Hôm nay,  

Đảng Cộng Sản Việt Nam Đang Trên Con Đường Tan Rã

06/08/201300:00:00(Xem: 12229)
Ngự trị trên 68 năm, từ những ngày đầu còn non yếu thiếu thốn và gian khổ trong những mật khu như Việt Bắc, Dương Minh Châu, chiến khu D, Rừng U Minh v…v đảng Cộng Sản Việt Nam đi từ chiến tranh du kích cho đến những trận chiến tạm gọi là quy ước với những trợ giúp của Liên sô và Trung Cộng đã dùng những âm mưu xảo trá quỹ quyệt đi từ cướp chính quyền Bảo Đại - Trần Trọng Kim tháng 8 năm 1945 cho đến thủ đoạn gian hùng “Việt gian” như đi đêm với Pháp dùng bàn tay của Pháp để thanh toán những nhà cách mạng yêu nước như Phan Chu Trinh, Phan Bội Châu, Phan Khôi, Phan Văn Hùm, Dương Bạch Mai .v…v trong những đảng chính trị đối lập để dành độc quyền trong chiến tranh gọi là “chống thực dân Pháp” đưa đến Hiệp Định Geneve 1954 chia đôi đất nước từ vĩ tuyến 17 để chờ ngày thống nhứt đất nước.

Đảng cộng sản Việt Nam không ngừng lại ở đây để thi hành hiệp định Geneve thống nhất đất nước bằng hoà bình. Với tham vọng ngông cuồng cam tâm làm tay sai cho cộng sản quốc tế, đảng cộng sản Việt Nam tiếp tục tiến hành một cuộc chiến tranh khác xâm lăng miền Nam mà họ gọi là chiến tranh “giải phòng miền Nam” hay chiến tranh chống “Mỹ-Nguỵ” rôì đưa đến Hiệp Định Paris 1973 với sự thỏa hiệp giữa Mỹ và Trung Cộng đã cột tay quân đội VNCH để quân đội cộng sản Bắc Việt dễ dàng chiếm được miền Nam mà đảng cộng sản Việt Nam luôn luôn tung hô là “giải phóng miền Nam” “thống nhất đất nước”. Chính Lê Duẫn trong ăn mừng chiến thắng miền Nam đã không ngượng miệng tuyên bố là “quân dân ta đánh miền Nam là đánh cho Liên Sô và đánh cho Trung Quốc”.

Dùng chiêu bài chiến tranh giành độc lập của thời kỳ chống Pháp và xâm lăng miền Nam qua chiêu bài “giải phóng miền Nam”, đảng Cộng Sản VN đã xảo quyệt lợi dụng lòng yêu nước nồng nàn của mọi tầng lớp nhân dân trong âm mưu tay sai Cộng Sản Quốc Tế xích hoá toàn dân Việt Nam. Họ đã dụ dỗ vuốt ve, và kèm theo những đe dọa nông dân, công nhân và những tầng lớp lao động khác để nương bóng trong nhân dân, để được nhân dân che chở và bảo vệ trong những lúc nguy khốn. Họ phĩnh gạt người dân bằng những danh từ thật đẹp như những “bà mẹ chiến sĩ”, những “người chị chiến sĩ”, “anh hùng liệt sĩ” v…v. Để rồi khi họ nắm chính quyền trong tay thì những công ơn trời biển mà họ đã được sống còn qua sự che chở, đùm bọc của nhân dân bị quên lảng. Những chương trình và kế hoạch như “ Cải Cách Ruộng Đất”, “Nhân Văn Giai Phẩm” và không nương tay dấp tắt cuộc khởi nghĩa Quỳnh Lưu ở Nghệ Tỉnh quê hương của Hồ Chí Minh cho thấy những sự đàn áp tiêu diệt triệt để những giai cấp và những nhà cách mạng chống lại chúng.

