Chuyện kể hành trình Biển Đông: Một chuyến vượt biển – Nguyễn Hà Tịnh
LTS: Trong suốt 8 thập niên kể từ khi thành lập vào năm 1930, CSVN đã gieo rắc không biết bao nhiêu tội ác trên quê hương Việt Nam. Có thể nói, trên từng tấc đất, ngọn cỏ, lá cây, hòn đá... của quê hương Việt Nam, dưới mỗi mái gia đình, trong mỗi thân phận người Việt, đều có những dấu ấn ghi lại những tội ác kinh tâm động phách do người cộng sản gây ra. Đặc biệt, sau khi ngang nhiên vi phạm Hiệp Định Geneva, xâm lăng và chiếm đóng Miền Nam kể từ 30 tháng 4 năm 1975, CSVN đã thực hiện hàng loạt chiến dịch đàn áp, khủng bố, thủ tiêu, bắt bớ... dã man trên khắp lãnh thổ Miền Nam, để một mặt ăn cướp trắng trợn tài sản của người dân, mặt khác nghiền nát mọi sức đề kháng, chống đối của những người yêu nước, khiến hàng triệu người dân Miền Nam phải vượt biển, vượt biên tìm tự do. Hậu quả, trong thời gian hơn hai thập niên kể từ sau 1975, hàng trăm ngàn người Việt, trong đó phần lớn là phụ nữ, trẻ em, ông bà già,... đã bị thảm tử trên biển cả, trong rừng sâu, ngoài hoang đảo.... sau khi phải trải qua những bi kịch kinh tâm động phách, muôn vạn phần đau đớn. Không những thế, ngay cả với những người sống sót, những bi kịch kinh tâm động phách đó vẫn còn mãi mãi tiếp tục ám ảnh, giầy vò, tra tấn họ, cho dù họ có sống trong bất cứ hoàn cảnh nào, có đi đến bất cứ chân trời góc biển nào... Để có thể tái tạo một trong muôn vàn tội ác của cộng sản Việt Nam đối với người vượt biên tìm tự do, Sàigòn Times trân trọng giới thiệu cùng quý độc giả những đoạn hồi ký trích trong "Chuyện Kể Hành Trình Biển Đông". Hy vọng, qua những dòng chữ được viết bằng máu và nước mắt của chính những người trong cuộc, qúy độc giả, với tấm lòng xót xa và những giọt nước mắt đau đớn của những người tỵ nạn cộng sản cùng cảnh ngộ, sẽ hiểu được, tội ác của chánh phạm CSVN đằng sau muôn ngàn bi kịch rùng rợn của người vượt biển. Qua đó, chúng ta sẽ thức ngộ được, lần đầu tiên trong lịch sử bốn ngàn năm của dân tộc VN, và có thể nói lần đầu tiên trong lịch sử nhân loại, tội ác của một chế độ đối với chính người dân của chế độ, như chế độ CSVN, quả thực đã vượt khỏi biên cương quốc gia, tung hoành trong mỗi gia đình, mỗi cuộc đời, để rồi tiếp tục tràn lan trên khắp bề mặt địa cầu...
*
Khẽ đến rồi đi một kiếp phù
Chỉ còn lưu lại dấu chân du
Trượng phu, cơm áo đời xem đủ!
Dân tộc thiên thu sống ngục tù.
Ngày 30 tháng 4 nầy nữa là 28 năm kể từ ngày tôi rời khỏi " thiên đường" Việt cộng. Theo thông lệ hàng năm, những ngày nầy bọn Việt cộng tổ chức thi đua treo băng rôn và bảng đỏ ngoài đường phố đánh dấu cái gọi là kỷ niệm mừng ngày "giải phóng" miền nam. Những lời của Mác của Hồ... tất cả hầm bà lằng được dịp đem ra xài xả láng. Và thời gian nầy chúng tôi cũng chuẩn bị tàu ghe chờ bọn chúng nhập tiệc là vọt liền. Đúng đêm 30 tháng 4 pháo bông được bắn lên. Chúng tôi 41 người trên chiếc ghe chín mét cùng âm thầm lặng lẽ ra đi từ giã "thiên đường của bác" đến một phương trời vô định (đúng là phương trời vô định vì chúng tôi chẳng có la bàn). Biển yên, sóng lặn không có một chút gió. Sao Nam Thập là điểm chúng tôi dùng để định hướng đưa tay vẫy gọi, bầu trời hàng ngàn vì sao khác chớp chớp lấp láy như vẫy chào đưa tiễn chúng tôi.
