Hôm nay,  

Nỗ Lực Chống “Luật Bảo Hiểm Sức Khỏe” Của Ứng Cử Viên Tổng Thống Mitt Romney

03/07/201200:00:00(Xem: 12695)
Hôm Thứ Năm 28/6/2012 Tối cao Pháp viện Hoa Kỳ phán quyết tối hậu về tính cách hợp hiến hay vi hiến của Luật Bảo hiểm Sức khỏe (gọi là Affordable Care Act) Quốc hội thông qua và tổng thống Obama ký ban hành tháng 3 năm 2010. (Luật Bảo Hiểm Sức Khỏe - http://www.tranbinhnam.com/binhluan/Obamacare.htm)

Vụ kiện liên quan đến hiến pháp này do nhiều tiểu bang đứng đơn kiện với hai lý do: (1) Các tiểu bang cho rằng điều khoản buộc mọi công dân phải mua bảo hiểm vi phạm quyền tự do mua gì hay không mua gì của người dân, (2) Và điều khoản buộc các tiểu bang nới rộng chương trình bảo hiểm sức khỏe Medicaid (một chương trình chung của tiểu bang và liên bang dành cho người lợi tức thấp) ra cho một thành phần có lợi tức cao hơn một chút nếu không sẽ bị mất tiền trợ cấp của liên bang. Các tiểu bang cho rằng điều khoản này vi hiến vì áp đặt quyền của liên bang lên tiểu bang.

Cuộc tranh luận về bảo hiểm sức khỏe là một nét đặc biệt tại Hoa Kỳ. Trong khi hầu hết các nước tiến bộ trên thế giới (Tây Âu, Canada, Úc châu) đều cung cấp bảo hiểm sức khỏe cho mọi người dân thì tại Hoa Kỳ chính phủ chỉ bảo hiểm sức khỏe cho người cao niên, người tàn tật, người thật nghèo. Đa số gia đình người có công ăn việc làm vững chắc thì được hãng xưởng và công sở trả một phần mua bảo hiểm. Phần còn lại phải tự mua bảo hiểm của các hãng bảo hiểm tư nhân. Ai không đủ sức mua thì chịu vậy. Tình trạng này làm cho khỏang 50 triệu người Mỹ sống không có bảo hiểm sức khỏe.

Tại Hoa Kỳ y tế nằm trong tay tư nhân (tập đòan bác sĩ, hãng bảo hiểm, bệnh viện…). Các tập đoàn này do lợi nhuận nên giúp phát huy kỹ thuật y khoa và chữa trị làm cho Hoa Kỳ trở thành quốc gia có khả năng y khoa cao nhất nhưng cũng mắc mỏ nhất trên thế giới. Trong khi tại các nước Tây phương khác y tế nằm trong tay chính phủ nên các tập đoàn nói trên không có cơ hội hưởng lợi. Tiến bộ y khoa do đó chậm hơn tại Hoa Kỳ. Và đó là then chốt tại sao một số người Mỹ (những người có phương tiện và có cơ hội có bảo hiểm dễ dàng) không thích chế độ săn sóc sức khỏe có tính đại chúng của các nước Tây phương khác.

Một số nhà lãnh đạo Mỹ (thuộc khuynh hướng Dân chủ) muốn thay đổi tình trạng săn sóc sức khỏe tại Hoa Kỳ để phục vụ quyền lợi của đại chúng nhưng thường gặp sự chống đối của thành phần thuộc khuynh hướng Cộng hòa, hoặc thuộc các tập đoàn có lợi như tập đoàn bác sĩ, tập đòan bán bảo hiểm và các bệnh viện.

Gần nhất là nỗ lực của tổng thống Bill Clinton trong thập niên 1990. Nhưng vừa mới mới manh nha, tổng thống Clinton đã bị các tập đoàn quyền lợi vây đánh tơi bời phải bỏ cuộc. Tổng thống Obama may mắn hơn. Năm 2008 ông ra tranh cử với lập trường thiết lập bảo hiểm sức khỏe cho mọi người dân. Và khi ông đắc cử, đảng Dân chủ của ông cũng thắng luôn tại hai viện quốc hội. Nhờ cơ hội đó, quốc hội đã thông qua Luật Bảo hiểm Sức khỏe đầu năm 2010. Luật đã thông qua không có một phiếu nào của dân biểu Cộng hòa tạo ra một không khí phe phái căng thẳng trong xã hội. Không khí phe phái làm xuất hiện đảng Tea Party cực hữu giúp đảng Cộng Hòa lấy lại đa số tại Hạ nghị viện trong cuộc bầu cử quốc hội tháng 11 năm 2010.

