Hôm nay,  

Xin Tiếp Tục Đồng Hành Với Những Đứa Trẻ Xấu Số Đáng Thương Này

03/10/201300:00:00(Xem: 5774)
Chúng tôi những người Việt Nam sa cơ thất thế, mỗi người một hoàn cảnh khác nhau nhưng tất cả đều chung mục đích: mong được thay đổi cuộc sống cho bản thân, gia đình vợ con, một tương lai được tốt đẹp hơn cho cái mà cuộc đời mỗi người đã từng gặp phải.

Rời quê cha đất tổ ra đi, ấm ức trong lòng bao nỗi đau... nỗi đau riêng, nỗi đau chung... như bao lần tôi đã từng than thở cùng bạn bè: Rời cánh tay mẹ cuộc đời con nó bơ vơ lắm, khi xung quanh con người ta sống hoàn toàn dựa trên đồng tiền và quyền lực, ước gì con có một đôi cánh, con sẽ bay về sà vào vòng tay mẹ, để rồi khóc nức nở, khóc đến lúc nào con không còn nước mắt nữa, lúc tỉnh dậy con sẽ được yêu được ghét, được hưởng tất cả những gì con ước mơ.

Đến đất Chùa Tháp mới đó mà đã ần 20 năm, hai mươi năm ra đi với hai bàn tay trắng, chỉ được một cái vốn Mẹ cho đó là gần 20 năm ăn học. Lúc còn nhỏ Mẹ thường tâm sự với tôi: Mẹ nghèo, Mẹ không có gì để lại cho con, Mẹ chịu nắng mưa mà lo cho con ăn học, đólà cái vốn duy nhất Mẹ đã cho tôi. Cũng nhờ cái vốn liếng đó, trôi dạt đến xứ người, tập sự làm ăn. Được sự thương yêu của đồng loại, lại nhờ ở bản tánh chân thành, không tham lam của người khác, không biết lương lẹo, dan dối. Được sự dẫn lối soi đường của Đức Chúa Trời, tôi tương đối thành công trong cuộc sống: Có nhà, có xe như bao người sang trọng khác trong vùng.

Nhưng Đức Chúa Trời đã dạy rằng: Hãy yêu thương người lân cận, nhìn xung quanh tôi đếm không hết bao người dân, lam lũ vất vả mà vẫn không đủ mà ăn, đi sâu tìm hiểu vấn đề mới biết, có ai được học đâu, trong số những người xung quanh tôi có ai được học, được đến trường đâu. Vì họ là người Việt Nam, họ trôi dạt qua đây không biết bao nhiêu đời, những đứa con ghẻ này đâu có giấy tờ gì đâu để được đến trường ăn học, cuộc sống lam lũ của những người không có cái chữ trong đầu cứ di truyền nhau từ đời này qua kiếp nọ. Đến thăm những khu lao động nghèo này, bầy trẻ cứ nô đùa tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra cho tương lai ngày mai của chúng. Nước mắt tôi rươm rướm trào ra. Phải làm gì bây giờ? Không có cách nào khác! Muốn thay đổi cuộc sống cho các em, cho tương lai các em muốn xán lạn, chỉ một cách duy nhất là: Đem con chữ đến cho các em, cái vốn để đổi đời trong nay mai cho các em, mà Mẹ Tôi đã từng cho Tôi.

Nhận thấy được tầm quan trọng của cái chữ, tôi bắt đầu hành động. Tôi gặp anh Siêng Nam (một quan chức có tiếng nơi xứ này) và đặt vấn đề với anh. Anh liền đồng ý. Anh còn điện thoại cho văn phòng luật sư Pen Bul-Rít. Thế là có người giúp đỡ trong việc xin gấy phép.

Tháng 5 năm 2012 cầm giấy phép trong tay, tôi cho thợ làm được 32 bộ bàn ghế. Tôi tính sử dụng cái nhà kho để mở lớp học, dẫn thầy cô lại tham quan họ không đồng ý đứng dạy nơi này, Thế là kế hoạch bị tạm ngưng lại.
tre-em-viet-o-cam-bot
Trẻ em trong Trường Tín Nhân tỉnh Xiêm Riệp.

Trung tuần tháng 4 năm 2013 được anh Bằng, một Việt kiều đang sống ở Mỹ ghé thăm, tôi đưa anh coi giấy phép, dẫn anh đi tham quan nơi dự định mở lớp học, với bàn ghế tôi đã sắm sẵn. Anh cảm thấy tiếc cho công sức của chúng tôi đã làm đến đó mà vẫn không thực hiện được. Anh động viên khuyến khích tôi, biểu tôi tính toán chi phí.


Anh lên máy bay về Mỹ rồi anh điện nhắn lại tôi, có thể mướn một căn phố được hay không? Nếu được anh sẽ quay lại trong tháng tới. Anh đi, tôi ở lại sắp xếp mọi vấn đề hoàn tất, mướn một căn nhà, sắp xếp bàn ghế mua thêm cái bảng, bộ bàn ghế thầy cô lên lớp. Thế là lớp học cho con em gia đình nghèo hiếu học được ra đời.