Rạng sáng hôm sau mặt trời lên tuyệt đẹp, vàng rực một phương, dãy đất mủi Cà Mâu mờ mờ ảo ảo, bên phải Hòn Chuối, bên trái Hòn Khoai chỉ nhận thấy mờ mờ. Lòng buồn xót xa nghĩ ngợi. Như vậy là mình đi thật rồi không biết ngày nào trở lại! Quê hương, cha mẹ, anh em làng xóm, người yêu, luôn cả "con mẹ" bán quán nhậu chủ nợ của tôi ơi! Thế là hết. Hết rồi không còn gì nữa cả. Tất cả phủi tay một cái... rột! Biết bao giờ gặp lại, có gặp, chỉ trong giấc mơ, trong ký ức, trong nổi nhớ... mà thôi! Chào tạm biệt. Xin chào tất cả!...
Đang đê mê bồi hồi suy tưởng chợt anh Hồng (thiếu tá Trần Cao Hồng phục vụ tại trung tâm huấn luyện Đồng Tâm) người lớn tuổi nhất trên tàu nói lớn: "Tất cả bà con chú ý! Chúng ta sắp ra khỏi hải phận, xin bà con quay mặt về Việt Nam cúi đầu chào quê hương lần cuối"...
Mọi người quay lại cúi đầu chào vĩnh biệt. Không ai bảo ai mọi người đều khóc. Riêng tôi khóc như đứa trẻ bị mất quà. Chúng tôi ước tính biển êm như thế nầy 2 hay 3 ngày tàu sẽ đến được Thailand hay Malaysia gì đó nếu có trôi dạt. Mọi người cười nói huyên thuyên. Phần tôi thì tính toán trong đầu, nào là đến trại tị nạn sẽ gởi thư và mấy tấm hình màu về, nếu có qua tới Mỹ hay Úc gì đó thì cố gắng đi làm rồi mua một chiếc xe, đứng cạnh chiếc xe chụp một tấm hình gởi về cho mấy thằng bạn còn ở lại cho bọn nó "lé" mắt chơi. Đang tiếp tục "dệt mộng" thì nghe súng nổ đùng đùng, đạn bay chéo chéo, ngó lại, thấy hai chiếc tàu từ xa xịt khói đuổi theo. Như thế là chết rồi, công an bắt rồi, còn hình màu, hình mè gì nữa. Tôi than! Túng quá, tôi cởi cái áo trắng mà tôi đang mặc, cột vô cây sào nằm xuống huơ huơ ra dấu đầu hàng. Là dân vùng biển tôi từng chứng kiến nếu không đầu hàng cố tình bỏ chạy khi chúng bắt được thì một tàu người ít nhất cung chứa nửa tàu máu. Thấy "cờ trắng" bọn chúng không bắn ngay vào tàu nữa mà chỉ bắn trên đầu để dọa.
Việc đầu tiên chúng đến là thẩy dây qua và bảo cột tàu tôi vào tàu của chúng. Sau đó chỉa súng la hét, bắn dọa mọi người cởi hết quần áo ra. Nhiều cô nhiều bà sợ quá, tuột hết. Thấy thế tôi bảo: "Mặc vô đi, chúng chỉ bắt đàn ông con trai tuột thôi, mấy bà "tuột" như vậy kì lắm."
Thấy tôi nói chuyện, một thằng bắn ngay qua đầu nạt lớn:
- Ê, thằng kia!
Tôi hỏi:
- Anh kêu tôi hả"
-Ừ... Nhảy xuống biển.
Tôi liền nhảy tỏm xuống biển. Hắn bảo:
- Lội qua đây.
Tôi lội qua, tới tàu hắn kéo đầu lên, chưởi liền:
- Đ... mẹ vượt biên hả, tài công hả"
Tôi trả lời:
- Không, không phải anh ơi, chúng tôi bị gạt không có tài công, nên tôi cầm lái, lái đại đi thôi.
Hắn vố tôi một bộp tai và nói:
- Ai là anh của mầy. Tao nhìn ống dòm thấy mầy ngồi cầm lái còn chối nữa hả!
- Nếu ông không tin thì hỏi mấy người khác trên tàu! Tôi trả lời.
Hắn nện thêm một cú nữa.
- Ai là ông của mầy. Đồ phản quốc!