Trong chiến tranh người dân một phần nhẹ dạ, dễ tin và bị truyên truyền đã ủng hộ và theo chúng, một số khác có những ý kiến bất đồng nhưng vì sợ tánh mạng đe doạ vì “bạo lực cách mạng” và “chuyên chính vô sản” nên chẳng đặng đừng im lặng phải ủng hộ thì đảng cộng sản Việt Nam bịp bợm tuyên truyền là đại đa số nhân dân ủng hộ và theo kháng chiến.

Trong chiến tranh họ đã nguỵ trang, che dấu được những cái xấu xa, gian xảo, và tàn ác để sơn một lớp sơn đẹp đẻ cho cách mạng lãnh đạo bởi đảng cộng sản Việt Nam. Họ ra rã tung hô nào là đảng cộng sản Việt Nam là “đảng tiên phong cách mạng giải phóng giai cấp lao động, nông dân” để dụ dỗ, bịp bợm, lường gạt một số trí thức miền Nam bất mãn, chống đối chế độ VNCH đã xếp hàng phục tùng theo họ trong Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam do chính đảng cộng sản Việt Nam đẻ ra mà họ dùng như một công cụ bù nhìn tiếp tục cuộc chiến tranh “giải phóng miền Nam” chống “Mỹ-Nguỵ”.

Được tiếp sức bởi những phong trào phản chiến Hoa Kỳ và vài nước trên thế giới với sự tiếp tay của những thành phần thứ ba ở miền Nam Việt Nam, đảng cộng sản Việt Nam tiếp tục những tuyên truyền xảo trá, bịp bợm, nguỵ taọ để phĩnh gạt nhân dân là đảng cộng sản Việt Nam đang được nhân dân Mỹ và thế giới ủng hộ cuộc chiến tranh “giải phóng miền Nam” và chống “Mỹ-Nguỵ”.

Đảng cộng sản Việt Nam tô màu hồng những “hào quang giả tạo” để phĩnh gạt nhân dân và che dấu những xấu xa, tàn ác và độc đoán của họ.

Chiếm được miền Nam, chiến tranh chấm dứt, hoà bình trở lại trên toàn cõi Việt Nam, đảng cộng sản Việt Nam không còn lợi dụng lòng yêu nước của người dân nữa. Những khẩu hiệu như “giải phóng miền Nam”, “chống Mỹ-Nguỵ cứu nước” hay “xã hội chủ nghĩa” trở nên trơ trẻn, lố bịch và còn phản nghĩa lại nữa là khác khi thực tế của xã hội đã phơi bày.

Đảng cộng sản Việt Nam không còn là một “đảng tiên phong giải phóng giai cấp lao động và nông dân” mà đảng cộng sản Việt Nam đã hiện nguyên hình là một thứ đảng độc tài, ăn cướp và phản bội lại giai cấp nông dân và công nhân.

Cũng thực tế được phơi bày người dân cả hai miền Nam, Bắc đã thấy được đảng cộng sản Việt Nam chỉ là một đảng với những người lãnh đạo dốt nát, tham lam, độc đoán, tàn ác, tham nhũng đàn áp nhân dân theo lối “xã hội đen” mà lực lượng chính là công an. Gọi là đảng Mafia. Biết bao hình ảnh đàn áp nhân dân qua bàn tay xã hội đen của lực lượng công an như vụ án Tiên Lãng, Đoàn Văn Vươn, vụ nhà thờ Thái Hà và hành hung những mục sư Tin Lành hay sách nhiễu gia đình của Huỳnh Thục Vi và Blogger Tạ Phong Tần v..v, bắt giam và xử án nặng luật sư Cù Huy Hà Vũ và T.S Lê Quốc Quân cùng lúc gần đây trong hoảng sợ đã bắt những Bloggers Trương Duy Nhứt, Phạm Viết Đào, và Đinh Nhật Uy …. Giáo sư Adam Fford của trường đại học Victoria Úc Đại Lợi cho rằng đất nước Việt Nam ngày càng trở nên “công an trị”

Trong chiến tranh ngày xưa người dân là ân nhân cưu mang, che chở, đùm bọc giúp đở đảng cộng sản Việt Nam thì ngày nay trong hòa bình nhân dân là nạn nhân, là kẻ thù và là tù nhân của đảng cộng sản Việt Nam.

