The Economist là tờ tuần báo kinh tế hàng đầu trên thế giới đã dự
đoán rằng GDP Trung Quốc sẽ tăng trưởng khoảng 7.5% thường niên và qua
mặt Hoa Kỳ vào năm 2018.
Tiến sĩ Michael Pettis hiện giảng dạy môn tài chánh tại Đại Học Bắc
Kinh chuyên nghiên cứu về các nước đang phát triển đặc biệt đối với
Hoa Lục. Ông tiên liệu rằng Trung Quốc sẽ chỉ tăng trưởng khoảng 3%
trong những năm sắp tới nên không thể hơn Mỹ vào năm 2018, mà còn có
thể rơi vào nhiều thập niên trì trệ (lost decade) – tương tự trường
hợp của Nhật Bản từ 1990 cho đến nay.
Hai bên đã thách thức nhau và nhận lời cá độ vào tháng 03-2012 [1].
Nếu báo The Economist thua thì họ sẽ mời ban nhạc do giáo sư Michael
Pettis bảo trợ trình diễn trong buổi họp hàng năm sau đó!
Kinh tế Trung Quốc rơi từ con số tăng trưởng ngoạn mục 10.7% vào năm
2010 xuống hiện chỉ hơn 7.5% năm 2013 do xuất cảng sang u-Mỹ-Nhật giảm
sút mạnh trong lúc gánh nặng nợ xấu bị phanh phui ra ngày càng
nhiều. Tuy vậy báo The Economist và nhiều nhà nghiên cứu đánh giá
rằng chính sách cải tổ của Tập Cận Bình sẽ ngăn chận các lãng phí
để phát huy tiềm năng của khu vực tư nhân, nhờ vậy nền kinh tế sẽ
tiếp tục phát triển không dưới mức 7%. Vài cơ quan nghiên cứu khác
của Hoa Kỳ cũng kết luận tương tự nhưng dự trù GDP của Hoa Lục sẽ
qua mặt Mỹ vào đầu thập niên 2020 thay vì năm 2018.
Michael Pettis trái lại rất bi quan về tương lai của Trung Quốc. Ông phê
bình phe lạc quan rằng họ chỉ đoán mò dựa trên quá khứ Hoa Lục đã
vượt qua nhiều thử thách (1989, 1998, 2001, 2007, 2011) để kết luận
rằng Trung Quốc sẽ tiếp tục như vậy trong tương lai mà không đưa ra
được dẫn chứng cụ thể nào. Hơn nửa Michael Pettis nhận xét trong quá
khứ giới lãnh đạo Bắc Kinh cũng chẳng tài giỏi thần thánh gì mà
chỉ nhờ vào quyền hạn tuyệt đối để huy động năng lực quốc gia nhằm
mua thời gian đẩy lùi các khó khăn – trong khi tránh né không giải
quyết rốt ráo tận gốc rể. Cho đến nay mâu thuẩn đã chồng chất phải
đến ngày phải tính sổ, trường hợp này chẳng khác gì kinh nghiệm
của nhiều quốc gia đã từng phát triển nhảy vọt khác như Mỹ trước
cuộc Đại Khủng Hoảng 1929, Liên Xô trong thập niên 50, Nhật trong thập
niên 70, v.v…
Cơ sở của Michael Pettis dựa trên số liệu về sức tiêu thụ nội địa
tại Trung Quốc từ một con số thấp (55% của GDP năm 1985) rơi xuống mức
cực kỳ thấp (35% của GDP năm 2012) vốn chưa hề có trong lịch sử các
nền kinh tế lớn [2]. Trong khi đó toàn bộ nền kinh tế lại nhảy vọt
trung bình 10% trong suốt hai thập niên. Thông thường kinh tế tăng trưởng
thì dân chúng khá giả nên ăn xài rộng rải hơn khiến trường hợp của
Trung Quốc trở thành một nghịch lý. Giải thích của Michael Pettis là
giới lãnh đạo đã bóc lột dân chúng (lời người viết: nếu nhìn theo
của Karl Max tức hệ thống cầm quyền tước đoạt giá trị lao động của
dân chúng) để hổ trợ nhà nước và doanh nghiệp đầu tư ồ ạt vào hạ
tầng và xí nghiệp. Chính sách này dẫn đến ba hậu quả tức là (1)
Trung Quốc trở nên lệ thuộc vào xuất khẩu (2) nhà nước đầu tư lãng
phí vào nhiều công trình công cộng khiến bơm lên bong bóng địa ốc (3)
hố sâu giàu nghèo ngày càng tăng trong đó các nhóm lợi ích nắm cả
đặc quyền về kinh tế lẩn chính trị.