Nghe đến ba tiếng "đồ phản quốc" nước mắt tôi rưng rưng. Không phải hắn đánh tôi đau nhưng lòng tôi thấy đau xót. Tôi muốn cải lại hắn là tôi đâu có phản quốc. Tôi chỉ vượt biên. Dù sao đi nữa là thằng gốc cứng đầu... đâu dễ để ai đổ oan. Nhưng nghĩ đến mấy bộp tai vừa rồi tôi đứng lặng thinh mặc cho nước mắt lăn tròn. Sau đó bọn chúng ra lệnh cho từng người nhảy tuốt xuống biển lội qua tàu chúng. Chúng trói lại hai người một xâu. Đàn bà con nít để ngồi trên boong, còn đàn ông con trai thẩy hết xuống hầm muối cá nhốt lại. Mình trần như nhộng, mồ hôi đổ ra như tắm, giòi con nào con nấy to bằng đầu đũa đua nhau ve vuốt trên mình chúng tôi.
Ngày xưa chuồng cọp "đế quốc" nhốt mấy thằng "tù cách mạng" như thế nào tôi không biết, chớ mấy ông "công an nhân dân" nhốt chúng tôi trong cái hầm giòi như thế nầy thì họ chiếm vô địch quán quân về đầu óc sáng tạo và thấm nhuyễn nhừ "tư tuởng vĩ đại" của bác rồi không ai có thể qua mặt nổi. Công an VC đang chơi chiêu độc trên mình chúng tôi! Tụi tui chỉ là những thằng vượt biên, những thằng sau nầy tụi VC gọi là "khúc ruột xa ngàn dậm". Xin mở nấp hầm ra, cho tôi miếng nước, cho tôi miếng gió. Trời ơi, cộng sản đang hấp muối chúng tôi nè!
Nghĩ, chỉ dám nghĩ thôi chớ đâu dám la, la bọn chúng nổi quạu xách đầu lên bắn mỗi thằng một phát thẩy tuốt xuống biển thì bỏ mẹ, bỏ cha lập tức.
Ai chớ cái thằng nói giọng "bắc kỳ " có gương mặt xấu xí nhu quỷ dạ xoa với hàm răng mã tấu, mở miệng ra là: "Đ... mẹ chúng ông bắn... bỏ mẹ chúng mầy" cái thằng vố tôi mấy bộp tai dám làm thiệt lắm chớ chẳng chơi! Cho nên, chúng tôi ngồi im thin thít, chẳng dám hó hé. Mặc cho số phận!
Nhiệt độ trong hầm càng lúc càng tăng theo ánh nắng mặt trời, thời gian càng lúc càng dài ra. Trong bọn tôi có người vì sức yếu ngã lăn ra xỉu. Như cái cớ chúng tôi đồng thanh la lớn: "Có người bị xỉu rồi có người chết rồi, mở nấp hầm ra. Cứu người! Cứu người!" Nghe chúng tôi la một thằng đi tới hỏi:
- Tụi bây muốn chết hả"
Chúng tôi trả lời:
- Có người xỉu rồi mang nó lên... không thôi nó chết!
- Đưa nó lên đây.
- Chúng tôi bị trói rồi làm sao đưa nó lên được"
Hắn ta đưa xuống một cái thang chỉ người leo lên cho hắn cởi trói, xong leo xuống đem người bị xỉu đưa lên khỏi hầm. Hắn toan đậy nấp hầm lại, chúng tôi năn nỉ hắn đừng đậy. Chúng tôi cần không khí, ngộp thở lắm đậy lại chúng tôi chết ngộp mất. Những lời cầu xin chân thành của tụi tôi làm rúng động lòng "từ bi" của hắn, hơn nữa ở dưới nầy làm sao leo lên được nếu không có cái thang" Suy nghĩ một hồi hắn bỏ đi mà không đậy nấp hầm lại.
Có lẽ quá trưa, mặt trời qua khỏi đỉnh đầu khá lâu. Một chị trong tàu chúng tôi đến bên miệng hầm nói khẽ:
- Mấy ổng muốn nói chuyện với ai là tài công kìa!
Mọi người đưa mắt nhìn tôi, buột miệng tôi nói:
- Nhìn, nhìn cái gì, mấy cha cũng biết tàu mình bị bọn tổ chức gạt, lúc đó không có tài công tôi nhận cầm lái đưa mấy cha đi chớ tôi đâu phải tài công tài kiết gì mà nhìn tôi như vậy"
Lúc đó tôi nghĩ, nếu tôi nhận mình là tài công, leo lên nó "giậm" cho một trận mềm như trái chuối chớ chẳng phải chơi.
Thấy tôi không nhận chị ta nói tiếp:
-Mấy ổng muốn thả mình đi... nhưng phải có đại diện tàu để họ nói chuyện...