Suốt 38 năm chịu đựng mà chẳng thấy có những thay đổi mà đảng cộng sản Việt Nam cần phải làm tốt hơn cho người dân và đất nước thì chính những đảng viên cộng sản lão thành thâm niên nhiều công trạng với đảng và đất nước đã thức tỉnh và lần lượt lên tiếng phản biện thì một số bị những đồng chí của mình trù dập, bắt bớ tù đày hoặc cô lập giam lỏng tại nhà v…v.

Biết bao nhiêu cán bộ trung kiên của đảng đã lần lượt theo nhau bỏ đảng, trả thẻ đảng thành lập những bloggers, những trang mạng thông tin nhau tạo thành một mạng lưới thông tin chắng chịt gắn bó phản biện kiến nghị yêu cầu đảng cộng sảng VN phải có hành động sửa sai phục vụ nhân dân tốt như thời kỳ kháng chiến taọ thành một áp lực mà đảng cộng sản VN và những tờ báo và truyền hình, truyền thanh lề phải của đảng không làm sao chống đở hoặc ngăn cản nổi.

Sự bất mãn của người dân ngày một dâng cao và không còn tin tưởng vào đảng cộng sản nữa. Họ cho rằng đảng cộng sản Việt Nam đang đưa xã hội đến một tệ trạng tham nhũng, đưa đất nước đi vào những khó khăn chồng chất nợ nần cao ngất chỉ lợi cho thiểu số lãnh đạo mà thôi. Xã hội đang đi tới phá sản về giáo dục, tinh thần đạo đức suy đồi v…v Ngày 24 tháng 4/ 2013 vừa qua phóng viên Thomas Fuller đã đi một bài trên tờ báo lớn ở Mỹ New York Times cho rằng ngày nay đại đa số người dân Việt không còn tin tưởng đảng cộng sản nửa mà giáo sư Carlyle Thayer thuộc học Viện Quốc Phòng Úc cho rằng sự chỉ trích đảng đang “ bùng nổ trên toàn xã hội”. Giáo sư Nguyễn Phưóc Tương (tức Tương Lai), một cán bộ cao cấp đảng CS từng là cố vấn hai đời thủ tướng CS, phản đối mạnh mẽ như sau: “Chế độ của chúng tôi là chế độ độc tài toàn trị. Tôi là người sống trong lòng chế độ. Tôi biết tất cả những khiếm khuyết, những sai lầm, sự suy thoái của nó. Nếu chế độ này không được sửa đổi thì tự nó sẽ sụp đổ”.


New York Times là một tờ báo của phản chiến Mỹ của những thập niên 1960 trong chiến tranh Việt Nam đã lên tiếng về những vi phạm nhân quyền và độc đoán của đảng cộng sản Việt Nam cho thấy một sự xoay chiều của phong trào phản chiến. Charles ở Slough, nước Anh từng là tư vấn phong trào phản đối chiến tranh Việt Nam nói rằng: “ Những người chúng ta đã từng tham gia vào phong trào phản chiến trong những năm 60 và 70 nên cúi đầu xấu hổ trước người dân Việt Nam”.

Khi thấy rõ người dân không còn tin tưởng và không còn sợ đảng cộng sản nữa thì Bộ Chính Trị (BCT) Trung Ương đảng nhận được rằng đảng CS Việt Nam đang bị cô lập và bị đe doạ nếu không có những thay đổi. Để xoa dịu những bất mãn ngày càng cao và sự thiếu tin tưởng nơi đảng, BCT đã bày ra trò lấy ý kiến nhân dân “ sửa đổi Hiến Pháp 1992” theo chính sách cổ điển vừa là cù cà rốt dụ dỗ bịp bợm vừa là cây gậy răn đe.