Kể từ năm 2011 trong khi chờ Tối Cao Pháp viện phán quyết tính hợp hiến (hay không hợp hiến) của Luật Bảo hiểm Sức khỏe cuộc vận động trở nên sôi nổi trong các sinh hoạt chính trị có tính đảng phái. Cuộc tranh luận trên báo chí cũng nhiễm màu sắc phe phái. Báo chí nhìn các quan tòa Tối cao Pháp viện theo lập trường và gốc gác (do tổng thống nào bổ nhiệm) để đoán họ sẽ bỏ phiếu như thế nào, thay vì phân tích ý nghĩa nội dung văn bản của luật.

Trong nhiều tháng qua, dư luận (phản ảnh bởi truyền thông) chú ý đến thẩm phán Tối cao Pháp viện Anthony Kennedy, tin rằng phiếu của ông sẽ quyết định sinh mạng của Obamacare. Quan tòa Kennedy (bảo thủ, do tổng thống Reagan bổ nhiệm) từng biểu tỏ khuynh hướng trung dung bỏ phiếu theo phán đóan sự việc trước mắt thay vì theo trường phái của mình. Tám vị còn lại, 4 bảo thủ (Chủ tịch John G. Roberts, Samuel Alito, Clarence Thomas, Antonin Scalia) được cho rằng sẽ bỏ phiếu chống Luật Bảo hiểm Sức khỏe, và 4 phóng khoáng (các thẩm phán Ruth Baden Ginsburg, Stephen Breyer, Sonia Sotomayer, Elena Kagan) được yên chí sẽ bỏ phiếu ủng hộ đạo luật.

Phân chia phe nhóm như vậy, nhưng giới truyền thông đã tạo ra một không khí làm cho dư luận nghĩ rằng lần này quan tòa Kennedy sẽ bỏ phiếu theo phe bảo thủ và vô hiệu hóa ít nhất là phần của luật buộc mọi công dân phải mua bảo hiểm.

Nhưng bất ngờ đã đến. Trong ngày 26/6 ông chủ tịch Tối Cao pháp viện John Roberts đã đứng vào phe phóng khoáng và tuyên bố Tối Cao Pháp viện với phiếu 5-4 phán quyết Luật Bảo hiểm Sức khỏe buộc mua bảo hiểm là hợp hiến. Về phần buộc các tiểu bang phải nới chương trình Medicaid cho thành phần có lợi tức 138% trên mức nghèo liên bang quy định nếu không sẽ mất tiền trợ cấp của liên bang Tối Cao Pháp viện phán quyết là vi hiến vì xâm phạm đến quyền của các tiểu bang.

Những gì Luật Bảo hiểm Sức khỏe ban hành tháng 3/2010 đã áp dụng gồm:

(1) các hãng bảo hiểm không còn giới hạn mức trả để chữa trị khách hàng còn bệnh,


(2) không còn từ chối bán bảo hiểm cho trẻ em có bệnh trước khi mua bảo hiểm.

(3) con cái độc thân dưới 26 tuổi còn ở với bố mẹ đã được nằm trong bảo hiểm của bố mẹ (nếu bố hay mẹ đang đi làm và có bảo hiểm của sở làm).

Những gì sẽ được áp dụng do phán quyết mới của Tối cao Pháp viện gồm:

Đối với công dân Hoa Kỳ:

(1) Từ năm 2014 các hãng bảo hiểm không được từ chối bán bảo hiểm cho người lớn tuổi có bệnh trước, không được bán giá cao hơn khách hàng bình thường khác và không được giới hạn tiền trả cho các dịch vụ săn sóc y tế cần thiết.

