Hôm nay,  

Chuyện Dài Dài Thẩm Mỹ:

03/12/201100:00:00(Xem: 17520)

Chuyện Dài Dài Thẩm Mỹ:

Dầu Thơm Gì Mùi Lạ Quá...

Trương Ngọc Bảo Xuân

Chị Ngà vô tiệm cánh tay treo lên. Thiên hạ xúm lại coi coi bà nầy có “chiện” gì nữa đây." Năm rồi hết vô nhà thương tới... vô nhà thương... mấy bận. Năm cũ chưa qua năm mới chưa tới thân lẻ loi sống một mình mà bày đặt nhỏng nhẻo sao Trời?

Cả năm, trông vô mấy cái lễ lớn mà cái chị này...

Kim hỏi:

-Trời trời, chị bị gì nữa đó.

Chị Ngà thở ra:

-Nhức cánh tay. Dở hổng lên. Ông thầy băng thuốc cho. Bữa nay ai lãnh khách mới thì lãnh. Nhường hết cho đó. Tui làm khách hẹn thôi.

Thu trề môi:

-Cha a a. Nặng dữ rồi a. Sao hổng cạo gió. Cạo gió là hết liền. Đâu đưa coi coi. Tay chị treo coi thảm não quá, làm khách hẹn cũng không được đâu.

Vừa nói Thu vừa khều khều.

Ngay cùi chỏ, có băng một bọc. Thuốc Tàu. Chắc là lá cây hay củ gì đó. Có mùi hăng hắc. Thanh nói:

-Cha, bữa nay tiệm neo nghe mùi như tiệm thuốc Bắc. Coi chừng khách Mỹ chạy hết. Hổm có ông khách vừa nhăn mũi, vừa ngó dáo dác “vậy chớ ai xài dầu thơm gì mà có mùi ... lạ quá." Tui nghĩ tại vì người Mỹ họ lịch sự, nên nói trớ, chớ đúng ra ý ổng muốn bịt mũi, hỏi, mùi gì nồng gắt quá trời. Mùi dầu gió đó mà. Bà nào trúng gió cạo gió gì tùm lum.

Chị Ngà nói:

-Ối. Nhiều chiện. Tụi khách ở đây đã quen mùi dầu của mình rồi. Đừng làm bộ chảnh chúng ghét bậu ơi.

Thanh nói:

-Em có chảnh gì đâu. Trong nầy bít bùng đã có đủ thứ mùi rồi cũng hổng nên xài dầu hăng quá bất lịch sự. Có khi họ không thích nhưng không nói, chỉ bái bai một đi không trở lại thì phiền cho cả đám.

Kim hỏi:

-Bó thuốc vậy mà có hết đau nhức hông chị?"

Chi Ngà nói:

-Mới làm đâu biết.

Láng nói:

-Vụ nầy em biết. Má em lúc truớc cũng đi thầy hổng biết có phải ông chị đi hông. Má em thuận tay trái, đau nhức tới xương dở hổng qua khỏi vai, thầy bó bọc thuốc có chút nị hà, mỗi lần là ba muơi lăm đồng. Mà hễ ngưng là đau trở lại. Tái khám thì ổng nói phải bó hoài còn hông thôi thì phải ... đừng xử dụng tay đó nữa.

Thu nói:

-Chuyện gì nghe bù trất vậy trời! Chẳng lẽ phải bó thuốc hoài mắc chết bà. Như mình có hai bàn tay kiếm cơm, thuận tay nào làm tay đó bởi vậy tay thuận xài nhiều mới đau nhiều là chuyện dĩ nhiên, bây giờ ổng biểu đừng xử dụng tay đó thì... lấy gì ăn đây, lấy gì trả tiền thuốc cho ổng?.

Chị Ngà nói:

-Bởi vậy mới nói. Mà bó thuốc rồi treo lên thì đỡ đỡ mở ra thì đau, hổng biết tính sao nữa.

Láng nói:

-Để em tính dùm cho. Ra chợ, chợ nào cũng có bán, mua bịt thuốc dán. Truớc khi đi làm cứ dán lên vai, cánh tay, chỗ nào nhức dán lên. Hiệu nghiệm thần sầu. Mà rẻ nữa. Em thấy lúc nầy Má em làm vậy đó chớ cứ đi bó thuốc hoài chịu sao nổi. Hay là bị phong thấp? .