Khi dự án “sửa đổi Hiến Pháp” vừa được tung ra thì đã được trí thức, đảng viên và cựu đảng viên và nhân dân tích cực đông đảo hưởng ứng. Điều mà họ không ngờ vì họ tưởng lần “sửa đổi Hiến Pháp” này cũng giống như những lần trước là họ có thể phĩnh gạt qua những bịp bợm dụ dỗ, đe doạ để tiếp tục củng cố quyền hành. Họ đã quên câu nói mà họ từng nói: “ nơi nào có đàn áp đè nén càng mạnh và tàn bạo thì sức bung đề kháng lại càng cao và càng khốc liệt”. Tình hình này đang xảy ra với đảng cộng sản VN.

Từ 72 trí thức miền Bắc cựu đảng viên CS qua kiến nghị góp ý cho đến những góp ý của Hội Đồng Giám Mục Việt Nam, của Giáo Hội Phật Giáo Thống Nhất Việt Nam, của Cao Đài, Hòa Hảo và của những thường dân như nhà báo Nguyễn Đắc Kiên đã dẫn đến phong trào lấy chử ký “Tuyên Bố của Nhóm Công Dân Tự Do” đang được vận động rộng khắp không những ở trong nước mà còn ở hải ngoại đòi hỏi phải bỏ “điều 4 Hiến Pháp”. Tất cả đang âm thầm tập hợp thành một phong trào quần chúng như cách mạng mùa Xuân Ả Rập.

Phong trào đóng góp ý kiến càng lan rộng và áp lực càng mạnh thì đảng CS VN càng lo sợ mà họ phải ôm nhau để bảo vệ sống còn là phải bịt miệng phong trào đó lại bằng cách thẳng tay đàn áp thô bạo tàn nhẫn không còn tính người qua lực lượng công an và xã hội đen của họ. Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng đã lên tiếng cho là cần phải có biện pháp. Một thí dụ rõ ràng cụ thể nhứt là ngày 5 tháng 5/ 2013 vừa qua công an và xã hội đen của đảng CSVN đã không nương tay đàn áp, đánh đập một cách tán nhẫn vô nhân đạo những em thanh niên sinh viên trong những buổi “Dã Ngoại về Nhân Quyền” tại những thành phố lớn như Saigon, Hà Nội, Hải Phòng, Đà Nẳng, Nha Trang v…v như một thứ răn đe sắp tới.

Đối phó với phong trào quần chúng đóng góp ý kiến “sửa đổi Hiếp Pháp” chưa xong thì nội bộ đảng CSVN bắt đầu có những rạn nứt chia rẻ. Sự chia rẻ này chỉ vì tranh giành quyền lợi mà thôi. Giống như câu chuyện đi tìm vàng ngày xưa. Khi trên đường đi tìm vàng thì mọi người cùng nhau cộng tác chấp nhận chia sẻ những gian nan nguy hiểm cực khổ và những đắng cay trên dọc đường. Nhưng khi tìm được kho vàng rổi thì mạnh ai nấy với sức mạnh của mình bằng mọi gíá giành cho phần của mình càng nhiều càng tốt thậm chí có thể phải đụng chạm đền quyền lợi và tánh mạng của những người cùng chí hướng.

Tìm được mỏ vàng, “đất nước Việt Nam thống nhứt”, những người tìm vàng này bắt đầu xâu xé giành giựt nhau chia thành hai ba phe tranh chấp nhau giữa thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, chủ tịch nước Trương Tấn Sang và tổng bí thư đảng Nguyễn Phú Trọng. Sự chia rẽ tranh giành “vàng” ngày càng gay gắt biểu lộ rõ những tham lam, ích kỷ, vô luân, tàn ác khác hẳn với tinh thần cán bộ CS lúc đầu tiên theo kháng chiến.