Anh Bằng quay lại ngày 22/05 và lớp học chính thức khai giảng vào ngày 03/06/2013. Tôi và các đồng sự hớn hở trong công việc của mình nhanh chóng đưa lớp học vào ổn định, 45 em học sinhvui mừng vì đã được đi học như bao đứa bạn con người bản xứ, gia đình khá giả ở vùng này. Gia đình các phụ huynh học sinh ai ai cũng tươi tắn vui như ngày hội. Thầy cô hăng hái giảng bài, các em chăm lo học tập... Chỉ hơn 3 tháng sau các em đã biết đọc biết viết sơ bộ của chữ Việt, Chữ Căm Pu Chia và chữ Anh. Tôi khấp khởi mừng vui trong lòng. Niềm vui đến chưa được bao lâu, nỗi đau ập đến: Anh Bằng bị kẻ xấu đón đường đâm vào ngực trái 3 nhát dao.

Ai đã tính giết anh, giết anh để làm gì mà không nghĩ đến 45 đứa trẻ thơ sẽ bơ vơ không trường để học con chữ hay sao? Thật chúng không còn là con người nữa! Được tin, tim tôi như muốn ngừng đập. Song cũng may là có đức, mặc sức mà ăn. Anh không mất mạng như dự tính của bọn mặt người dã thú. Anh kịp thời được đưa sang Mã Lai để chữa trị. Sau đó, được đưa về Mỹ tiếp tục dưỡng thương.

Anh thoát chết và phải ra đi, tôi thì chết lặng ở lại nơi này. Cố gắng lấylại bình tĩnh, tôi và các đồng sự tiếp tục lo cho lớp học. Tổ chức họp phụ huynh học sinh, để trấn an tinh thần, Song vẫn có nhiều người lo lắngcho ngày mai của các em... Anh đau về thể xác, tôi đau hết cả tinh thần. Tôi như muốn quỵ xuống. Tôi hạ quyết tâm để cùng công an sớm đưa vụ việc ra ánh sáng. Thật khó khăn đối tượng cầm đầu bọn xã hội đen là một thành viên của hội Việt Kiều + Văn phòng lãnh sứ quán Việt Nam đặt tại khách sạn Paradeese Angkor. Công an tỉnh Xiêm Riệp vướng phải vấn đề ngoại giao của nhà nước cho nên vụ việc đến nay vẫn chưa được làm sáng tỏ. Bọn ác gian thì nhởn nhơ, phụ huynh học sinh thì trong nỗi sợ, hoang mang. Ngân quỹ của hội thì gặp khó khăn đủ bề. Không biết rồi đây, những người khác có tấm lòng nhân hậu như anh Bằng có giám đến xứ này mà nâng niu giúp đỡ cho những đứa trẻ con Việt Nam nghèo khó, xấu số này nữa hay không? Hỡi các mạnh thường quân, các nhà hảo tâm! Xin đừng vì một chút tàn bạo của bọn chúng mà bỏ rơi các em thơ vô tội này!

Thay mặt Hội Tín Nhân Quốc Tế, Trường Tín Nhân Quốc Tế tỉnh Xiêm Riệp, chúng tôi tỏ lòng biết ơn sâu sắc các Mạnh thường quân, các nhà hảo tâm đã đồng hành cùng chúng tôi ngay từ những ngày đầu khó khăn. Chúng tôi tin tưởng vào những tấm lòng nhân hậu của các anh chị khắp nơi trên toàn thế giới, sẽ tiếp tục đồng hành với những đứa trẻ xấu số đáng thương này, để hy vọng của các em, cha mẹ các em không bị hụt hẫng trong những ngày tháng sắp tới. Và 45 trẻ em kém may mắn này vẫn còn có cơ hội để tiếp tục được học chữ.