Chị Ngà nói:

- Ai biết. Mấy năm nay sao có nhiều bịnh lạ quá hà. Bộ sắp tận thế rồi sao ý mà. Mới nghe nói bên Mễ họ khám phá ra được dòng chữ viết cho biết ngày tận thế là vào năm 2012 kìa

Tuấn nói:

-Uí giời! chỉ lo con bò trắng răng! Tận thế thế nào được, hão huyền, tổn hại thần kinh. Phi thuyền đã tản bộ trên sao Mars rồi kia. Trên ấy đất đá gì cũng giống giống như vùng sa mạc đất đỏ như trên trái đất mình vậy. Có dấu hiệu của nước của băng đá nữa. Hôm truớc em xem TiVi về chuyện ông bác sĩ nọ tuyên bố ông đã cấy vô bụng cho một bà để tạo một Clone cho bà ấy kìa.

Kim hỏi:

- Ủa? Nghe nói chính phủ không chấp thuận vụ cấy nguời mà. Con trừu thí nghiệm đầu tiên đã cấy tế bào của nó để tạo thành một con trừu khác giống y chang nó trước kia bị chết ngủm rồi.

- Biết đâu. Coi TiVi ổng tuyên bố đàng hoàng. Bây giờ đang trong vòng chờ đợi kết quả xem bà ấy chửa nghén chi không.

Thu lắc đầu quầy quậy, nói:

- Ối. Riết hết biết đuờng nào mà rờ. Có lẽ chính phủ bây giờ song song với vụ đang tìm đất mới cho loài nguời, họ cấy một số nguời để sau nầy nhóm nguời vô gia đình vô cảm giác nhưng rất thông minh, cho phi thuyền tống họ lên sống và làm việc nghiên cứu trên ngôi sao Mars chớ gì.

Trang nói:

- Bà nói nghe cũng có lý qúa chớ. Nhóm người nầy vô gia đình vô tình cảm lỡ trong thời gian thí nghiệm, chuyện bất thường xảy ra, có ngủm bất tử cũng chả có ma nào khóc thương hay ... kiện đòi bồi thường. Người Mỹ họ tính toán vừa xa vừa rộng quá hén.

Chị Ngà thở cái khì, nói:

- Thôi thôi mấy người dông dài lạc đề ráo trọi. Nhà bác học nào có giỏi sao không chế ra thứ thuốc chữa trị cho những người bình dân như mình đây nè, những người phải xử dụng hai cánh tay kiếm sống, hễ đau có thuốc trị hiệu nghiệm liền, hễ trong mình bần thần oãi quá có thuốc xoa bóp hết nhức mỏi thì tui khen. Chiện dưới đất chưa xong, tính chiện trên trời. Nghe chỏi cái lỗ nhĩ.

Tuấn cãi:

- Nói ngang như chị nghe nhà quê quá. Khoa học phải nghiên kíu mới có tiến bộ chứ. Cứ nhìn cái điện thoại cầm tay kia. Mấy chục năm về trước ai mà nói rằng mọi người sẽ có phương tiện liên lạc với nhau một cách cá nhân như ngày nay có lẽ người ta bảo mình điên! Nếu chẳng có ai mài miệt thí nghiệm thì chả có kết quả như ngày hôm nay đâu nhé.

Chị Ngà nói:

- Quê thì quê. Ai thèm cần. Vậy chớ hồi xưa chưa có cái điện thoại cầm tay thì ngừ ta chết hết à? Hổng kêu điện thoại được thì... thì...

Tuấn nóng ruột cắt ngang:

- Thì sao?

Chị Ngà nói:

- Thì... thì... đốt khói!

Tuấn la lên:

- Ối giời ơi. Chị Ngà tôi. Đợi chị tìm ra củi để đốt khói thì em tiêu cha nó rồi. Chị làm như vua sai đốt khói chọc quê tướng tá đổi lấy tiếng cười của người đẹp Bao Tự không bằng! Thôi thôi Ai can du!. Chị cứ bó thuốc bó rau đi nhá. Trông xinh xắn lắm đấy.

Láng cười:

- Đừng có nói móc, anh Hai. Chị Ngà, để mai em đem cho chị thuốc dán.

Chị Ngà nói:

- Ừ. Nhớ đừng quên đem thêm thuốc nhức mỏi nghe.