Nguyễn Phú Trọng kết phe với Trương Tấn Sang âm mưu truất phế Nguyễn Tấn Dũng trong đại hội đảng thứ 6 và 7. Bầu Kiên phe của Nguyễn Tấn Dũng bị hạ bệ. Để trả đủa phe thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đang tìm cách “biến chủ tịch nước Trương Tấn Sang là kẻ phản quốc”. Hoặc như Bộ Chính Trị Trung Ương đảng đã loại tên Nguyễn Bá Thanh, một cán bộ năng nổ đang lên của đảng v….v. Giáo sư Fford nhận xét như sau: “Sự thiếu vắng những chính trị gia và lãng đạo uy quyền đã dẫn tới khủng hoảng chính trị nghiêm trọng ở Việt Nam và g.s Fford còn nói thêm: “Phải có thay đổi chính trị từ căn bản”. Trước tình hình tranh giành đánh đá nhau hổn loạn, G.S Fford nhận định: “đất nước Việt Nam hiện nay được coi là một đất nước không có vua”

Nội bộ chia rẻ đánh đấm nhau cùng với những thực tế xã hội tham nhũng, đàn áp nhân dân được phơi bày đã ảnh hưởng mạnh làm thay đổi tư duy của những cán bộ lâu năm trung kiên có công của đảng thức tỉnh như Trần Độ, Nguyễn Hộ, Nguyễn Văn Trấn, Nguyễn Trọng Vĩnh, Dương Thu Hương, v…v lên tiếng những phản biện tạo thành những tiếng nói đối lập mạnh mẽ ảnh hưởng đến mọi tầng lớp cán bộ đảng và nhà nước mà kinh nghiệm các nước cộng sản Đông u cho thấy đây là tầng lớp sẽ làm lung lay đảng đưa đến sự suy sụp đảng.

Hiện nay hiện tượng rời bỏ đảng trong âm thầm hoặc công khai của mọi tầng lớp đảng viên đang nở rộ vì không còn tin vào “giáo điều tuyên truyền Cộng Sản” và “lý tưởng xã hội chủ nghĩa” nữa.

Cộng thêm người Việt hải ngoại đã kiên trì tinh thần chống cộng bền bỉ trong đấu tranh cho tự do, dân chủ, nhân quyền cho Việt Nam qua những vận động quốc tế tại những nước đang cư ngụ tạo thành một gọng kiềm cô lập đảng cộng sản Việt Nam. Tinh thần này được thúc đẩy mạnh mẽ trong dịp kỷ niệm 30-4 năm nay (2013) tạo thành một phong trào hải ngoại rầm rộ rộng khắp như cộng đồng người Viêt Hoa Kỳ vận động quốc hội Mỹ về “Luât Nhân Quyền: Việt Nam vi phạm Nhân Quyền” song hành với “Nghị Quyết của Cộng Đồng các nước u Châu Tố Cáo Hà Nội Đàn Áp Nhân Quyền, Tự Do Ngôn Luận và Tôn Giáo” v…v như một chiến tuyến tấn công cộng sản từ bên ngoài cho thấy sự yếu thế thụ động của đảng cộng sản Việt Nam đang trong thế chống đở chạy tội. Nhiều cán bộ cao cấp giàu có của đảng đang tìm cách tẩu tán tài sản ăn cướp của nhân dân ra nước ngoài để chạy trốn.

Ngoài ra đảng CSVN còn dùng thế đu dây giữa Trung Cộng và Hoa Kỳ như một thứ “bùa hộ mạng” để bảo vệ đảng CSVN và cố thủ nắm quyền độc tài toàn trị tiếp tục cai trị, đàn áp, bóc lột và ăn cướp tài sản của nhân dân Việt Nam. Chuyến công du Hoa Kỳ ngày 25 tháng 7, 2013 của chủ tịch nước Trương Tấn Sang vừa qua quá vội vã không đầy một tháng sau khi triều cống bá quyền Đại Hán hồi tháng 6/13 cho thấy tính cấp bách phải cứu đảng. Tư Sang đã hèn hạ cam tâm làm “con chốt” đóng vai trò “tiền đồn” và “đối tác chiến lược toàn diện” với Mỹ như một thứ răn đe và trấn ác những “thế lực thù địch phản động” là “tao có thêm đồng minh Mỹ vĩ đại đứng đằng sau rồi đó tụi bay biết thân thì im đi”