(2) Từ năm 2014 các tiểu bang thành lập các chương trình bán bảo hiểm (state-based insurance exchanges) rẻ tiền cho dân chúng trong tiểu bang. Chính phủ liên bang trợ cấp. Từ năm 2015 nếu ai không mua bảo hiểm nơi các chương trình này sẽ bị phạt thuế $95. Vào năm 2007 thuế phạt tăng lên ít nhất là $695.

Đối với các cơ sở săn sóc sức khỏe:

(1) Các cơ sở này có lợi nhiều vì ai cũng có bảo hiểm, không như trước đây phải chữa cho những người không có bảo hiểm rơi vào trường hợp không từ chối được.

(2) Từ tháng 8/2012 bệnh viện được đánh giá tốt được nhận tiền thưởng.

(3) Từ năm 2013 bệnh viện và các cơ sở săn sóc sức khỏe sẽ được trả tiền khoán rộng rãi khi săn sóc khách hàng Medicare.

Đối với các tiểu bang:

(1) Tùy ý. Nếu nới rộng chương trình Medicaid cho những người có lợi tức dưới 138% mức nghèo quy định bởi liên bang (hiện nay mức này là $11,160 một năm) thì sẽ được liên bang trợ cấp một phần chi phí (bang California và Massachusetts cho biết sẽ nới rộng)

(2) Nếu không nới rộng thì không được trợ cấp, nhưng cũng không mất tiền trợ cấp cho chương trình Medicaid hiện đang có (hai bang Texas và Florida cho biết sẽ không nới rộng)

Đối với các công ty bán bảo hiểm sức khỏe: 

(1) Phải chi 80% tiền bán bảo hiểm để trả tiền săn sóc sức khỏe (nói chung là trả tiền chữa trị, chi phí ngừa bệnh …) cho bệnh viện hay các bác sĩ. Nếu không chi hết 80%, số tiền thừa hoàn trả lại cho khách hàng. Cho năm 2011 tính ra các các chủ hãng và tư nhân sẽ được trả lại ít nhất $1.3 tỉ mỹ kim.

Đối với các chủ hãng sở:

(1) Từ năm 2014 hãng sở có trên 50 nhân viên phải mua bảo hiểm cho nhân viên, nếu không sẽ bị phạt một số tiền tượng trưng.

(2) Hãng sở nào dưới 50 nhân viên có thể không mua bảo hiểm cho nhân viên. Nếu có thiện chí mua, chính phủ liên bang sẽ trợ cấp 35% qua khỏan trừ thuế , và sau đó tăng dần lên 50%.

Phán quyết của Tối cao Pháp viện, trong đó ý kiến và phiếu quyết định là của ông Chủ tịch John G. Roberts, vốn là một thẩm phán bảo thủ đã làm cho phía Cộng Hòa bỡ ngỡ. Nhưng ít nhất thái độ của ông Chủ tịch Roberts cho thấy Tối cao Pháp viện là một cơ chế không bị ảnh hưởng bởi chính trị như ý muốn của những nhà viết nên bản Hiến Pháp Hoa Kỳ. Các thẩm phán Tối Cao Pháp viện một khi được bổ nhiệm sẽ giữ chức vụ suốt đời (cho đến khi chết hay từ chức) để làm nhiệm vụ “giải thích hiến pháp” không bị chi phối bởi nhu cầu tranh cử.

Trong phán quyết ngày 26/6 đối với Luật Bảo hiểm Sức khỏe Tối cao Pháp viện Hoa Kỳ cho mọi công dân Hoa Kỳ thấy rằng: Sự phân cực quốc gia đang đe dọa sức mạnh và uy tín của Hoa Kỳ trên thế giới. Và đã đến lúc Hoa Kỳ hiểu rõ giới hạn của tính đặc biệt của quốc gia mình (exceptionalism) để nhập vào trào lưu chung của thế giới về vấn đề bảo hiểm sức khỏe cho người dân.

Rất tiếc đảng Cộng hòa chưa thấy như vậy. Theo đà cũ đảng Cộng hòa nghĩ rằng nếu việc thông qua Affordable Care Act tháng 3 năm 2010 đã làm cho đảng Cộng hòa chiếm đa số tại Hạ nghị viện trong cuộc bầu cử tháng 11/2010, thì lần này phán quyết của Tối cao Pháp viện sẽ tạo ra phản ứng của mọi thành phần bảo thủ trong xã hội kết thành một khối vững chắc giúp đảng Cộng Hòa chẳng những chiếm đa số tại hai viện quốc hội mà còn thắng cả tòa Bạch Ốc.

