Hôm nay,  

Bản Dịch Việt Ngữ Từ Nguyên Tác “the Chau Trial” Của Tác Giả Elizabeth Pond (xi)

14/03/201100:00:00(Xem: 16253)

Đọc Sách Mới: Bản dịch Việt ngữ từ nguyên tác “The Chau Trial” của tác giả Elizabeth Pond (XI)
ĐẠI SỨ BUNKER VÀ TT THIỆU
image003-4002Elizabeth Pond

bunker_thieu-400Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu và Đại Sứ Bunker ngày càng thân thiện hơn.


Là một tác giả và diễn giả danh tiếng chuyên về các vấn đề quốc tế, tên tuổi Elizabeth Pond (hình bên) được nể trọng ở Âu Châu và Hoa Kỳ, trong cả hai lãnh vực báo chí và hàn lâm. Ngoài công việc giảng dạy tại các đại học Đức và Mỹ, bà còn là thành viên nhiều hội đồng tham vấn và viện nghiên cứu chiến lược quốc tế như: The Council on Foreign Relations, the German Council on Foreign Relations, the International Institute for Strategic Studies, the US Institute of Peace... và là tác giả của 11 cuốn sách có nội dung đã đụng tới các vấn đề nóng bỏng nhất tại nhiều khu vực của thế giới như bức tường Bá Linh, Chính sách Mỹ đối với nước Đức; Biến động vùng Balcans; Nhận thức về nước Nga; Sự tái sinh của Âu châu... 
Sự nghiệp của Elizabeth Pond bắt đầu bằng “The Chau Trial”. Đúng 40 năm trước đây, sau cuộc tổng công kích Tết Mậu Thân, cô phái viên của The Christian Science Monitor xin nghỉ giả hạn luôn nửa năm để ở lại Saigon theo dõi tại chỗ. Và “The Chau Trial” trở thành tác phẩm đầu tay của Elizabeth Pond, với kết luận “Đây là bước khởi đầu sự sụp đổ của ông Thiệu.”
Cho tới nay, 40 năm sau “Vụ án Trần Ngọc Châu”, tác giả và nhân vật chính trong vụ án - Pond và Châu- vẫn chưa hề gặp nhau. Sau đây là bản dịch Việt ngữ “Vụ Án Trần Ngọc Châu” do THANH NGUYỄN và HOÀNG NGỌC TRÁC chuyển ngữ từ nguyên tác “The Chau Trial”, với những tiểu tựa do toà báo đặt thêm.

XI. Tại sao người Mỹ trở mặt trong vụ án"
Còn về phần Đại sứ, ông Bunker là hiện thân của một nhà quý tộc Hoa Kỳ, Ai làm việc dưới quyền ông ta cũng đều kính trọng ông. Ông ấy đang ở lứa tuổi thất tuần, phục vụ đất nước một cách quên mình, với một nhiệm vụ cực kỳ khó khăn, và vẫn được tiếng là luôn luôn trông tươi tắn cho dù khí hậu vùng nhiệt đới này có nóng chảy thịt đi nữa. Ông ấy là một mẫu người "gentleman". Ông ta là một người điềm đạm, biết xử sự hợp lý hợp tình trong mọi việc, và ông ấy cũng thuộc loại người muốn rằng người khác cũng phải biết điều như mình. Trong quá khứ chính một trong các đức tính là biết xử sự có lý có tình của ông Thiệu đã khiến cho ông Bunker để ý đến đương sự. Ông Thiệu không hề có tính bất thường, hăng tiết vịt của ông Kỳ; và ông ta cũng có thói quen cẩn trọng. 
Thế nhưng ngay chính Đại sứ Bunker lại không có chính trị. Vào đời, ông ta đã là một doanh nhân, do đó có sở trường về chuyện thương lượng. Ông ta có thành tích là từng làm hòa dịu các mâu thuẫn để dẫn đến một sự thỏa hiệp. Cung cách của ông ta là cứ nhỏ nhẹ mà thuyết phục đối phương thay vì phô trương cái thế mạnh của mình. Tại Việt Nam thành tích rõ rệt nhất của ông là việc làm cho cuộc đụng độ giữa Mỹ và Việt Nam đỡ căng thẳng, dưới trào Tổng Thống Johnson, khi mà Washington hùng hổ buộc chính quyền Sàigòn ra ngồi vào bàn hội nghị với phe Cộng sản cho bằng được, trước cuộc bầu cử Tổng Thống Mỹ.
Ví dụ điển hình về thái độ điềm đạm của ông Bunker là vụ xảy ra khi có điện thoại của Washington gọi vào lúc nửa đêm (giờ sàigòn) cho ông Bunker biết về lệnh ngưng ném bom Bắc Việt và chỉ thị cho ông thông báo với ông Thiệu, buộc ông ta phải ngồi vào bàn hội nghị. Ông Bunker đã trả lời rằng ông Thiệu hẳn không thể làm bất cứ một việc gì vào lúc nửa đêm như thế này và ông hứa sẽ gọi điện thoại cho ông ta vào một cái giờ giấc "văn minh" hơn. Sự đóng góp lớn lao nhất của ông Bunker trong giai đoạn ấy là làm cái lá chắn sao cho Sàigòn không hốt hoảng trước sự chuyển hướng trong sách lược của Hoa Kỳ.
Kinh nghiệm kể trên - về việc ông Thiệu thoạt đầu còn chần chừ không chịu cử người đi họp ở Paris - đã khiến cho ông Bunker tin chắc rằng cái kiểu làm việc thô bạo với Tổng Thống Việt Nam sẽ không đi đến đâu. Một hệ luận của sự thể đó là không nên gây áp lực đối với những việc không quan trọng. Nên để dành đối với những việc lớn. Ông Bunker cũng hoài nghi về giả thuyết chính trị là cần phải bênh vực ông Châu một cách mạnh mẽ hơn. Ông ta đã quen với lối phân tách quân sự hơn là chính trị như trong những vấn đề hệ trọng như oanh tạc Bắc Việt chẳng hạn. 


