Chúng tôi những người Việt Nam sa cơ thất thế, mỗi người một hoàn
cảnh khác nhau nhưng tất cả đều chung mục đích: mong được thay đổi
cuộc sống cho bản thân, gia đình vợ con, một tương lai được tốt đẹp
hơn cho cái mà cuộc đời mỗi người đã từng gặp phải.
Rời quê cha đất tổ ra đi, ấm ức trong lòng bao nỗi đau... nỗi đau
riêng, nỗi đau chung... như bao lần tôi đã từng than thở cùng bạn bè:
Rời cánh tay mẹ cuộc đời con nó bơ vơ lắm, khi xung quanh con người ta
sống hoàn toàn dựa trên đồng tiền và quyền lực, ước gì con có một
đôi cánh, con sẽ bay về sà vào vòng tay mẹ, để rồi khóc nức nở,
khóc đến lúc nào con không còn nước mắt nữa, lúc tỉnh dậy con sẽ
được yêu được ghét, được hưởng tất cả những gì con ước mơ.
Đến đất Chùa Tháp mới đó mà đã ần 20 năm, hai mươi năm ra đi với hai
bàn tay trắng, chỉ được một cái vốn Mẹ cho đó là gần 20 năm ăn học.
Lúc còn nhỏ Mẹ thường tâm sự với tôi: Mẹ nghèo, Mẹ không có gì để
lại cho con, Mẹ chịu nắng mưa mà lo cho con ăn học, đólà cái vốn duy
nhất Mẹ đã cho tôi. Cũng nhờ cái vốn liếng đó, trôi dạt đến xứ người,
tập sự làm ăn. Được sự thương yêu của đồng loại, lại nhờ ở bản
tánh chân thành, không tham lam của người khác, không biết lương lẹo,
dan dối. Được sự dẫn lối soi đường của Đức Chúa Trời, tôi tương đối
thành công trong cuộc sống: Có nhà, có xe như bao người sang trọng
khác trong vùng.
Nhưng Đức Chúa Trời đã dạy rằng: Hãy yêu thương người lân cận, nhìn
xung quanh tôi đếm không hết bao người dân, lam lũ vất vả mà vẫn không
đủ mà ăn, đi sâu tìm hiểu vấn đề mới biết, có ai được học đâu, trong
số những người xung quanh tôi có ai được học, được đến trường đâu. Vì
họ là người Việt Nam, họ trôi dạt qua đây không biết bao nhiêu đời,
những đứa con ghẻ này đâu có giấy tờ gì đâu để được đến trường ăn
học, cuộc sống lam lũ của những người không có cái chữ trong đầu cứ
di truyền nhau từ đời này qua kiếp nọ. Đến thăm những khu lao động
nghèo này, bầy trẻ cứ nô đùa tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra
cho tương lai ngày mai của chúng. Nước mắt tôi rươm rướm trào ra. Phải
làm gì bây giờ? Không có cách nào khác! Muốn thay đổi cuộc sống cho
các em, cho tương lai các em muốn xán lạn, chỉ một cách duy nhất là:
Đem con chữ đến cho các em, cái vốn để đổi đời trong nay mai cho các
em, mà Mẹ Tôi đã từng cho Tôi.
Nhận thấy được tầm quan trọng của cái chữ, tôi bắt đầu hành động.
Tôi gặp anh Siêng Nam (một quan chức có tiếng nơi xứ này) và đặt vấn
đề với anh. Anh liền đồng ý. Anh còn điện thoại cho văn phòng luật sư
Pen Bul-Rít. Thế là có người giúp đỡ trong việc xin gấy phép.
Tháng 5 năm 2012 cầm giấy phép trong tay, tôi cho thợ làm được 32 bộ
bàn ghế. Tôi tính sử dụng cái nhà kho để mở lớp học, dẫn thầy cô
lại tham quan họ không đồng ý đứng dạy nơi này, Thế là kế hoạch bị
tạm ngưng lại.
Trẻ em trong Trường Tín Nhân tỉnh Xiêm Riệp.
Trung tuần tháng 4 năm 2013 được anh Bằng, một Việt kiều đang sống ở
Mỹ ghé thăm, tôi đưa anh coi giấy phép, dẫn anh đi tham quan nơi dự định
mở lớp học, với bàn ghế tôi đã sắm sẵn. Anh cảm thấy tiếc cho công
sức của chúng tôi đã làm đến đó mà vẫn không thực hiện được. Anh
động viên khuyến khích tôi, biểu tôi tính toán chi phí.