Trong hướng đó, ngay sau khi Tối cao Pháp viện ra phán quyết duy trì Affordable Care Act, ông Mitt Romney, ứng cử viên tổng thống của đảng Cộng Hòa đã đứng trước một bệ gỗ với khẩu hiệu “Repeal & Replace Obamacare” (Hủy bỏ và thay thế Luật Bảo hiểm Sức khỏe của Obama) và dõng dạc tuyên bố: “Nhiệm vụ của chúng ta rất rõ ràng. Nếu chúng ta muốn hủy bỏ Obamacare, chúng ta phải thay thế tổng thống Obama. Sứ mạng của tôi là thực hiện điều đó.” (Nguyên văn: Our mission is clear. If we want to get rid of Obamacare, we are going to have to replace President Obama. My mission is to make sure we do exactly that).

Ông Romney quên rằng mỗi thời đại có trào lưu của nó, và cái gì “đủ là đủ” (enough is enough). Và ai cũng có thể thấy lời hứa của ông Romney là một lời hứa trống rỗng. Cho dù ông ta đắc cử tổng thống tháng 11 tới và đảng Cộng Hòa nắm lại cả hai viện quốc hội, đảng Cộng Hòa cũng không thể có hơn 60 ghế trong 100 ghế tại Thượng nghị viện để có thể làm luật hủy bỏ Affordable Care Act .

Điều đáng buồn là giới truyền thông Hoa Kỳ vẫn tiếp tục chơi trò chơi phân cực thúc đẩy ứng cử viên tổng thống Mitt Romney đi vào con đường kiếm phiếu bế tắc trong khi quốc gia còn nhiều việc khác quan trọng hơn đang cần có kế sách.

Trần Bình Nam
July 1, 2012
binhnam@sbcglobal.net
www.tranbinhnam.com

Ý kiến bạn đọc
04/07/201213:57:36
Khách
Chỉ là cái bánh vẻ ai thích thì ăn, TBN có hồ hởi phấn khởi thì cừ lôi cả gia dình giòng họ
vào mà ăn đừng khuyến mải giúp. Tiếc rằng nhiều người đang sống trong Cali phải nhập
giang tuỳ khúc,đến luc luật thi hành rồi mới sáng mắt sáng lòng, riêng anh chị em cái
bang trên răng dưới dép chỉ bớt lộc hưởng và get line chờ đến phiên thôi"No star where".
03/07/201220:00:55
Khách
xin hoi ong TBN ong co biet nhieu nguoi khong tien de chi cho nhung can thiet trong gia dinh, thi dao dau ra de mua bao hiem ma ong nen biet rang hau het cac cong ty bao hiem ho deu giau tien muon bac van, ong thu nghi xem ai muon lam cho minh benh hoai khong, so nguoi benh duoc bao nhieu phan tram cua tong so dan hoa ky, nhung toan dan phai mua bao hiem thi cac hang bao hiem ho khong biet cho nao de cat tien cho het

================
Vui lòng viết tiếng Việt có dấu.

VB Admin
04/07/201213:19:59
Khách
Quý vị Đảng CH cho là chính phủ Obama là chính phủ của kẻ ăn bám, của kẻ lười biếng....Với Obamacare thì có ý kiến than rằng người nghèo không đủ ăn lấy tiền đâu mua bảo hiểm y tế, bắt mọi người phải mua BHYT thì chỉ làm giàu cho Cty BHYT, lấy tiền đâu thực hiện Obamacare??

Thế thì Obamacare chỉ giúp Cty BHYT "làm giàu"? Obamacare cần tiền để thực hiện cái gì kia chứ nếu không phải để giúp quý vị than nghèo không có tiền mua BHYT?