Ngoài ra lúc bấy giờ vẫn còn giấc mơ chiến thắng về mặt quân sự, nhất là trong bối cảnh mới với ít nhiều sắc thái lạc quan, hứa hẹn. Về mặt quân sự, tình hình diễn biến thuận lợi ở vùng châu thổ sông Cửu Long. Về mặt chính trị, mọi việc đều êm. Như vậy thì việc gì lại phải làm hỏng cái "được" của mình để rước lấy những cái khó khăn không cần thiết" Đấy cũng có thể là quan điểm tự nhiên của Tổng Thống Nixon và Bộ Trưởng Ngoại Giao William Rogers, vốn là những người chưa nhậm chức khi có những tin tức liên quan đến vụ ông Châu; và rồi sau đó - khi biết được - các vị đó cũng im hơi lặng tiếng, chẳng có đề cập gì đến. 
Ông Bunker chắc chắn đã chùn chân không chịu làm bất cứ điều gì khả dĩ có thể đẩy miền Nam Việt Nam vào tình trạng rối ren một lần nữa sau vụ lật đổ và sát hại ông Diệm. Ông Thiệu tuy có sai sót về mặt này mặt kia nhưng đã điều hành đất nước mình một cách có hiệu quả về nhiều phương diện. Lại nưã trước mắt cũng chẳng có lá bài nào khả dĩ có thể thay thế được ông Thiệu, và cũng chẳng ai dự kiến là sẽ có việc chuyển giao quyền hành một cách êm thắm (ngoại trừ vào một lúc nào đó trong tương lai khi Thủ Tướng Khiêm lên thay; nhưng đây cũng chỉ là sự phỏng đoán mà thôi). 
Chấp nhận những hiểm nguy về chính trị để theo đuổi một mục đích trừu tượng nào đó, đại để như để duy trì niềm tin (nơi người Mỹ) hoặc giả là theo đuổi một nguyên lý mơ hồ nào đó (như thế việc mở rộng cơ chế chính trị) đều là nguy hiểm, nhất là vào thời điểm mà phía Hoa Kỳ cần có được tình trạng lắng đọng để tiến hành việc rút quân. Vì vậy bất kỳ một cá nhân nào cũng có thể được xếp qua một bên, vả lại ông Châu cũng chưa phải là nhân vật đủ tầm cỡ (hoặc đủ trong sáng, theo như cách nhìn của Sứ quán) để biện minh cho sự chấp nhận các hiểm nguy chính trị trên. Những người Mỹ bênh vực cho ông Châu dễ bị thúc đẩy vì tình cảm riêng tư, và vì vậy dễ bị sai lệch trong các nhận định của họ. 
Nói tóm lại sự ổn định là điều mong muốn cần thiết. 
Ông Bunker đã nói với nhiều nhà báo rằng ông ta đã gây áp lực với ông Thiệu về vụ ông Châu. Hẳn nhiên là theo cách làm của ông Bunker thì đúng là như vậy. Thế nhưng nếu như người này gây áp lực thì có thể là đối với người kia lại là một sự khuyến khích. Trước một Sứ quán chẳng mấy hứng thú về việc bênh vực cho ông Châu và trước tình trạng là chẳng ai ngăn cản gì cả thì dĩ nhiên là ông Thiệu có thể ngang nhiên bất chấp Washington. 
Một trong những viên chức thường bất mãn với Sứ quán đã mô tả sự việc như sau: "Ông Bunker đi gặp ông Thiệu yêu cầu một điều gì đó, hay một hành động nào đó. Ông Thiệu nói là vâng và ông Bunker báo cáo về Washington rằng ông Thiệu đã đồng ý. Thế rồi ông Thiệu chẳng làm gì cả và viện lẽ là vì áp lực của các quân nhân dưới quyền hoặc đại loại như thế, và ông Bunkler lại báo cáo với Washington là ông Thiệu đã cố gắng thực hiện nhưng không làm được". 
Ông Bunker gắn bó với ông Thiệu và có mối quan hệ hài hòa với ông Thiệu đến độ ông chẳng còn gây được áp lực nào đối với ông Thiệu. Điều mà ông Bunker phải làm là trước tiên phải báo cáo chẳng hạn như: "Tôi đã nói với ông Thiệu, và ông ấy nói vâng, vâng. Thế nhưng tôi không tin là ông ấy sẽ làm. Thế rồi đúng là ông Thiệu không làm thật, và ông Bunker chỉ còn phải báo cáo: "À thì ông ta đã không làm, đúng như tôi nghĩ vậy!" 
Một viên chức trẻ khác mô tả tình trạng thất bại trước kia của Mỹ trong việc phác họa đường lối gây áp lực hoặc ngay cả việc tìm "kế hoạch gây áp lực".
Kỳ tới: Trần Ngọc Châu xuất hiện và đương đầu.
Bìa sách “Vụ Án Trần Ngọc Châu”, 504 trang, ấn phí 25 mỹ kim. Sách gửi tận nhà trong nước Mỹ thêm $5 cước phí. Bạn đọc và các đại lý xin liên lạc Việt Báo:
14841 Moran St.
Westminster, CA 92683
(714) 894-2500

