Hôm nay,  

Sổ Tay Thường Dân Tưởng Năng Tiến:

09/04/201100:00:00(Xem: 8733)

Sổ Tay Thường Dân Tưởng Năng Tiến:

Than Hồng & Củi Nỏ

Có những nhà sư quên tụng kinh

Ngồi bàn thế sự khóc điêu linh

Tâm thiền bỗng hoá hình gươm doing

Dưới bóng trăng soi điệu chém kình. (Nguyễn Mậu Lâm)

Trong vài trang sổ tay trước, khi đề cập đến vấn đề "Gươm Giáo &Tôn Giáo," tôi có ghi lại một mẩu đối thoại (ngăn) ngắn - như sau:

- Thưa cha con muốn xưng tội.

-

- Trước năm 75, có mấy nguời cán bộ cộng sản nằm vùng bị truy lùng đến xin tá túc, và con có chứa họ dưới hầm nhà

- Giúp đỡ tha nhân khi họ kêu cứu trong lúc bị hiểm nguy không phải là một cái tội.

- Nhưng thưa cha…

- Con cứ yên tâm ra về. Điều con làm hoàn toàn hợp với tinh thần bác ái của Chúa Ky Tô và văn hoá của dân tộc Việt. "Thương người như thể thương thân. Rét thời cho mặc, đói thời cho ăn". Gia Huấn Ca cũng có dậy như vậy. Chúng ta không thể vì chính kiến hay lòng thù hận mà bỏ nguời ta đói khát trong cơn hoạn nạn; hoặc tệ hơn nữa là tố giác những kẻ ở bước đường cùng.

- Thưa vâng nhưng thưa

- Cha hiểu đó không phải lỗi của con. Nếu những kẻ được cứu giúp trong cơn hoạn nạn, sau này, trở mặt, lấy ân báo oán hoặc lại tiếp tục con đường tà đạo thì đó là tội lỗi của họ…

- Dạ vâng nhưng điều khiến con áy náy là…

- Là gì nữa"

- Là vì họ…vẫn còn dưới hầm nhà…

- Con nói sao"

- Thưa cha, qúi vị cán bộ cộng sản trốn dưới hầm nhà con vẫn còn sống ở duới đó cho mãi đến bây giờ.

- Ối, Giê Xu Ma…lậy Chúa tôi! Sao lại thế, hả con"

- Vì con vẫn chưa cho họ biết là cách mạng đã thành công!

- Nhưng…sao…sao…con lại lại đãng trí đến như thế được"

- Tại con rút kinh nghiệm hồi kháng chiến chống Tây. Thuở ấy, bố con cũng chứa cán bộ cộng sản trong nhà; sau này, chính những nguời này đã "dàn dựng" để "nhân dân" mang ông cụ ra đấu tố cho đến chết! Bởi vậy nên con sợ…

- Kể thì cũng như nuôi rắn trong nhà, đáng sợ thật chứ chả phải chuyện đùa! - Xin cha giúp con…

- Thôi thế này con ạ, về lấy xi măng lấp luôn cái hầm nhà lại cho…xong! Đỡ được đứa nào hay đứa đó. Tội nghiệt này, xin Chúa nhân từ chứng giám, ta xin chịu thay con.

- Con xin lĩnh ý cha; tuy nhiên, việc làm này, cũng xin Chúa nhân từ chứng giám ("I am more than happy to do that…"), con làm thì con chịu, không liên hệ gì đến cha hoặc bất cứ ai.

Bốn câu thơ dẫn thượng được trích từ tác phẩm Nổi Lửa của thi sĩ Nguyễn Mậu Lâm, trong nhóm Tao Đàn Sông Hàn, ở Việt Nam. Còn câu chuyện vui qúi vị vừa đọc, và đọc rồi có nguời dám khóc (vì buồn) là "phóng tác" của kẻ đang viết những dòng chữ này.