Đảng cộng sản Việt Nam và chính quyền cộng sản độc tài toàn trị đang đối diện trước nguy cơ đe doạ cái mà họ thường gọi và rất lo sợ là “tự diễn biến và diễn biến hoà bình” từ những “thế lực phản động thù địch”.

Một mùa Xuân Ả Rập sẽ đến với dân tộc Việt Nam để đánh bại đảng cộng sản Việt Nam và lật đổ chế độ độc tài toàn trị đem lại tự do, dân chủ, đa nguyên và nhân quyền cho dân tộc Việt Nam.

Chắc chắn ngày này không còn xa nữa đâu !!!!

Mong vậy thay!!!

Chicago những ngày cuối tháng 7 /2013

Ý kiến bạn đọc
08/08/201317:39:37
Khách
cuối cùng cũng đã có người thức tỉnh khi nhìn nhận một sự thật là CSVN chỉ có dùng bạo lực mới đánh đuổi được, còn những kiểu đấu tranh bất bạo đọng như hiện nay thì chỉ vô ích mà lại mang họa vào thân....kể ra thì dân Ả Rập có vẻ sáng suốt hơn dân tộc VN mình nhiều lắm.
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Khi nhận xét về chính trị tại Việt Nam, không những các quan sát viên quốc tế mà ngay cả nhân dân đều băn khoăn trước câu hỏi: dưới chế độ CSVN, cả quân đội lẫn công an đều là những công cụ bảo vệ cho đảng và chế độ, nhưng tại sao thế lực của công an và đại tướng công an Tô Lâm lại hoàn toàn lấn át quân đội như thế?
Có nhiều chỉ dấu Chủ tịch Quốc hội Vương Đình Huệ đã “lọt vào mắt xanh” Trung Quốc để giữ chức Tổng Bí thư đảng CSVN thay ông Nguyễn Phú Trọng nghỉ hưu. Những tín hiệu khích lệ đã vây quanh ông Huệ, 66 tuổi, sau khi ông hoàn tất chuyến thăm Trung Quốc từ 7 đến 12/04/2024.
“Hủ cộng”, tôi có thể hợm mình tuyên bố, với sự chứng thực của Google, là do tôi khai sinh trong khi mấy lời cảm thán tiếp nối là của Tố Hữu khi nhà thơ này, nhân chuyến thăm viếng Cuba, đã tiện lời mắng Mỹ: “Ô hay, bay vẫn ngu hoài vậy!” Gọi “khai sinh” cho hách chứ, kỳ thực, chỉ đơn thuần là học hỏi, kế thừa: sau “hủ nho”, “hủ tây” thì đến “hủ cộng”. “Hủ nho”, theo Việt Nam Tự Điển của Hội Khai Trí Tiến Đức, là “nhà nho gàn nát”, chỉ giới Nho học cố chấp, từng bị những thành phần duy tân, đặc biệt là nhóm Tự Lực Văn Đoàn, nhạo báng sâu cay vào thập niên 1930. Nếu “hủ nho” phổ biến cả thế kỷ nay rồi thì “hủ tây”, có lẽ, chỉ được mỗi mình cụ Hồ Tá Bang sử dụng trong vòng thân hữu, gia đình. Hồ Tá Bang là một trong những nhà Duy Tân nổi bật vào đầu thế kỷ 20, chủ trương cải cách theo Tây phương nhưng, có lẽ, do không ngửi được bọn mê tín Tây phương nên mới có giọng khinh thường: "Chúng nó trước hủ nho giờ lại hủ tây!" [1]
Mới đấy mà đã 20 năm kể từ khi đảng CSVN cho ra đời Nghị quyết 36 về “Công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài” (26/03/2004-26/03/2024). Nhưng đâu là nguyên nhân chưa có “đoàn kết trong-ngoài” để hòa giải, hòa hợp dân tộc?