TM. Trường Tín Nhân tỉnh Xiêm Riệp

NGUYỄN DUY ĐƯỜNG
(Anh Nguyễn Công Bằng, người bảo trợ đầu tiên có kể về trường này ở www.congbang.net/)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Khi nhận xét về chính trị tại Việt Nam, không những các quan sát viên quốc tế mà ngay cả nhân dân đều băn khoăn trước câu hỏi: dưới chế độ CSVN, cả quân đội lẫn công an đều là những công cụ bảo vệ cho đảng và chế độ, nhưng tại sao thế lực của công an và đại tướng công an Tô Lâm lại hoàn toàn lấn át quân đội như thế?
Có nhiều chỉ dấu Chủ tịch Quốc hội Vương Đình Huệ đã “lọt vào mắt xanh” Trung Quốc để giữ chức Tổng Bí thư đảng CSVN thay ông Nguyễn Phú Trọng nghỉ hưu. Những tín hiệu khích lệ đã vây quanh ông Huệ, 66 tuổi, sau khi ông hoàn tất chuyến thăm Trung Quốc từ 7 đến 12/04/2024.
“Hủ cộng”, tôi có thể hợm mình tuyên bố, với sự chứng thực của Google, là do tôi khai sinh trong khi mấy lời cảm thán tiếp nối là của Tố Hữu khi nhà thơ này, nhân chuyến thăm viếng Cuba, đã tiện lời mắng Mỹ: “Ô hay, bay vẫn ngu hoài vậy!” Gọi “khai sinh” cho hách chứ, kỳ thực, chỉ đơn thuần là học hỏi, kế thừa: sau “hủ nho”, “hủ tây” thì đến “hủ cộng”. “Hủ nho”, theo Việt Nam Tự Điển của Hội Khai Trí Tiến Đức, là “nhà nho gàn nát”, chỉ giới Nho học cố chấp, từng bị những thành phần duy tân, đặc biệt là nhóm Tự Lực Văn Đoàn, nhạo báng sâu cay vào thập niên 1930. Nếu “hủ nho” phổ biến cả thế kỷ nay rồi thì “hủ tây”, có lẽ, chỉ được mỗi mình cụ Hồ Tá Bang sử dụng trong vòng thân hữu, gia đình. Hồ Tá Bang là một trong những nhà Duy Tân nổi bật vào đầu thế kỷ 20, chủ trương cải cách theo Tây phương nhưng, có lẽ, do không ngửi được bọn mê tín Tây phương nên mới có giọng khinh thường: "Chúng nó trước hủ nho giờ lại hủ tây!" [1]
Mới đấy mà đã 20 năm kể từ khi đảng CSVN cho ra đời Nghị quyết 36 về “Công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài” (26/03/2004-26/03/2024). Nhưng đâu là nguyên nhân chưa có “đoàn kết trong-ngoài” để hòa giải, hòa hợp dân tộc?
Cả Hiến Pháp 2013 và Luật Công An Nhân Dân năm 2018 đều quy định công an nhân dân là lực lượng bảo đảm an toàn cho nhân dân và chống tội phạm. Tại sao trên thực tế nhân dân Việt lại sợ hãi công an CSVN hơn sợ cọp?
Càng gần các Hội nghị Trung ương bàn về vấn đề Nhân sự khóa đảng XIV 2026-2031, nội bộ đảng CSVN đã lộ ra vấn đề đảng viên tiếp tay tuyên truyền chống đảng. Ngoài ra còn có hiện tượng đảng viên, kể cả cấp lãnh đạo chủ chốt đã làm ngơ, quay mặt với những chống phá Chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh...
Hí viện Crocus City Hall, cách Kremlin 20 km, hôm 22 tháng O3/2024, đang có buổi trình diển nhạc rock, bị tấn công bằng súng và bom làm chết 143 người tham dự và nhiều người bị thương cho thấy hệ thống an ninh của Poutine bất lực. Trước khi khủng bố xảy ra, tình báo Mỹ đã thông báo nhưng Poutine không tin, trái lại, còn cho là Mỹ kiếm chuyện khiêu khích...
Khi Việt Nam nỗ lực thích ứng với môi trường quốc tế ngày càng cạnh tranh hơn, giới lãnh đạo đất nước đã tự hào về “chính sách ngoại cây giao tre” đa chiều của mình. Được Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN), thúc đẩy từ giữa thập niên 2010, ý tưởng là bằng cách cân bằng mối quan hệ của Việt Nam với các cường quốc – không đứng về bên nào, tự chủ và thể hiện sự linh hoạt – nó có thể duy trì sự trung gian và lợi ích của mình, đồng thời tận dụng các cơ hội kinh tế do tình trạng cạnh tranh của các đại cường tạo ra
Cộng sản Việt Nam khoe có tự do tôn giáo ở Việt Nam, nhưng Hoa Kỳ và Thế giới nói “rất hạn chế”, tùy nơi và từng trường hợp. Tình trạng này đã giữ nguyên như thế trong những báo cáo trước đây của cả đôi bên. Nhưng tại sao Hoa Kỳ vẫn liệt Việt Nam vào danh sách phải “theo dõi đặc biệt”...
Đến giữa tháng 3 năm nay, hầu hết chúng ta đều thấy rõ, Donald Trump sẽ là ứng cử viên tổng thống của đảng Cộng Hòa và Joe Biden là ứng cử viên tổng thống của Democrat. Ngoại trừ vấn đề đột ngột về sức khỏe hoặc tử vong, có lẽ sẽ không có thay đổi ngôi vị của hai ứng cử viên này. Hai lão ông suýt soát tuổi đời, cả hai bộ não đang đà thối hóa, cả hai khả năng quyết định đều đáng nghi ngờ. Hoa Kỳ nổi tiếng là đất nước của những người trẻ, đang phải chọn lựa một trong hai lão ông làm người lãnh đạo, chẳng phải là điều thiếu phù hợp hay sao? Trong lẽ bình thường để bù đắp sức nặng của tuổi tác, con đường đua tranh vào Tòa Bạch Ốc, cần phải có hai vị ứng cử viên phó tổng thống trẻ tuổi, được đa số ủng hộ, vì cơ hội khá lớn phải thay thế tổng thống trong nhiệm kỳ có thể xảy ra. Hơn nữa, sẽ là ứng cử viên tổng thống sau khi lão ông hết thời hạn bốn năm. Vị trí và vai trò của nhân vật phó này sẽ vô cùng quan trọng trong lần tranh cử 2024.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.