Cả hai đều được tác thành, nghĩa là không có thật. Nó chỉ phản ảnh (rất thật) tâm tư và "nguyện vọng" của giới tu sĩ Công Giáo và Phật Giáo ở Việt Nam, cùng tín đồ của họ, từ nhiều thập niên qua! Nói vậy (chớ) Ban Dân Vận Trung Ương, Ban Tôn Giáo Chính Phủ, và đám Công An Tôn Giáo đã liên kết chặt chẽ, và làm việc hữu hiệu (tới) cỡ nào mà lòng người căm hận tới độ (sư sãi muốn cầm gươm, và cha cố thì sẵn sàng chôn sống cán bộ) như vậy" Câu trả lời có thể tìm được, qua bài tường thuật ("Buổi Lễ Kỷ Niệm 64 Năm Đức Huỳnh Giáo Chủ Thọ Nạn") của phóng viên Tường An, nghe được qua RFA, vào hôm 29 tháng 3 năm2011:

"Ngày đại lễ năm nay được tổ chức ở nhà ông Trần Nguyên Hưởn, Hội trưởng Hội PGHH tại An Giang, tuy nhiên buổi lễ đã không được diễn ra được như dự định, ông Hưởn cho biết lý do:

"Cái vấn đề mà cuộc lễ 25 tháng 2 ngày Đức Huỳnh Giáo Chủ PGHH thọ nạn Đốc vàng, tất cả anh em đồng đạo các nơi không về được bởi vì khu vực, vị trí làm lễ cách 8 cây số là bến đò, bến phà, tất cả dòng sông khoảng 1.000 công an, 1 tiểu đoàn cơ động và tất cả những người khác đi đều bị ngăn sông cấm chợ hết đó. Vị trí làm lễ được 20 người mà thôi! Những người dự lễ là những người phải đi trốn từ ban đêm hay là phải đi trước cuộc lễ 4-5 ngày mới có thể lọt vào vị trí làm lễ được." Ông Hà văn Di Hồ, Trưởng đoàn Thanh Niên PGHH Thuần Túy (PGHHTT) Yêu Nước ở An Giang cũng tìm cách đến tham dự buổi lễ nhưng cũng bị ngăn cấm:

"Từ ngày 18 âm lịch tới nay là không cho tôi đi ra khỏi nhà, nói là lệnh của chủ tịch xã nhưng mà không thấy cái lệnh. Nhà của tôi hiện thời bây giờ là còn khoảng 100 công an, còn hồi sáng này là khoảng 300 công an. Bữa 21 tôi qua nhà ông Trần Nguyên Hưởn chuẩn bị để làm lễ, khoảng chừng 100 công an cơ động chận tôi lại, chửi bới và hành hung." Cách hành xử của lực lượng công an tỉnh An Giang, nói nào ngay, vẫn có thể được mô tả như là rất văn minh (và vô cùng có văn hoá) nếu so sánh với đồng đội của họ - ở Tây Nguyên - theo như tường trình của HRW, xem được vào hôm 30 tháng 3 năm 2011:

"Trong vài tháng gần đây, các buổi lễ cưỡng ép tín đồ Hà Mòn bỏ đạo và kiểm điểm trước dân được tổ chức ở các tỉnh Kon Tum, Gia Lai và Đắk Lắk. Tại những buổi lễ này, tín đồ bị buộc thú nhận lỗi lầm và ký cam kết từ bỏ cái gọi là "tà đạo."

"Những người dân Tây Nguyên có nhu cầu thờ phượng tại các nhà thờ tại gia độc lập đối mặt với nguy cơ bị hạ nhục trước đông người, bị bạo hành, bắt giữ, thậm chí bị xử tù." Việc thờ phượng hay lễ lậy (suông) thay cho tín ngưỡng, và niềm tin, vào đời sống tâm linh, khách quan mà nói, được hoàn toàn tự do (và "rất sôi động") nơi những thành phố lớn - theo đúng như nguyên văn lời của ông Nguyễn Thanh Xuân, Phó Ban Tôn Giáo Chính Phủ: "Đời sống các tôn giáo Việt Nam năm 2010 diễn ra rất sôi động, các tôn giáo đã tổ chức nhiều lễ lớn... Trong năm qua, các tôn giáo đã có đường hướng chung của mình, Phật giáo có đường hướng 'đạo pháp dân tộc và chủ nghĩa xã hội'; Công giáo là 'sống phúc âm giữa lòng dân tộc'; đạo Tin lành là 'sống phúc âm phục vụ Thiên Chúa, phục vụ Tổ quốc và dân tộc'; đạo Cao Đài có đường hướng 'nước vinh, đạo sáng'…Năm 2010, có trên 18.700 lượt người được đào tạo, bồi dưỡng và trên 2.800 người đã tốt nghiệp, hoàn thành các khóa bồi dưỡng chức sắc, nhà tu hành."