Đại diện" Ở đây ai đâu là đại diện, thôi thì thế nầy. Tôi nói:
-Tôi đi nhưng phải có anh Hồng cùng đi với tôi vì anh Hồng là người lớn tuổi.
Mọi người đồng ý. Anh Hồng, tôi hai người cùng leo lên khỏi hầm. Gió ùa thổi tạt vào mặt. Tôi có cảm giác như mình vừa thoát chết, hay ít ra khỏi chết trong cái hầm giòi ngột ngạt. Còn đang đê mê hưởng thụ hít thở khí trời thì nghe có tiếng nói khẽ bên tai:
- Hai anh hãy lấy quần áo mặc vào!
Quay đầu lại. Giật mình! Hắn, thằng có gương mặt xấu xí với hàm răng mã tấu, đặc biệt với giọng nói Bắc kỳ. Giọng nói nầy tại sao lại khác hẳn với buổi sáng khi chúng mới bắt tôi vậy kìa" Có phải tôi lầm chăng" Nhìn mặt hắn, nhìn xuống "hạ bộ" mình, không kịp suy nghĩ nữa tôi bước tới đống quần áo mà bọn chúng lấy từ tàu của chúng tôi qua chọn đại một bộ mặc vào. Xong đâu đó tôi hỏi hắn:
- Anh có thể cho tôi xin miếng nước được không"
- Được chớ!
Hắn bỏ đi một hồi trở lại trên tay xách một xô nước và nói:
- Nè. Uống đi uống xong đưa xuống cho mấy người kia uống với.
Làm theo lời hắn tôi nốc một hơi chuyền tay cho anh Hồng, xong tôi xách xuống bên hầm nói lớn.
- Ê. Nước cam lồ đây uống đi, uống xong để khỏi chết mà đi tiếp.
Mọi người lao xao hỏi:
- Mấy ổng cho đi hả"
Tôi trả lời:
- Không biết nữa, có thể, chưa nghe nói gì hết!
Quay trở lại chỗ củ ngồi xuống kế bên anh Hồng, tôi nghe hắn hỏi:
- Hai anh là đại diện tàu phải không"
Tôi đưa mắt nhìn anh Hồng, anh Hồng nhìn tôi và trả lời;
- Vâng. Anh em cử tôi là đại diện.Vậy quý anh quyết định như thế nào tôi sẽ nói lại cho mấy anh em ấy biết.
Hắn gật gù rồi nói:
- Đúng ra, bắt các anh chúng tôi sẽ giải giao các anh về công an tỉnh Minh Hải. Chúng tôi không muốn các anh bị tù, (nhân đạo gớm!) chúng tôi sẽ thả các anh đi. Nhưng với điều kiện là lấy lại tất cả những gì mà các anh đã mang theo.
Mẹ kiếp! Như vậy là ăn cướp rồi chớ còn gì nữa"! Tôi nói thầm trong bụng. Sau khi hắn dứt lời, anh Hồng quay qua hỏi tôi:
-Sao. Ý mấy ổng như thế em nghĩ thế nào"
- Nghĩ với ngợi gì nữa, mấy ổng thả thì mình đi chẳng lẻ kêu mấy ổng bắt bỏ tù mình"
Anh Hồng nói với hắn:
- Anh quyết định như vậy anh em chúng tôi vô cùng cảm ơn. Còn những gì của chúng tôi các anh cứ tùy nghi sử dụng.
- Nếu các anh đồng ý như thế thì tôi đem mấy người kia lên và thả các anh đi.
Lần lượt từng người được đưa lên khỏi hầm tuy tay vẫn còn bị trói. Sau đó hắn ra lệnh mọi người ngồi xuống để cho thủ hạ hắn xịt nước biển tắm cho sạch giòi bọ. Tắm cho mọi người xong hắn ra lệnh ngồi xuống để nghe hắn đọc quyết định. Mọi người lắng nghe, hắn liền lên giọng: "Theo chỉ thị của Công An Nhân Dân (lại mượn danh nhân dân) tỉnh Minh Hải, tất cả tài sản của nhân dân các anh lấy mang đi chúng tôi phát hiện được nên có phải lệnh thu hồi. Còn riêng các anh vì không muốn ở lại để xây dựng đất nước, trốn đi, bắt được, lý ra cần phải cải tạo. Nhưng vì tánh nhân đạo của đảng, thay mặt đảng ủy chúng tôi thả các anh đi vì giữ lại, các anh sẽ không thể nào trở thành người công dân tốt được!"