Anh lên máy bay về Mỹ rồi anh điện nhắn lại tôi, có thể mướn một căn
phố được hay không? Nếu được anh sẽ quay lại trong tháng tới. Anh đi,
tôi ở lại sắp xếp mọi vấn đề hoàn tất, mướn một căn nhà, sắp xếp
bàn ghế mua thêm cái bảng, bộ bàn ghế thầy cô lên lớp. Thế là lớp
học cho con em gia đình nghèo hiếu học được ra đời.
Anh Bằng quay lại ngày 22/05 và lớp học chính thức khai giảng vào
ngày 03/06/2013. Tôi và các đồng sự hớn hở trong công việc của mình
nhanh chóng đưa lớp học vào ổn định, 45 em học sinhvui mừng vì đã
được đi học như bao đứa bạn con người bản xứ, gia đình khá giả ở
vùng này. Gia đình các phụ huynh học sinh ai ai cũng tươi tắn vui như
ngày hội. Thầy cô hăng hái giảng bài, các em chăm lo học tập... Chỉ
hơn 3 tháng sau các em đã biết đọc biết viết sơ bộ của chữ Việt,
Chữ Căm Pu Chia và chữ Anh. Tôi khấp khởi mừng vui trong lòng. Niềm vui
đến chưa được bao lâu, nỗi đau ập đến: Anh Bằng bị kẻ xấu đón đường
đâm vào ngực trái 3 nhát dao.
Ai đã tính giết anh, giết anh để làm gì mà không nghĩ đến 45 đứa
trẻ thơ sẽ bơ vơ không trường để học con chữ hay sao? Thật chúng không
còn là con người nữa! Được tin, tim tôi như muốn ngừng đập. Song cũng
may là có đức, mặc sức mà ăn. Anh không mất mạng như dự tính của
bọn mặt người dã thú. Anh kịp thời được đưa sang Mã Lai để chữa
trị. Sau đó, được đưa về Mỹ tiếp tục dưỡng thương.
Anh thoát chết và phải ra đi, tôi thì chết lặng ở lại nơi này. Cố
gắng lấylại bình tĩnh, tôi và các đồng sự tiếp tục lo cho lớp học.
Tổ chức họp phụ huynh học sinh, để trấn an tinh thần, Song vẫn có
nhiều người lo lắngcho ngày mai của các em... Anh đau về thể xác, tôi
đau hết cả tinh thần. Tôi như muốn quỵ xuống. Tôi hạ quyết tâm để
cùng công an sớm đưa vụ việc ra ánh sáng. Thật khó khăn đối tượng
cầm đầu bọn xã hội đen là một thành viên của hội Việt Kiều + Văn
phòng lãnh sứ quán Việt Nam đặt tại khách sạn Paradeese Angkor. Công
an tỉnh Xiêm Riệp vướng phải vấn đề ngoại giao của nhà nước cho nên
vụ việc đến nay vẫn chưa được làm sáng tỏ. Bọn ác gian thì nhởn
nhơ, phụ huynh học sinh thì trong nỗi sợ, hoang mang. Ngân quỹ của hội
thì gặp khó khăn đủ bề. Không biết rồi đây, những người khác có tấm
lòng nhân hậu như anh Bằng có giám đến xứ này mà nâng niu giúp đỡ
cho những đứa trẻ con Việt Nam nghèo khó, xấu số này nữa hay không?
Hỡi các mạnh thường quân, các nhà hảo tâm! Xin đừng vì một chút tàn
bạo của bọn chúng mà bỏ rơi các em thơ vô tội này!
Thay mặt Hội Tín Nhân Quốc Tế, Trường Tín Nhân Quốc Tế tỉnh Xiêm
Riệp, chúng tôi tỏ lòng biết ơn sâu sắc các Mạnh thường quân, các
nhà hảo tâm đã đồng hành cùng chúng tôi ngay từ những ngày đầu khó
khăn. Chúng tôi tin tưởng vào những tấm lòng nhân hậu của các anh chị
khắp nơi trên toàn thế giới, sẽ tiếp tục đồng hành với những đứa
trẻ xấu số đáng thương này, để hy vọng của các em, cha mẹ các em
không bị hụt hẫng trong những ngày tháng sắp tới. Và 45 trẻ em kém
may mắn này vẫn còn có cơ hội để tiếp tục được học chữ.
TM. Trường Tín Nhân tỉnh Xiêm Riệp
NGUYỄN DUY ĐƯỜNG
(Anh Nguyễn Công Bằng, người bảo trợ đầu tiên có kể về trường này ở
www.congbang.net/)