Thiệt: nghe mà thấy đã tai, cứ răm rắp và qui củ (y) như sinh hoạt trong trại lính, hay trong trường Đảng Trung Ương Nguyễn Ái Quốc - ở Hà Nội - vậy! Tình trạng lạc quan này - tiếc thay - không kéo dài luôn, và cũng không kéo dài lâu. Bước qua năm 2011, tình hình (ngó bộ) lộn xộn và lung tung thấy rõ - theo đánh giá của một nhân vật chức sắc có thẩm quyần hơn, ông Nguyễn Thiện Nhân:

"Qua thực tế làm việc tại các địa phương, Phó Thủ tướng yêu cầu các tỉnh, thành phố có hướng dẫn về chế độ gặp gỡ thường xuyên của lãnh đạo tỉnh, thành phố với chức sắc tôn giáo trên địa bàn. Ngay trong quý I này, cần tổ chức cuộc gặp gỡ với người đứng đầu các tôn giáo, giúp họ nắm bắt được tình hình đất nước, các biện pháp điều hành ổn định kinh tế, an sinh xã hội của Chính phủ, các chủ trương, chính sách của Đảng, Nhà nước, để đồng lòng cùng đất nước vượt qua khó khăn, không nghe bên ngoài xúi giục."

Ngài Phó Thủ Tướng sợ qúi vị chức sắc tôn giáo hoang khi chưa nắm được tình hình. Nắm được tình hình rồi thì ... tình hình rất hoang mang - theo như nhận định của tác giả Trần Phong Vũ "bàn ra" như sau:

"Ba chữ 'Quý I này', chỉ thời gian 3 tháng từ tháng 01 đến hết tháng 3-2011 trùng hợp với thời gian xảy ra cuộc 'Cách Mạng Hoa Lài' đánh dấu bằng cái chết qua ngọn đuốc thân xác của Mohamed Bouazizi ở Tunisia ngày 17-01, tiếp theo là sự cáo chung của chế độ độc tài Mubarack sau 18 ngày vùng lên của quần chúng Ai Cập, và hiện nay là những ngày giờ định mệnh của Muammar Gaddafi ở Libia cùng những cuộc xuống đường liên tiếp của dân chúng tại nhiều quốc gia trong vùng và đang có cơ lây lan qua các xứ sở độc tài thuộc các lục địa khác, bao gồm cả Á châu, trong đó có Trung Cộng, Bắc Hàn và Việt Nam." Cuộc Cách Mạng Hoa Lài, ở Bắc Phi, xẩy ra cùng với cơn "bão giá" ở Việt Nam. Từ Sài Gòn, nhà báo Tạ Phong Tần cho biết: tính đến ngày 31 tháng 3 năm 2011, dù tất cả vật giá đều lên ào ạt - như sóng thần - giá bánh mì vẫn ổn định (y) như cũ, không tăng một xu, chỉ có hình dạng và kích thước là đổi khác chút đỉnh. Nó ngắn bớt (cỡ) hai phần.

Bây giờ đã bước sang tháng 4. Bánh mì Sài Gòn (chắc) sắp ngắn thêm khoảng hai phần nữa. Khác với Độc Lập - Tự Do - Hạnh Phúc, bánh mì là thứ chỉ có thể "hưởng" được khi cầm trong tay và nhai trong miệng. Bánh mì không thể tiếp tục ngắn mãi đến mức không còn chỗ để mà cầm, và không còn gì để nhai.

Nhà đương cuộc Hà Nội cũng không thể tiếp tục kìm giữ cả một dân tộc (với hàng trăm triệu người) sống mãi trong cùng quẫn, và phẫn uất bằng những khẩu hiệu ấm no (suông) hay bằng lực lượng công an hung hãn (quá mức cần thiết) mà họ đang có. Giữa đống than hồng và những thanh củi nỏ mà cấm đoán giáo dân hành lễ, ép buộc họ phải bỏ đạo, đánh chết người chỉ vì không đội mũ bảo hiểm, và mang người công dân ra kết án cả chục năm tù mà không có bằng chứng buộc tội là cácu hành sử (vô cùng) ngu xuẩn.

