Nhà văn Võ Hồng vừa qua đời hôm 31.03.2013 lúc 14g tại Nha Trang, theo thông tin từ trang web Võ Hồng (www.vohong.de).
Hôm Thứ Hai 1-4-2013, dưới thông báo này là lời từ của cố nhà văn trong:
“Trầm tư Võ Hồng
Có tính cảm nào mạnh hơn tình yêu và hận thù? Chúng mang đặc tính của nước: nước sôi sùng sục trào ra vòi ấm, nước tuôn ào ào trào vượt lòng sông.”
Nhóm Bauxite VN trên trang blog riêng đã gửi lời chia buồn tới tang quyến với những dòng chữ tiếc thương trang trọng:
“Trong hơn 70 năm cầm bút của đời mình, nhà văn Võ Hồng là một tấm gương đôn hậu, giàu lòng yêu quê hương đất nước, có cách nhìn hồn nhiên trong sáng và đậm sắc thái trữ tình khi đi sâu vào tính cách con người Việt Nam. Ông đã để lại cho đời nhiều cuốn tiểu thuyết đặc sắc, hàng loạt tập truyện ngắn nổi trội, một số tập thơ, văn châm ngôn và tiểu phẩm, kể cả thơ và văn nói với lứa tuổi thiếu nhi, trong số đó có thể kể Hoa bươm bướm, Người về đầu non, Gió cuốn, Như cánh chim bay, Thiên đường ở trên cao, Lá vẫn xanh, Vết hằn năm tháng, Nhánh rong phiêu bạt, Trầm mặc cây rừng, Con suối mùa xuân, Khoảng mát, Bên kia đường, Những giọt đắng, Hồn nhiên tuổi ngọc...”
Trên phần tiểu sử ghi từ trang web Võ Hồng , cho biết:
- Võ Hồng lấy tên thật làm bút danh, sinh ngày 05-05-1921 ghi trong giấy khai sinh, nhưng này sinh đúng là 21-1-1923, tại làng Ngân Sơn, xã An Thạch, huyện Tuy An, tỉnh Phú Yên.
Còn nhỏ hoc ở trường làng Ngân Sơn, trường phủ Tuy An, trường huyện Sông Cầu, rồi ra học trường Trung học Qui Nhơn. Năm 1940 học ban tú tài ở Hà Nội. Dưới thời chính phủ Trần Trọng Kim Ông làm bí thư toà Tổng Đốc 4 tỉnh miền nam Trung Việt đóng tại Đà Lạt. Trong thời kháng chiến Ông cùng Vợ dạy học ở Trung Học Lương Văn Chánh (Phú Yên) sau Ông làm hiệu trưởng trường này.
Năm 1953 bị bệnh xin nghỉ dài hạn. Năm 1954 đưa gia đình về sống ở Đà Lạt. Từ năm 1956 về sống ở Nha Trang, dạy học ở các trường tư thục và nghỉ hưu năm 1982.
Vợ Ông, cô bé Marie Phan Diệu Báu xinh xắn ngày nào của xứ hoa Anh đào, đã cùng chồng dấn thân trong ngành giáo dục. Cuộc kháng chiến kham khổ đã làm hao mòn sức lực. Năm 1957 Bà sớm lìa trần vì bệnh tim, để lại cho Võ Hồng 3 đứa con nhỏ. Cuộc sống đơn chiếc đã đeo đuổi Ông từ ngày ấy và mái gia đình trọn vẹn sum họp đã trở thành một dĩ vãng xa xôi. Từ khi các con Ông lần lượt rời bỏ ngôi nhà sinh trưởng, cuộc sống của Ông chỉ còn là hiu quạnh. Vắng bóng người Vợ, xa cách những đứa con và thiếu thốn những quây quần Ông cháu. Đó là tóm tắt cuộc đời quạnh quẽ trong căn phòng nhỏ của Ông.