Cả Hiến Pháp 2013 và Luật Công An Nhân Dân năm 2018 đều quy định công an nhân dân là lực lượng bảo đảm an toàn cho nhân dân và chống tội phạm. Tại sao trên thực tế nhân dân Việt lại sợ hãi công an CSVN hơn sợ cọp?
Càng gần các Hội nghị Trung ương bàn về vấn đề Nhân sự khóa đảng XIV 2026-2031, nội bộ đảng CSVN đã lộ ra vấn đề đảng viên tiếp tay tuyên truyền chống đảng. Ngoài ra còn có hiện tượng đảng viên, kể cả cấp lãnh đạo chủ chốt đã làm ngơ, quay mặt với những chống phá Chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh...
Hí viện Crocus City Hall, cách Kremlin 20 km, hôm 22 tháng O3/2024, đang có buổi trình diển nhạc rock, bị tấn công bằng súng và bom làm chết 143 người tham dự và nhiều người bị thương cho thấy hệ thống an ninh của Poutine bất lực. Trước khi khủng bố xảy ra, tình báo Mỹ đã thông báo nhưng Poutine không tin, trái lại, còn cho là Mỹ kiếm chuyện khiêu khích...
Khi Việt Nam nỗ lực thích ứng với môi trường quốc tế ngày càng cạnh tranh hơn, giới lãnh đạo đất nước đã tự hào về “chính sách ngoại cây giao tre” đa chiều của mình. Được Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN), thúc đẩy từ giữa thập niên 2010, ý tưởng là bằng cách cân bằng mối quan hệ của Việt Nam với các cường quốc – không đứng về bên nào, tự chủ và thể hiện sự linh hoạt – nó có thể duy trì sự trung gian và lợi ích của mình, đồng thời tận dụng các cơ hội kinh tế do tình trạng cạnh tranh của các đại cường tạo ra
Cộng sản Việt Nam khoe có tự do tôn giáo ở Việt Nam, nhưng Hoa Kỳ và Thế giới nói “rất hạn chế”, tùy nơi và từng trường hợp. Tình trạng này đã giữ nguyên như thế trong những báo cáo trước đây của cả đôi bên. Nhưng tại sao Hoa Kỳ vẫn liệt Việt Nam vào danh sách phải “theo dõi đặc biệt”...
Đến giữa tháng 3 năm nay, hầu hết chúng ta đều thấy rõ, Donald Trump sẽ là ứng cử viên tổng thống của đảng Cộng Hòa và Joe Biden là ứng cử viên tổng thống của Democrat. Ngoại trừ vấn đề đột ngột về sức khỏe hoặc tử vong, có lẽ sẽ không có thay đổi ngôi vị của hai ứng cử viên này. Hai lão ông suýt soát tuổi đời, cả hai bộ não đang đà thối hóa, cả hai khả năng quyết định đều đáng nghi ngờ. Hoa Kỳ nổi tiếng là đất nước của những người trẻ, đang phải chọn lựa một trong hai lão ông làm người lãnh đạo, chẳng phải là điều thiếu phù hợp hay sao? Trong lẽ bình thường để bù đắp sức nặng của tuổi tác, con đường đua tranh vào Tòa Bạch Ốc, cần phải có hai vị ứng cử viên phó tổng thống trẻ tuổi, được đa số ủng hộ, vì cơ hội khá lớn phải thay thế tổng thống trong nhiệm kỳ có thể xảy ra. Hơn nữa, sẽ là ứng cử viên tổng thống sau khi lão ông hết thời hạn bốn năm. Vị trí và vai trò của nhân vật phó này sẽ vô cùng quan trọng trong lần tranh cử 2024.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.