Người cộng sản Vịêt Nam đã thành công hai lần (vào năm 2001 và 2004) trong việc trấn áp sự nổi dậy của những người dân thiểu số, ở Cao Nguyên. Họ có rất ít hy vọng, và cơ may, khi những biến động (tương tự) diễn ra tại những đô thị lớn - ở đồng bằng - nơi mà phẩm chất của đời sống mỗi ngày một thêm tồi tệ, và hố phân cách giàu/nghèo càng lúc càng thêm sâu rộng.

Đã đến lúc mà nhà đương cuộc Hà Nội buộc phải trả lại quyền tự do tín ngưỡng cho người dân Việt, trả lại giáo dục cho học đường, trả nghị trường cho quốc hội, trả lại đất đai cho nông dân, trả lại quân đội cho đất nước, trả lại công đoàn cho công nhân, trả lại toà án cho pháp luật, trả lại bút viết cho ký giả, trả lại những sinh hoạt tập thể cho xã hội công dân ...và xóa dần vai trò của mình, để tự biến mất vào trong quần chúng - trước khi quá muộn.

Than hồng đã sẵn, chỉ cần vài que lửa nhỏ. Và củi nỏ ở Việt Nam thì (ôi thôi) có bao giờ mà thiếu.

Tưởng Năng Tiến

Ý kiến bạn đọc
13/04/201107:06:27
Khách
CsVN đang tiến thoái lưỡng nan trong vụ xử Ls Cù Huy Hà Vũ. Đúng như anh TNT đã viết,
thật là ngu xuẩn khi cơn lốc Hoa Nhài đang thổi bay đi các chế độ độc tài tại Phi Châu, và
chỉ số lạm phát cùng thực phẩm đang ào ào leo thang tại VN mà cs lại đem Ls Vũ ra tòa
xét xử. Một phiên tòa đầu voi đuôi chuột không giống bất cứ một phiên tòa nào từ trước đến
giờ. Và trong khi phiên tòa được cho là mở đang diễn ra, thì rất nhiều người bị công an chìm
nổi cuả cs bắt giữ vô tội vạ trước cửa tòa án, hai trong số những người bị cs bắt giữ là Ls Lê
Quốc Quân và Bs Phạm Hồng Sơn. Chính phiên tòa và sự bắt người phi lý này của csVN đang
là động cơ chính đáng cho các Tôn Giáo và những người yêu chuộng công lý và tự do đang
nổi lửa hòng thiêu rụi nhà cầm quyền csVN thành tro bụi. Chúng ta đã và đang mong đợi
ngày mà Tổ Quốc Việt Nam thoát khỏi gông cùm của qủi đỏ, ngày người dân Việt Nam được
sống một cuộc sống xứng đáng phẩm giá con người. Chúng ta có quyền tin tưởng ngày đó sẽ
không xa.
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
“Ý thức xã hội mới Việt Nam “là toàn bộ những tư tưởng, quan điểm, những tình cảm, tâm trạng, truyền thống tốt đẹp, v.v. của cộng đồng dân tộc Việt Nam, mà hạt nhân là chủ nghĩa Mác- Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh, đường lối, chủ trương của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước, phản ánh lợi ích căn bản của nhân dân nhằm phục vụ sự nghiệp xây dựng, bảo vệ xã hội mới”. Nói như thế là cuồng tín, vọng ngoại và phản bội ước vọng đi lên của dân tộc...
Nhiều sự việc thay đổi kể từ thập niên 1970 khi Richard Nixon và Mao Trạch Đông nghĩ ra công thức “một Trung Quốc” cho sự dị biệt của họ đối với quy chế Đài Loan. Nhưng nếu kết hợp với các biện pháp khác để tăng cường việc răn đe chống lại bất kỳ hành động xâm lược bất ngờ nào, chính sách này trong 50 năm qua vẫn có thể giúp cho việc gìn giữ hòa bình. Liệu Trung Quốc có thể cố tấn công Đài Loan vào năm 2027 không? Philip Davidson, Tư lệnh mãn nhiệm của Bộ Tư lệnh Ấn Độ-Thái Bình Dương của Mỹ, nghĩ như vậy hồi năm 2021 và gần đây ông đã tái khẳng định việc đánh giá của mình. Nhưng liệu Hoa Kỳ và Trung Quốc có định sẵn cho cuộc chiến trên hòn đảo này không, đó là một vấn đề khác. Trong khi nguy hiểm là có thật, một kết quả như vậy không phải là không thể tránh khỏi.