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sky River Casino vô cùng vui mừng hào hứng tổ chức chương trình Ăn Tết Nguyên Đán với những giải thưởng thật lớn cho các hội viên Sky River Rewards. Chúng tôi cũng xin kính chúc tất cả Quý Vị được nhiều may mắn và một Năm Giáp Thìn thịnh vượng! Trong dịp đón mừng Năm Mới Âm Lịch năm nay, 'Đội Múa Rồng và Lân Bạch Hạc Leung's White Crane Dragon and Lion Dance Association' đã thực hiện một buổi biểu diễn Múa Lân hào hứng tuyệt vời ở Sky River Casino vào lúc 11:00 AM ngày 11 Tháng Hai. Mọi người tin tưởng rằng những ai tới xem múa lân sẽ được hưởng hạnh vận.
Theo một nghiên cứu mới, có hơn một nửa số hồ lớn trên thế giới đã bị thu hẹp kể từ đầu những năm 1990, chủ yếu là do biến đổi khí hậu, làm gia tăng mối lo ngại về nước cho nông nghiệp, thủy điện và nhu cầu của con người, theo trang Reuters đưa tin vào 8 tháng 5 năm 2023.
(Tin VOA) - Tổ chức Phóng viên Không Biên giới (RSF) vào ngày 13/9 ra thông cáo lên án Việt Nam tiếp tục lạm dụng hệ thống tư pháp để áp đặt những án tù nặng nề với mục tiêu loại trừ mọi tiếng nói chỉ trích của giới ký giả. Trường hợp nhà báo tự do mới nhất bị kết án là ông Lê Anh Hùng với bản án năm năm tù. RSF bày tỏ nỗi kinh sợ về bản án đưa ra trong một phiên tòa thầm lặng xét xử ông Lê Anh Hùng hồi ngày 30 tháng 8 vừa qua. Ông này bị kết án với cáo buộc ‘lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước’ theo Điều 331 Bộ Luật Hình sự Việt Nam
Từ đầu tuần đến nay, cuộc tấn công thần tốc của Ukraine ở phía đông bắc đã khiến quân Nga phải rút lui trong hỗn loạn và mở rộng chiến trường thêm hàng trăm dặm, lấy lại một phần lãnh thổ khu vực đông bắc Kharkiv, quân đội Ukraine giờ đây đã có được vị thế để thực hiện tấn công vào Donbas, lãnh phổ phía đông gồm các vùng công nghiệp mà tổng thống Nga Putin coi là trọng tâm trong cuộc chiến của mình.
Tuần qua, Nước Mỹ chính thức đưa giới tính thứ ba vào thẻ thông hành. Công dân Hoa Kỳ giờ đây có thể chọn đánh dấu giới tính trên sổ thông hành là M (nam), F (nữ) hay X (giới tính khác).
Sau hành động phản đối quả cảm của cô trên truyền hình Nga, nữ phóng viên (nhà báo) Marina Ovsyannikova đã kêu gọi đồng hương của cô hãy đứng lên chống lại cuộc xâm lược Ukraine. Ovsyannikova cho biết trong một cuộc phỏng vấn với "kênh truyền hình Mỹ ABC" hôm Chủ nhật: “Đây là những thời điểm rất đen tối và rất khó khăn và bất kỳ ai có lập trường công dân và muốn lập trường đó được lắng nghe cần phải nói lên tiếng nói của họ”.
Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam cử hành Ngày Quốc tế Nhân Quyền Lần Thứ 73 và Lễ Trao Giải Nhân Quyền Việt Nam lần thứ 20.
Sau hơn 30 năm Liên bang Xô Viết sụp đổ, nhân dân Nga và khối các nước Đông Âu đã được hưởng những chế độ dân chủ, tự do. Ngược lại, bằng chính sách cai trị độc tài và độc đảng, Đảng CSVN đã dùng bạo lực và súng đạn của Quân đội và Công an để bao vây dân chủ và đàn áp tự do ở Việt Nam. Trích dẫn chính những phát biểu của giới lãnh đạo Việt Nam, tác giả Phạm Trần đưa ra những nhận định rất bi quan về tương lai đất nước, mà hiểm họa lớn nhất có lẽ là càng ngày càng nằm gọn trong tay Trung quốc. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Tác giả Bảo Giang ghi nhận: “Giai đoạn trước di cư. Nơi nào có dăm ba cái Cờ Đỏ phất phơ là y như có sự chết rình rập." Tại sao vậy? Để có câu trả lời, mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của nhà văn Tưởng Năng Tiến.
Người cộng sản là những “kịch sĩ” rất “tài”, nhưng những “tài năng kịch nghệ” đó lại vô phúc nhận những “vai kịch” vụng về từ những “đạo diễn chính trị” yếu kém. – Nguyễn Ngọc Già (RFA).. Mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của phó thường dân/ nhà văn Tưởng Năng Tiến để nhìn thấy thêm chân diện của người cộng sản.