Trương Ngọc Bảo Xuân

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trước hết, chúng ta thừa hưởng một nền văn hóa phụ hệ. Người đàn ông nắm hết quyền hành và đàn áp đàn bà theo ý riêng. Những thế hệ trước năm 1950, hầu hết đàn bà Việt là nô tỳ cho đàn ông, một loại nô lệ tự nguyện theo truyền thống và có thể bị hành hạ nhiều hơn nữa, nhưng không được xã hội, chính quyền bênh vực. Về sau, nhờ du nhập văn hóa, văn minh tây phương và bộ luật gia đình thời đệ nhất cộng hòa, người đàn bà Việt mới trút bớt gánh khổ bị áp bức, tuy nhiên, tinh thần tự nguyện nô tỳ vẫn hiện diện trong huyết mạch của những thế hệ trẻ, kéo dài qua hải ngoại, cho dù nơi đây tôn trọng phụ nữ bậc nhất.
Nghe họ nói chuyện với nhau thì hiểu ra. Nhóm phụ nữ này hầu hết hơi phúng phính nên họ đã tạo ra một trò chơi vừa vui vừa có ích, họ mang vô sở cái cân và mạnh ai nấy leo lên cân rồi ghi số cân vô sổ. Họ mở ra một cái quỹ, mỗi tuần mỗi người góp vô quỹ 5 đô la rồi bắt đầu ăn cữ ăn kiêng, tới cuối tháng, người nào sụt số cân nhiều nhứt sẽ được thưởng số tiền gom chung đó, rồi họ bắt đầu góp tiền cho tháng tới. Họ làm sao mà giống giống như chơi hụi mở hụi khui hụi góp hụi vậy ta.
Hiểu biết về màu sắc làm nền cho nghề nghiệp thẩm mỹ, đặc biệt trong công việc trang điểm và nhuộm, tẩy tóc; ví dụ như: Màu đỏ dự phần vào đời sống con người qua máu và lửa. Chúng ta cũng nhận xét rằng những người thời xưa đã kết hợp màu đen với bóng đêm, và màu vàng cho những ngày tươi sáng. Màu trắng tượng trưng cho sự trinh trắng, trong khi màu tím chỉ được dùng trong giới trưởng giả mà thôi.
Có những chiều thu vương nắng cuối thôn …mùa thu đã về trên bầu trời thênh thang mây, mùa thu về với những chiếc lá nâu vàng thay nhau đổi màu, mùa thu về trên vai áo nâu non, tóc mùa thu cũng nâu vàng theo nắng thu rất vội. Mùa thu chỉ vừa mới chớm.
Tối qua ngủ được, sáng sớm chị Ngà thức dậy, khỏe khoắn, lòng vui vui. Đứng lên quơ tay quơ chưn, làm vài động tác cho giãn gân cốt. Hai cánh tay dơ lên cao khỏi đầu, hạ xuống ngang vai, rồi khỏi hông. Hít thở vài cái. Một hồi.
Đường nâu + sữa = hợp chất tẩy da chết cho toàn thân thể. Da-ua + mật ong = dưỡng chất dành cho da nhạy cảm (sensitive skin) và da hay bị ửng đỏ
Chúng ta thường đi bộ, nhiều người thích đi bộ. Từ đi bộ trong nhà, cho tới ngoài đường, chợ búa, mua sắm, trong sở làm v…v…như là một sinh hoạt tự nhiên. Đi bộ thực ra cũng là một môn thể thao chậm, kiểu “Low-impact”. Đi bộ vừa thong thả tự do, thích hợp với mọi lứa tuổi mà còn rất tốt cho sức khoẻ và sắc đẹp cho cả hai phái nam và nữ.
Phần mái ở trước trán (bang), nhiều bạn gái thích cắt ngắn, trông nhí nhảnh trẻ trung, nhất là khi cột tóc đuôi ngựa. Nhưng phần tóc nầy mọc ra dài rất nhanh, chúng ta nên tập tự cắt lấy, để khỏi phải chạy ra tiệm chỉ để cắt chút xíu ở phần tóc nầy, vừa mất thì giờ lại tốn tiền.
Nè mấy người, ai muốn học gắn lông mi từ sợi từ sợi y như lông mi thiệt hông tui dạy tính rẻ, lấy vốn đồ nghề lại coi. Thu chanh chua càng nói càng lớn tiếng: Xời ơi bà nầy, vừa vô ơn vừa bòn. Trong túi có chín đồng, cố ngó quanh quất xung quanh coi có lòi ra thêm một đồng nào đâu đó đặng bỏ vô túi. Chẵn mười đồng!
Quí vị muốn tránh cảm giác choáng váng hay nhức đầu dữ dội sau khi uống rượu chăng ? Hãy ăn vài lát dưa leo trước khi đi ngủ. Khi thức dậy, quí vị sẽ thấy tỉnh táo và hết nhức đầu. Dưa leo chứa một lượng đường vừa đủ, các loại vitamin B, và các chất điện giải để tái bổ sung những tinh chất sinh tố cần thiết mà cơ thể đã bị mất đi, hầu tái lập sự cân bằng, xua tan cảm giác choáng váng hay nhức đầu.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.