Đề tài này nóng hổi, tôi ráng tìm hiểu được chút đỉnh về một số thắc mắc liên quan đến "thu/chi" khả dĩ ảnh hưởng đến cái gọi là "thâm hụt ngân sách" của Obamacare [Không thích tranh luận về Cộng Hoà/Dân Chủ chi đâu vì cứ bị ám ảnh cái câu "bàn chính trị dễ sứt mẻ tình đoàn kết", người Việt đi tha hương nên quý tình đoàn kết, nên tôi tuyệt đối không vì âu bên nào mà muốn mích lòng nhau. Mích lòng trong cộng đồng Việt hải ngoại là làm suy yếu công cuộc đấu tranh vì mục đích bài Cộng cho dân trong nước].

1- Dù đầu vào từ thu tiền BHYT của Cty Bảo Hiểm tăng do ai cũng mua BHYT, họ sẽ bị khống chế tiêu pha vào chi phí hoạt động, phải trả lại cho khách hàng số dôi dư nếu tiền thu BHYT trong năm vượt quá tiền chi trả chi phí y tế. Đây là trả lời câu hỏi liệu Cty BHYT sẽ "làm giàu" nhờ Obamacare hay không.
2- Tuy phán là ai cũng phải mua BHYT, sẽ có quy định hổ trợ tiền mua BHYT cho ai thu nhập quá thấp. Có kế hoạch lược giản bộ máy quản lý dịch vụ ý tế để giảm chi phí gián tiếp/trực tiếp, bao gồm cả loại trừ ăn gian trong medical claims, để dùng tiền tiết kiệm được mà chi cho chi phí phát sinh.
3- Buộc mua BHYT cũng là 1 cách loại bỏ 'free ride' trên phúc lợi xã hội của đa số dân ăn bám, có thu nhập mà khai không hoặc khai thấp để rồi xin hưởng medicaid. Obamacare nhằm nhiều mục đích, trong đó làm trong sạch hệ thống dịch vụ BHYT của Mỹ là một mục đích ít được nhắc đến.
03/07/201204:09:38
Khách
xin hỏi tác giả là tiền lấy ở đâu ra để tài trợ cho việc thi hành luật này trong tình hình ngân sách bị thâm thủng nặng như hiện nay? tăng thuế trong tình hình hiện nay thì kinh tế lụn bại luôn!
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Khi nhận xét về chính trị tại Việt Nam, không những các quan sát viên quốc tế mà ngay cả nhân dân đều băn khoăn trước câu hỏi: dưới chế độ CSVN, cả quân đội lẫn công an đều là những công cụ bảo vệ cho đảng và chế độ, nhưng tại sao thế lực của công an và đại tướng công an Tô Lâm lại hoàn toàn lấn át quân đội như thế?
Có nhiều chỉ dấu Chủ tịch Quốc hội Vương Đình Huệ đã “lọt vào mắt xanh” Trung Quốc để giữ chức Tổng Bí thư đảng CSVN thay ông Nguyễn Phú Trọng nghỉ hưu. Những tín hiệu khích lệ đã vây quanh ông Huệ, 66 tuổi, sau khi ông hoàn tất chuyến thăm Trung Quốc từ 7 đến 12/04/2024.
“Hủ cộng”, tôi có thể hợm mình tuyên bố, với sự chứng thực của Google, là do tôi khai sinh trong khi mấy lời cảm thán tiếp nối là của Tố Hữu khi nhà thơ này, nhân chuyến thăm viếng Cuba, đã tiện lời mắng Mỹ: “Ô hay, bay vẫn ngu hoài vậy!” Gọi “khai sinh” cho hách chứ, kỳ thực, chỉ đơn thuần là học hỏi, kế thừa: sau “hủ nho”, “hủ tây” thì đến “hủ cộng”. “Hủ nho”, theo Việt Nam Tự Điển của Hội Khai Trí Tiến Đức, là “nhà nho gàn nát”, chỉ giới Nho học cố chấp, từng bị những thành phần duy tân, đặc biệt là nhóm Tự Lực Văn Đoàn, nhạo báng sâu cay vào thập niên 1930. Nếu “hủ nho” phổ biến cả thế kỷ nay rồi thì “hủ tây”, có lẽ, chỉ được mỗi mình cụ Hồ Tá Bang sử dụng trong vòng thân hữu, gia đình. Hồ Tá Bang là một trong những nhà Duy Tân nổi bật vào đầu thế kỷ 20, chủ trương cải cách theo Tây phương nhưng, có lẽ, do không ngửi được bọn mê tín Tây phương nên mới có giọng khinh thường: "Chúng nó trước hủ nho giờ lại hủ tây!" [1]