LTS: Mời quý vị nghe bài phát biểu của Dân Biểu Liên Bang Derek Trần tại Hạ Viện Hoa Kỳ sáng thứ Ba 29 tháng Tư, 2025 về Dấu Mốc 50 Năm Tháng Tư Đen.



***
Kính thưa Ngài Chủ Tịch Hạ Viện, 

Hôm nay tôi xin được phép phát biểu trong vài phút để chia sẻ một điều rất quan trọng đối với cộng đồng người Việt hải ngoại.

Tháng Tư Đen – không chỉ là một ngày buồn trong lịch sử, mà còn là dấu mốc nhắc nhở chúng ta về một ngày tang thương, khi chúng ta mất tất cả – mái ấm, quê hương, cuộc sống, và cả tương lai ở mảnh đất mà ta từng gọi là tổ quốc.

Cách đây 50 năm, vào ngày 30 tháng 4 năm 1975, miền Nam Việt Nam rơi vào tay chế độ cộng sản. Khi đó, Mỹ đã di tản khoảng 6.000 người, bao gồm cả người Mỹ và người Việt, đến nơi an toàn. Rồi hàng trăm ngàn người Việt khác cũng lần lượt vượt biển ra đi, không biết phía trước là gì, chỉ biết phải rời đi để tìm sự sống.