Nhiều người sẽ phản bác cho rằng đời sống tại Hoa Lục đang cải
thiện nhanh chóng trong vòng 30 trở lại. Nhưng con số cho thấy khi GDP
tăng 10% thì mức thu nhập của dân chúng chỉ lên 7%, tức là mỗi năm
người dân bị cướp mất 3% lợi tức (chưa tính thuế khoá). Con số này
tích tụ trong 30 năm trở thành khối lượng khổng lồ. Nhà cầm quyền
tước đoạt tài sản dân chúng qua nhiều cách:
Kềm giữ giá trị đồng Nhân Dân Tệ thấp hơn 15-20% giá trị đích thực:
chính sách này chẳng những khiến Trung Quốc lệ thuộc nặng nề vào
xuất cảng mà còn làm tiêu thụ giảm vì dân chúng phải trả giá mắc
mỏ cho xăng dầu điện nước và hàng hóa nhập cảng.
Lãi xuất ngân hàng rất thấp nhưng số đông dân chúng không có chọn lựa
nào khác vì đầu tư vào chứng khoán tại Trung Quốc cũng giống như
đánh bạc do thị trường bị thao túng bởi các nhóm lợi ích
Chính sách hộ khẩu khiến công nhân di chuyển từ nông thôn không thể gia
nhập vào nghiệp đoàn để đòi tăng lương
Chính sách hộ khẩu cũng khiến công nhân từ nông thôn phải dành dụm
tiền học cho con cái do không được học trường công.
Mạng lưới an sinh rất kém nên dân chúng phải để dành tiền phòng khi
thất nghiệp, bệnh hoạn hay cho lúc già yếu.
Nhà cầm quyền làm ngơ để các cơ xưởng phá hoại môi trường là một
loại thuế đánh lên dân chúng nhằm hỗ trợ doanh nghiệp, vì sau này
toàn xã hội thế nào cũng phải trả giá đắt cho bệnh hoạn hay làm
sạch môi trường.
Do các chính sách hổ trợ đầu tư nói trên nên sức tiêu thụ nội địa
sụt giảm xuống con số kinh hoàng là 35% của GDP. Nay nhà nước muốn
đổi mô hình kinh tế đặt nặng vào tiêu thụ nội địa thì phải nâng sức
mua lên 50% của GDP trong vòng 10 năm. Giả sử kinh tế tiếp tục tăng
trưởng 7% thì sức tiêu thụ phải vọt nhanh hơn ở mức 10% trong 10 năm
tới, một con số khó đạt đến trong hoàn cảnh toàn cầu không thể tiếp
tục chấp nhận cán cân mậu dịch chênh lệch với Trung Quốc lâu hơn nửa.
Còn nếu chỉ giữ mức thu nhập tăng 7% mỗi năm như hiện thời thì GDP
bắt buộc phải chỉ còn 3% tức là kết luận của tiến sĩ Michael
Pettis.
Cuộc cá độ giữa báo The Economist với Michael Pettis xảy ra hồi tháng
3-2012 nhưng người viết mới biết khi đọc quyển Avoiding The Fall của
tác giả. Điều thú vị là người viết cũng có một cá độ trong cùng
một đề tài về nền kinh tế Trung Quốc vào năm 2011 tức là 1 năm trước
đó – nhưng thắng thua là bàn tiệc và màn karaoke thay vì chương trình
văn nghệ như đã nhắc đến phần trên.
Độc giả nào muốn theo dõi các bài viết thú vị của tiến sĩ Michael
Pettis về tình hình kinh tế Trung Quốc có thể theo dõi trên blog
http://blog.mpettis.com***
[1]
http://www.economist.com/blogs/freeexchange/2012/03/china-will-overtake-america-within-decade-want-bet[2] Sức tiêu thụ nội địa của các nền kinh tế lớn trung bình chiếm
khoảng 60-65%; riêng tại Hoa Kỳ lên đến 70-75% tức là dân Mỹ tiêu xài
quá độ!