Tin ca sĩ Hà Thanh giã biệt cõi phù sinh này đến với tôi qua một bài
thơ. Tác giả là một người trong Nguyễn Phước tộc, một người theo tôi
biết, sống để làm thơ và làm thơ để mà sống: Tôn Nữ Đông Hương. Tôi
không nói ngoa mà cũng không cường điệu. Là vì trong mấy năm gần đây
kể như tuần nào tôi cũng nhận được một hai bài của Đông Hương qua
điện thư. Làm thơ mà nhiều và đều tay như vậy hiện nay trong làng thơ
hải ngoại, tôi nghĩ chỉ có một cây bút khác bên phía nam là anh Trần
Vấn Lệ.
Tôi nhận được bài thơ Dòng Sông Xanh của Đông Hương hôm 1/02/14, một ngày sau khi Hà Thanh qua đời. Đây là bài thơ nhắc đến tình yêu của một người thân của Đông Hương đối với Hà Thanh,. Mà hình như cũng là một chuyện tình dang dở. Một chuyện tình mang cái nghiệp muôn thủa của nội dung câu ca dao:
Tóc mai sợi ngắn sợi dài
Lấy nhau chẳng đặng thương hoài nghìn năm
Qua bài thơ, tôi được biết khuê danh của Hà Thanh là Lục Hà. Cũng không biết rõ chữ Hà trong Lục Hà có nghĩa là sông hay là sen. Nhưng mà Đông Hương đã tô thêm một nét đẹp cho cái tên Lục Hà khi diễn nôm thành Dòng Sông Xanh. Với người làm thơ, Đẹp là đủ rồi! Hoài Thanh đã từng nói Quách Tấn dùng điển sai trong bài Đêm Thu Nghe Quạ Kêu nhưng theo ông thì “điều ấy tưởng chẳng có quan hệ gì lắm.”
Kể, viết về một chuyện tình của người khác mà ngôn từ đưa lại một sức truyền cảm ở một độ cao như lời thơ của Đông Hương quả có hiếm: “Em triệu lần làm dậy sóng lòng anh.”Tôi nghĩ, chính người thơ cũng đã từng da diết lắm trong rung cảm riêng của mình mới có được cái tứ mãnh liệt như vậy.
Nhưng mà, chúng ta hãy lắng nghe Đông Hương, một thi tài của Huế, kể và sống với chuyện tình của hai người Huế bên dòng Hương khoảng thập niên 50/60 thế kỷ trước.
Viết tặng tiếng hát "Dòng sông xanh"(LỤC HÀ )( theo ý muốn một người đã từng thương yêu chị)
Để tưởng nhớ đến chị Lục Hà ( Hà Thanh ) đã thương em như một người em.
Kính mong hương hồn chị sẽ sớm về nơi cõi trời chỉ có màu xanh và hoa nở bốn mùa.
Gần cuối đời, mượn ngườì làm thi sĩ
Viết về em, tà áo lục anh thương
Không bên anh, em vẫn là tri kỷ
Mộng mơ đầu anh đứng nhớ sông Tương
Trăm thế kỷ tình còn ray rức mãi
Anh thường về ôm ánh nước sông Hương
Anh cúi mặt tìm trong giòng biếc ấy
Gọi tên người, nhâm nhi nỗi cô đơn
Tiếng liêu trai bổng trầm trên đỉnh mộng
Luôn tương tư kẻ ngày đó si tình
Anh nắn nót vẽ tên em bằng phấn
Trang giấy màu ghém gói nét yêu em
Viết giùm anh, thật hay, thiên sử cũ
Em triệu lần làm dậy sóng lòng anh
Tiếng hát em vỗ về anh giấc ngủ
Neo thuyền xưa đậu mãi bến sông xanh
Đông Hương
Tôi nhận được bài thơ Dòng Sông Xanh của Đông Hương hôm 1/02/14, một ngày sau khi Hà Thanh qua đời. Đây là bài thơ nhắc đến tình yêu của một người thân của Đông Hương đối với Hà Thanh,. Mà hình như cũng là một chuyện tình dang dở. Một chuyện tình mang cái nghiệp muôn thủa của nội dung câu ca dao:
Tóc mai sợi ngắn sợi dài
Lấy nhau chẳng đặng thương hoài nghìn năm
Qua bài thơ, tôi được biết khuê danh của Hà Thanh là Lục Hà. Cũng không biết rõ chữ Hà trong Lục Hà có nghĩa là sông hay là sen. Nhưng mà Đông Hương đã tô thêm một nét đẹp cho cái tên Lục Hà khi diễn nôm thành Dòng Sông Xanh. Với người làm thơ, Đẹp là đủ rồi! Hoài Thanh đã từng nói Quách Tấn dùng điển sai trong bài Đêm Thu Nghe Quạ Kêu nhưng theo ông thì “điều ấy tưởng chẳng có quan hệ gì lắm.”
Kể, viết về một chuyện tình của người khác mà ngôn từ đưa lại một sức truyền cảm ở một độ cao như lời thơ của Đông Hương quả có hiếm: “Em triệu lần làm dậy sóng lòng anh.”Tôi nghĩ, chính người thơ cũng đã từng da diết lắm trong rung cảm riêng của mình mới có được cái tứ mãnh liệt như vậy.
Nhưng mà, chúng ta hãy lắng nghe Đông Hương, một thi tài của Huế, kể và sống với chuyện tình của hai người Huế bên dòng Hương khoảng thập niên 50/60 thế kỷ trước.
Viết tặng tiếng hát "Dòng sông xanh"(LỤC HÀ )( theo ý muốn một người đã từng thương yêu chị)
Để tưởng nhớ đến chị Lục Hà ( Hà Thanh ) đã thương em như một người em.
Kính mong hương hồn chị sẽ sớm về nơi cõi trời chỉ có màu xanh và hoa nở bốn mùa.
Gần cuối đời, mượn ngườì làm thi sĩ
Viết về em, tà áo lục anh thương
Không bên anh, em vẫn là tri kỷ
Mộng mơ đầu anh đứng nhớ sông Tương
Trăm thế kỷ tình còn ray rức mãi
Anh thường về ôm ánh nước sông Hương
Anh cúi mặt tìm trong giòng biếc ấy
Gọi tên người, nhâm nhi nỗi cô đơn
Tiếng liêu trai bổng trầm trên đỉnh mộng
Luôn tương tư kẻ ngày đó si tình
Anh nắn nót vẽ tên em bằng phấn
Trang giấy màu ghém gói nét yêu em
Viết giùm anh, thật hay, thiên sử cũ
Em triệu lần làm dậy sóng lòng anh
Tiếng hát em vỗ về anh giấc ngủ
Neo thuyền xưa đậu mãi bến sông xanh
Đông Hương
Gửi ý kiến của bạn