Võ Hồng sớm cầm bút, truyện ngắn đầu tay Mùa gặt được đăng trên báo Tiểu Thuyết thứ Bảy, Hà Nội năm 1939 với bút hiệu Ngân Sơn, khi Ông còn là học sinh đệ tam niên (3e année). Mãi đến năm 1959 Ông mới thật thụ gia nhập làng văn với tác phẩm đầu tay Hoài cố nhân.
Sau 1975 trong một hoàn cảnh xã hội phân cực trầm trọng (trong và ngoài nước), muốn tiếp tục giữ vững ngòi bút độc lập của mình và tránh mọi thị phi hiểu lầm Võ Hồng đã giới hạn sinh hoạt văn nghệ của mình nơi địa phương Khánh Hòa, giới hạn ngòi bút của mình trong đề tài giáo dục và tuổi thơ, giữ cuộc sống trầm lặng ẩn dật. Cũng trong thời gian này Nhà văn đã phải ẩn mình dưới 2 bút hiệu khác Võ An Thạch (vì sau 1975, để đề phòng ngòi bút biên tập thường tự ý sửa" - như lời giải thích của Nhà văn) và Võ Tri Thủy (vì những năm đầu sau 1975 việc ấn bản tác phẩm của một nhà văn Miền Nam là một việc không tưởng. Vì thế năm 1984. tác phẩm "Ông Cháu " của nhà văn Võ Hồng đã được in tại nước ngoài với bút hiệu "Võ Tri Thủy", lấy tên người con gái Út của Ông. Mãi đến năm 1988 "Thiên đường ở trên cao "mới được phép xuất bản trong nước như tác phẩm đầu tiên của ông sau 1975.
Cho đến nay Ông đã cho ra đời ngoài 8 tiểu thuyết và truyện dài, trên 70 truyện ngắn, nhiều tập tùy bút, bút ký, các tập truyện viết cho thiếu nhi, hơn 40 bài viết, bài khảo cứu, phê bình. Vn nghiệp của Ông sống qua mọi thời đại vì nó luôn gắn chặt với quê hương, với người dân quê mộc mạc Phú Yên của Ông.
Nhiều tác phẩm của Võ Hồng, và nhiều bài của các tác giả khác nhận định về ông hiện lưu ở: www.vohong.de.
Hôm Thứ Hai 1-4-2013, dưới thông báo này là lời từ của cố nhà văn trong:
“Trầm tư Võ Hồng
Có tính cảm nào mạnh hơn tình yêu và hận thù? Chúng mang đặc tính của nước: nước sôi sùng sục trào ra vòi ấm, nước tuôn ào ào trào vượt lòng sông.”
Nhóm Bauxite VN trên trang blog riêng đã gửi lời chia buồn tới tang quyến với những dòng chữ tiếc thương trang trọng:
“Trong hơn 70 năm cầm bút của đời mình, nhà văn Võ Hồng là một tấm gương đôn hậu, giàu lòng yêu quê hương đất nước, có cách nhìn hồn nhiên trong sáng và đậm sắc thái trữ tình khi đi sâu vào tính cách con người Việt Nam. Ông đã để lại cho đời nhiều cuốn tiểu thuyết đặc sắc, hàng loạt tập truyện ngắn nổi trội, một số tập thơ, văn châm ngôn và tiểu phẩm, kể cả thơ và văn nói với lứa tuổi thiếu nhi, trong số đó có thể kể Hoa bươm bướm, Người về đầu non, Gió cuốn, Như cánh chim bay, Thiên đường ở trên cao, Lá vẫn xanh, Vết hằn năm tháng, Nhánh rong phiêu bạt, Trầm mặc cây rừng, Con suối mùa xuân, Khoảng mát, Bên kia đường, Những giọt đắng, Hồn nhiên tuổi ngọc...”
Trên phần tiểu sử ghi từ trang web Võ Hồng , cho biết:
- Võ Hồng lấy tên thật làm bút danh, sinh ngày 05-05-1921 ghi trong giấy khai sinh, nhưng này sinh đúng là 21-1-1923, tại làng Ngân Sơn, xã An Thạch, huyện Tuy An, tỉnh Phú Yên.
