Căn Cứ Huấn Luyện Liên Quân Los Alamitos (JFTB-LA), thuộc địa hạt quốc hội mà ông đại diện. Căn cứ này giữ vai trò thiết yếu trong việc duy trì năng lực phòng thủ quốc gia, đồng thời là nơi đào tạo giới trẻ, gắn bó mật thiết với cộng đồng chung quanh.
Tối Cao Pháp Viện (TCPV) Hoa Kỳ hôm Thứ Hai đã bật đèn xanh cho chính quyền Trump tiếp tục kế hoạch giải thể Bộ Giáo Dục với việc sa thải hơn 1,000 người, theo bản tin từ New York Times. Phán quyết này là một thắng lợi lớn đối với Trump, tạo điều kiện thuận lợi để ông thúc đẩy mục tiêu giảm bớt sự can thiệp của chính phủ liên bang trong lĩnh vực giáo dục. Theo kế hoạch, hơn 1,300 nhân viên sẽ bị cho nghỉ việc. Bộ Giáo Dục – cơ quan chịu trách nhiệm quản trị các khoản vay sinh viên hàng tỷ MK, giám sát chất lượng giáo dục, và đảm bảo thực thi luật dân quyền trong môi trường học đường – sẽ phải gồng mình chống chọi khi bị cắt giảm nhân sự thê thảm như vậy.
Donald Trump từng hứa hẹn sẽ thực hiện chiến dịch trục xuất quy mô lớn, đem di dân lậu ra làm “vật tế thần,” đổ thừa họ là nguyên nhân chính gây ra những khó khăn kinh tế và bất ổn xã hội tại Mỹ. Nhưng kể từ khi nhậm chức, Trump đã lộ ra ý định mở rộng chính sách này, không chỉ nhắm vào di dân lậu mà còn bao gồm cả công dân Hoa Kỳ. Khoảng đầu tháng 7 năm 2025, khi được hỏi liệu ông có trục xuất cố vấn cũ Elon Musk vì đã chỉ trích “Dự luật bự, đẹp” hay không, Trump nói rằng “để coi lại đã.” Tỷ phú công nghệ Elon Musk sinh ra tại Nam Phi và trở thành công dân Hoa Kỳ vào năm 2002.
California là tiểu bang đang phản kháng mạnh mẽ những chính sách chống di dân của chính quyền liên bang. Trong lĩnh vực giáo dục, Tiểu Bang Vàng tiếp tục hỗ trợ cho các sinh viên thuộc các gia đình di dân chưa có giấy tờ. Vào cuối tháng 6, American Community Media tổ chức một cuộc họp báo toàn tiểu bang, trong đó Ủy Ban Hỗ Trợ Sinh Viên California (CSAC) tái khẳng định cam kết của California trong việc hỗ trợ sinh viên di dân.
Kể từ nhiệm kỳ đầu tiên, tổng thống Trump đã thường xuyên xung đột với California, thành trì của các chính sách tiến bộ về di dân, y tế toàn dân, bảo vệ môi trường. Với số lượng di dân đông đúc, luật tiểu bang bảo vệ di dân, California trở thành mục tiêu thường xuyên của phe bảo thủ. Tiểu Bang Vàng trở thành Dân Chủ kể từ những năm 1990, khi ảnh hưởng của đảng Cộng Hòa bị suy giảm do Dự Luật 187 năm 1994 của Thống Đốc Pete Wilson (Cộng Hòa), đưa ra nhằm hạn chế quyền tiếp cận giáo dục và chăm sóc sức khỏe của người nhập cư.
Những cuộc cãi vã, đối đầu gần đây giữa Elon Musk và tổng thống Trump đang thu hút sự chú ý của truyền thông dư luận, góp phần làm doanh thu và lợi nhuận ròng của Tesla, hãng xe điện lớn nhất Hoa Kỳ, trở nên tồi tệ hơn.
Chiều mồng Bốn tháng Bảy, công viên gần nhà tôi vắng hoe như sân ga bỏ hoang. Dăm ba tiếng pháo tay đì đùng lác đác từ dãy nhà xa vọng lại, vài đứa trẻ lân lê đá bóng cạnh bãi đậu xe. Dãy bàn gỗ khu lò nướng chỉ vài ba gia đình ngồi rải rác. Lần đầu tiên, Lễ Độc Lập không nghe tiếng bia leng keng ngoài ‘park’, không có nhạc xập xình, chẳng thơm phức mùi khói thịt nướng. Lá cờ Mỹ phất phơ trên chòi canh trông trơ trọi.
Luật ngân sách BBB sẽ còn làm chênh lệch giầu nghèo nghiêm trọng hơn. Từ trước đến nay chưa bao giờ có một đạo luật nào cắt giảm bảo hiểm y tế và các chương trình an sinh xã hội ở một mức quy mô và rộng lớn như vậy. Thực tế, BBB không phải là luật to lớn và đẹp vì chỉ thắng xít xao tại cả hai viện của Quốc Hội. BBB là một lỗi lầm nghiêm trọng và đáng xấu hổ. Đảng Cộng Hòa sẽ phải đối mặt với trách nhiệm của mình trong hai cuộc bầu cử sắp tới vào 2026 và 2028.
Tôi không ăn mừng Lễ Độc Lập hôm nay, vì pháo hoa không soi thấu những trại giam di dân mọc lên khắp nước Mỹ, pháo hoa không xua được ICE đập cửa dí súng còng tay bứt người mẹ ra khỏi đàn con; pháo hoa không giữ ấm được cả gia đình người đồng minh Afgan vừa mất quy chế bảo vệ. Tôi không ăn mừng vì độc lập tự do hôm nay ngụy trang dưới những khẩu hiệu vay mượn và bóp méo - vì cách đất nước chúng ta đối xử với người yếu thế dưới danh nghĩa lá cờ. Ngày vào tị nạn nước Mỹ, tôi tin đất nước này không gạt ai ra ngoài chỉ vì nơi sinh, màu da, hay tờ giấy trú thân bị bão tố cuốn trôi. Niềm tin đó chưa chết — nhưng nó không sống nhờ những tiếng nổ của pháo hoa hay sự im lặng làm ngơ. Nó chỉ còn sống khi ta đủ can đảm kể lại câu chuyện thật: di dân không xâm lăng ai cả — di dân chính là nước Mỹ, đã như thế và sẽ mãi như thế.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.