Mới đấy mà đã 20 năm kể từ khi đảng CSVN cho ra đời Nghị quyết 36 về “Công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài” (26/03/2004-26/03/2024). Nhưng đâu là nguyên nhân chưa có “đoàn kết trong-ngoài” để hòa giải, hòa hợp dân tộc?
Cả Hiến Pháp 2013 và Luật Công An Nhân Dân năm 2018 đều quy định công an nhân dân là lực lượng bảo đảm an toàn cho nhân dân và chống tội phạm. Tại sao trên thực tế nhân dân Việt lại sợ hãi công an CSVN hơn sợ cọp?
Càng gần các Hội nghị Trung ương bàn về vấn đề Nhân sự khóa đảng XIV 2026-2031, nội bộ đảng CSVN đã lộ ra vấn đề đảng viên tiếp tay tuyên truyền chống đảng. Ngoài ra còn có hiện tượng đảng viên, kể cả cấp lãnh đạo chủ chốt đã làm ngơ, quay mặt với những chống phá Chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh...
Hí viện Crocus City Hall, cách Kremlin 20 km, hôm 22 tháng O3/2024, đang có buổi trình diển nhạc rock, bị tấn công bằng súng và bom làm chết 143 người tham dự và nhiều người bị thương cho thấy hệ thống an ninh của Poutine bất lực. Trước khi khủng bố xảy ra, tình báo Mỹ đã thông báo nhưng Poutine không tin, trái lại, còn cho là Mỹ kiếm chuyện khiêu khích...
Khi Việt Nam nỗ lực thích ứng với môi trường quốc tế ngày càng cạnh tranh hơn, giới lãnh đạo đất nước đã tự hào về “chính sách ngoại cây giao tre” đa chiều của mình. Được Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN), thúc đẩy từ giữa thập niên 2010, ý tưởng là bằng cách cân bằng mối quan hệ của Việt Nam với các cường quốc – không đứng về bên nào, tự chủ và thể hiện sự linh hoạt – nó có thể duy trì sự trung gian và lợi ích của mình, đồng thời tận dụng các cơ hội kinh tế do tình trạng cạnh tranh của các đại cường tạo ra
Cộng sản Việt Nam khoe có tự do tôn giáo ở Việt Nam, nhưng Hoa Kỳ và Thế giới nói “rất hạn chế”, tùy nơi và từng trường hợp. Tình trạng này đã giữ nguyên như thế trong những báo cáo trước đây của cả đôi bên. Nhưng tại sao Hoa Kỳ vẫn liệt Việt Nam vào danh sách phải “theo dõi đặc biệt”...
Đến giữa tháng 3 năm nay, hầu hết chúng ta đều thấy rõ, Donald Trump sẽ là ứng cử viên tổng thống của đảng Cộng Hòa và Joe Biden là ứng cử viên tổng thống của Democrat. Ngoại trừ vấn đề đột ngột về sức khỏe hoặc tử vong, có lẽ sẽ không có thay đổi ngôi vị của hai ứng cử viên này. Hai lão ông suýt soát tuổi đời, cả hai bộ não đang đà thối hóa, cả hai khả năng quyết định đều đáng nghi ngờ. Hoa Kỳ nổi tiếng là đất nước của những người trẻ, đang phải chọn lựa một trong hai lão ông làm người lãnh đạo, chẳng phải là điều thiếu phù hợp hay sao? Trong lẽ bình thường để bù đắp sức nặng của tuổi tác, con đường đua tranh vào Tòa Bạch Ốc, cần phải có hai vị ứng cử viên phó tổng thống trẻ tuổi, được đa số ủng hộ, vì cơ hội khá lớn phải thay thế tổng thống trong nhiệm kỳ có thể xảy ra. Hơn nữa, sẽ là ứng cử viên tổng thống sau khi lão ông hết thời hạn bốn năm. Vị trí và vai trò của nhân vật phó này sẽ vô cùng quan trọng trong lần tranh cử 2024.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.