Khi nhận xét về chính trị tại Việt Nam, không những các quan sát viên quốc tế mà ngay cả nhân dân đều băn khoăn trước câu hỏi: dưới chế độ CSVN, cả quân đội lẫn công an đều là những công cụ bảo vệ cho đảng và chế độ, nhưng tại sao thế lực của công an và đại tướng công an Tô Lâm lại hoàn toàn lấn át quân đội như thế?
Có nhiều chỉ dấu Chủ tịch Quốc hội Vương Đình Huệ đã “lọt vào mắt xanh” Trung Quốc để giữ chức Tổng Bí thư đảng CSVN thay ông Nguyễn Phú Trọng nghỉ hưu. Những tín hiệu khích lệ đã vây quanh ông Huệ, 66 tuổi, sau khi ông hoàn tất chuyến thăm Trung Quốc từ 7 đến 12/04/2024.
“Hủ cộng”, tôi có thể hợm mình tuyên bố, với sự chứng thực của Google, là do tôi khai sinh trong khi mấy lời cảm thán tiếp nối là của Tố Hữu khi nhà thơ này, nhân chuyến thăm viếng Cuba, đã tiện lời mắng Mỹ: “Ô hay, bay vẫn ngu hoài vậy!” Gọi “khai sinh” cho hách chứ, kỳ thực, chỉ đơn thuần là học hỏi, kế thừa: sau “hủ nho”, “hủ tây” thì đến “hủ cộng”. “Hủ nho”, theo Việt Nam Tự Điển của Hội Khai Trí Tiến Đức, là “nhà nho gàn nát”, chỉ giới Nho học cố chấp, từng bị những thành phần duy tân, đặc biệt là nhóm Tự Lực Văn Đoàn, nhạo báng sâu cay vào thập niên 1930. Nếu “hủ nho” phổ biến cả thế kỷ nay rồi thì “hủ tây”, có lẽ, chỉ được mỗi mình cụ Hồ Tá Bang sử dụng trong vòng thân hữu, gia đình. Hồ Tá Bang là một trong những nhà Duy Tân nổi bật vào đầu thế kỷ 20, chủ trương cải cách theo Tây phương nhưng, có lẽ, do không ngửi được bọn mê tín Tây phương nên mới có giọng khinh thường: "Chúng nó trước hủ nho giờ lại hủ tây!" [1]
Mới đấy mà đã 20 năm kể từ khi đảng CSVN cho ra đời Nghị quyết 36 về “Công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài” (26/03/2004-26/03/2024). Nhưng đâu là nguyên nhân chưa có “đoàn kết trong-ngoài” để hòa giải, hòa hợp dân tộc?
Cả Hiến Pháp 2013 và Luật Công An Nhân Dân năm 2018 đều quy định công an nhân dân là lực lượng bảo đảm an toàn cho nhân dân và chống tội phạm. Tại sao trên thực tế nhân dân Việt lại sợ hãi công an CSVN hơn sợ cọp?
Càng gần các Hội nghị Trung ương bàn về vấn đề Nhân sự khóa đảng XIV 2026-2031, nội bộ đảng CSVN đã lộ ra vấn đề đảng viên tiếp tay tuyên truyền chống đảng. Ngoài ra còn có hiện tượng đảng viên, kể cả cấp lãnh đạo chủ chốt đã làm ngơ, quay mặt với những chống phá Chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh...
Hí viện Crocus City Hall, cách Kremlin 20 km, hôm 22 tháng O3/2024, đang có buổi trình diển nhạc rock, bị tấn công bằng súng và bom làm chết 143 người tham dự và nhiều người bị thương cho thấy hệ thống an ninh của Poutine bất lực. Trước khi khủng bố xảy ra, tình báo Mỹ đã thông báo nhưng Poutine không tin, trái lại, còn cho là Mỹ kiếm chuyện khiêu khích...
Khi Việt Nam nỗ lực thích ứng với môi trường quốc tế ngày càng cạnh tranh hơn, giới lãnh đạo đất nước đã tự hào về “chính sách ngoại cây giao tre” đa chiều của mình. Được Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN), thúc đẩy từ giữa thập niên 2010, ý tưởng là bằng cách cân bằng mối quan hệ của Việt Nam với các cường quốc – không đứng về bên nào, tự chủ và thể hiện sự linh hoạt – nó có thể duy trì sự trung gian và lợi ích của mình, đồng thời tận dụng các cơ hội kinh tế do tình trạng cạnh tranh của các đại cường tạo ra
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.