Những người còn ở lại đã phải chịu cảnh sống ngày càng khắc nghiệt dưới chế độ cộng sản. Nhiều người bị đưa vào trại cải tạo – không chỉ mất nhà cửa, mà mất cả tự do, nhân phẩm, và không ít người mất luôn cả mạng sống.

Đây là một ngày đau buồn. Một ngày để chúng ta tưởng niệm, suy ngẫm, và để nhìn lại tất cả những gì đã mất.

Có hơn 58.000 lính Mỹ và hơn 250.000 binh sĩ Việt Nam Cộng Hòa đã hy sinh. Những người này đã chiến đấu và ngã xuống vì tự do. Họ xứng đáng được chúng ta biết ơn mãi mãi. Chúng ta tưởng niệm không chỉ những người lính, mà còn hàng triệu người dân vô tội đã chết trong chiến tranh, những người bị đàn áp sau ngày 30 tháng 4, và những người bỏ mạng trên biển trong hành trình vượt thoát.

Chúng ta có trách nhiệm sống xứng đáng với sự hy sinh của họ — bằng cách sống trọn vẹn và sống có ý nghĩa trong cuộc đời mới này.

Tôi là một trong hàng trăm ngàn người Mỹ gốc Việt được sinh ra trong những gia đình tị nạn – những người cha, người mẹ ra đi tay trắng, chỉ mang theo niềm hy vọng. Nhưng họ không để hành trình khổ cực ấy định nghĩa cuộc đời mình ở Mỹ. Họ xây dựng cộng đồng mạnh mẽ, thành công, và luôn giữ gìn bản sắc, lịch sử dân tộc.



Và hôm nay, sau 50 năm, chúng ta không chỉ tưởng niệm mà còn tự hào về những gì cộng đồng người Việt đã làm được. Từ tro tàn chiến tranh, chúng ta đã đứng dậy và vươn lên.

Chúng ta có những người gốc Việt làm tướng, đô đốc trong quân đội Mỹ, có nhà khoa học đoạt giải thưởng lớn, doanh nhân thành công, giáo sư, bác sĩ, nghệ sĩ – ở mọi lĩnh vực. Từ người tị nạn, chúng ta đã viết nên câu chuyện thành công chỉ trong vòng năm mươi năm.

Nhiều người trong số họ là con em của thuyền nhân – hoặc chính là những người vượt biển. Họ là minh chứng sống động cho tinh thần không chịu khuất phục, không ngừng vươn lên của người Việt.

Riêng tôi, là người Mỹ gốc Việt đầu tiên đại diện cho cộng đồng Little Saigon ở Quận Cam trong Quốc Hội. Tôi rất vinh dự và cảm thấy trách nhiệm nặng nề khi mang theo câu chuyện lịch sử của chúng ta. Little Saigon – nơi có cộng đồng người Việt lớn nhất thế giới – là biểu tượng sống động cho nghị lực, cho hy vọng, và cho tinh thần vượt khó.

Tôi nối bước những người đi trước – những lãnh đạo người Việt ở California và khắp nước Mỹ – những người đã mở đường để thế hệ chúng tôi có thể tiếp bước. Tôi là người thứ ba gốc Việt được bầu vào Quốc hội, sau Dân biểu Joseph Cao ở Louisiana và Nữ dân biểu Stephanie Murphy ở Florida. Tôi không quên rằng mình đang tiếp nối di sản mà bao người đã hy sinh để giữ gìn.

Mỗi ngày, tôi đều nhắc mình rằng: Chúng ta phải giữ gìn câu chuyện này, phải kể lại trung thực, để không ai – kể cả chế độ cộng sản – có thể viết lại lịch sử của chúng ta.

Tôi mong các đồng nghiệp trong Quốc Hội hãy cùng tôi không chỉ tưởng nhớ những nỗi đau mà chúng tôi đã trải qua, mà còn tôn vinh tinh thần bất khuất của người Việt Nam. Hãy vinh danh các cựu chiến binh – cả Mỹ và Việt Nam Cộng Hòa – những người đã hy sinh cho tự do.

Và trong ngày kỷ niệm đau thương này, hãy cùng nhau nhắc lại cam kết: giữ vững các giá trị quan trọng nhất – dân chủ, nhân quyền, và khát vọng sống tự do.

Xin cảm ơn quý vị, tôi xin kết thúc phần phát biểu.

Derek Trần

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.