Còn nhỏ hoc ở trường làng Ngân Sơn, trường phủ Tuy An, trường huyện Sông Cầu, rồi ra học trường Trung học Qui Nhơn. Năm 1940 học ban tú tài ở Hà Nội. Dưới thời chính phủ Trần Trọng Kim Ông làm bí thư toà Tổng Đốc 4 tỉnh miền nam Trung Việt đóng tại Đà Lạt. Trong thời kháng chiến Ông cùng Vợ dạy học ở Trung Học Lương Văn Chánh (Phú Yên) sau Ông làm hiệu trưởng trường này.
Năm 1953 bị bệnh xin nghỉ dài hạn. Năm 1954 đưa gia đình về sống ở Đà Lạt. Từ năm 1956 về sống ở Nha Trang, dạy học ở các trường tư thục và nghỉ hưu năm 1982.
Vợ Ông, cô bé Marie Phan Diệu Báu xinh xắn ngày nào của xứ hoa Anh đào, đã cùng chồng dấn thân trong ngành giáo dục. Cuộc kháng chiến kham khổ đã làm hao mòn sức lực. Năm 1957 Bà sớm lìa trần vì bệnh tim, để lại cho Võ Hồng 3 đứa con nhỏ. Cuộc sống đơn chiếc đã đeo đuổi Ông từ ngày ấy và mái gia đình trọn vẹn sum họp đã trở thành một dĩ vãng xa xôi. Từ khi các con Ông lần lượt rời bỏ ngôi nhà sinh trưởng, cuộc sống của Ông chỉ còn là hiu quạnh. Vắng bóng người Vợ, xa cách những đứa con và thiếu thốn những quây quần Ông cháu. Đó là tóm tắt cuộc đời quạnh quẽ trong căn phòng nhỏ của Ông.
Võ Hồng sớm cầm bút, truyện ngắn đầu tay Mùa gặt được đăng trên báo Tiểu Thuyết thứ Bảy, Hà Nội năm 1939 với bút hiệu Ngân Sơn, khi Ông còn là học sinh đệ tam niên (3e année). Mãi đến năm 1959 Ông mới thật thụ gia nhập làng văn với tác phẩm đầu tay Hoài cố nhân.
Sau 1975 trong một hoàn cảnh xã hội phân cực trầm trọng (trong và ngoài nước), muốn tiếp tục giữ vững ngòi bút độc lập của mình và tránh mọi thị phi hiểu lầm Võ Hồng đã giới hạn sinh hoạt văn nghệ của mình nơi địa phương Khánh Hòa, giới hạn ngòi bút của mình trong đề tài giáo dục và tuổi thơ, giữ cuộc sống trầm lặng ẩn dật. Cũng trong thời gian này Nhà văn đã phải ẩn mình dưới 2 bút hiệu khác Võ An Thạch (vì sau 1975, để đề phòng ngòi bút biên tập thường tự ý sửa" - như lời giải thích của Nhà văn) và Võ Tri Thủy (vì những năm đầu sau 1975 việc ấn bản tác phẩm của một nhà văn Miền Nam là một việc không tưởng. Vì thế năm 1984. tác phẩm "Ông Cháu " của nhà văn Võ Hồng đã được in tại nước ngoài với bút hiệu "Võ Tri Thủy", lấy tên người con gái Út của Ông. Mãi đến năm 1988 "Thiên đường ở trên cao "mới được phép xuất bản trong nước như tác phẩm đầu tiên của ông sau 1975.
Cho đến nay Ông đã cho ra đời ngoài 8 tiểu thuyết và truyện dài, trên 70 truyện ngắn, nhiều tập tùy bút, bút ký, các tập truyện viết cho thiếu nhi, hơn 40 bài viết, bài khảo cứu, phê bình. Vn nghiệp của Ông sống qua mọi thời đại vì nó luôn gắn chặt với quê hương, với người dân quê mộc mạc Phú Yên của Ông.
Nhiều tác phẩm của Võ Hồng, và nhiều bài của các tác giả khác nhận định về ông hiện lưu ở: www.vohong.de.
Gửi ý kiến của bạn