Hôm nay,  
CTA_United Educators_Display_300x250_Vietnamese - Nguoi Viet

Cảnh Dân Oan: Hậu Quả Chính Sách Vi Phạm Nhân Quyền

09/08/200700:00:00(Xem: 8367)

Chủ nghĩa Cộng sản thời mở cửa theo định nghĩa của nhân dân là "cộng hết tài sản nhân dân, phân đồng chia đều cho đảng viên Cộng sản". Hậu qủa, nhân dân bị đảng chiếm đoạt tài sản, nhà cửa, đất đai. Phải sống cảnh màn trời chiếu đất, trẻ em không học hành, bửa đói bửa no. Tội ác này bút mực nào ghi hết được. Đến cả Ông Trần Độ đã phải đau đớn thốt lên "chế độ này tàn ác hơn Tần Thủy Hoàng, dã man hơn cả Hitler". 

 Trẻ em theo cha mẹ khiếu kiện ở Hà Nội, sống không nhà cửa từ những năm 2005. Bây giờ không biết các em lưu lạc về đâu"

 Đêm 18 tháng 7 năm 2007, tại Sài Gòn, công an tiến hành cuộc đàn áp dân oan khiếu kiện. Hơn cả ngàn công an, với trang bị tận răng, dùi cui, khiên, súng bắn hơi cay, vòi xịt nước đã hung hãn tấn công dân oan. Nhiều người trong số họ đã bị cưỡng bức lên xe chở thẳng về địa phương. Những người kháng cự, không chịu giải tán, bị công an dùng vũ lực ném lên xe như những con vật. Đối với dân oan kháng cự, công an dùng vũ lực đàn áp man rợ, có người bị hành hung bằng tay, chân, có người bị đánh bằng dùi cùi. Dù ém nhẹm, sự việc đã rõ như ban ngày. Những nhân chứng dân oan sống đã lần lượt tường trình chi tiết cuộc đàn áp, những âm thanh ghi nhận diễn tiến và hình ảnh cũa đêm 18/7 được phổ biến rộng rải.

 Sau khi các bản tin từ hảng thông tin quốc tế như AFP, Reuter loan tin về cuộc biểu tình, đàn áp. Tổ chức Quan sát Nhân quyền (Human Rights Watch) đã phổ biến thư lên án. “Chính phủ Việt Nam liên tục tuyên bố cải tổ và tôn trọng các tiêu chuẩn về hiến định, tuy nhiên lại đàn áp cuộc biểu tình của nhân dân....Tổ chức Quan sát Nhân quyền kêu goị Việt Nam nên tôn trọng hơn nữa quyền biểu tình ôn hoà và lắng nghe nguyện vọng của công dân họ. Những quyền này đã được minh thị trong Hiến Pháp Việt Nam và luôn cả bản Công ước quốc tế  về quyền dân sư và chính trị mà Việt Nam đã cam kết tôn trọng từ năm 1992.... Cuộc đàn áp vừa qua chứng minh nhà cầm quyền Hà Nội vẫn tiếp tục hạn chế các quyền căn bản của con người. Nếu Việt Nam thực tâm muốn trở thành một nhân tố trong cộng đồng thế giới, họ cần phải biết lắng nghe thay vì cứ đàn áp.” (1)

 Trong khi đó, bà Dân biểu tiểu bang California Zoe Lofgren, đã gửi thư đến Chủ tịch nước Việt Nam, Nguyễn Minh Triết, phản đối hành động vi phạm nhân quyền, đàn áp những người biểu tình ôn hoà trước toà nhà Quốc Hội 2.  Bà Zoe Lofgren viết “Tôi viết thư này để bày tỏ sự thất vọng trước phản ứng của nhà cầm quyền đối với cuộc biểu tình tại thành phố Hồ Chí Minh vào ngày 18 tháng 7 năm 2007…..Là dân biểu, quan tâm sâu xa về nhân quyền cho Việt Nam, tôi quan tâm đến tin tức về cuộc đàn áp thô bạo những người dân oan đã biểu tình ôn hoà….Dựa vào những nội dung trao đổi quan trọng về lãnh vực nhân quyền hồi tháng 7 khi ông Chủ tịch đến Mỹ đã thảo luận với bà Pelosi,  Phát ngôn nhân Quốc Hội và nhiều dân biểu Hoa Kỳ, tôi thực sự thất vọng khi thấy nhà chức trách đã dùng vũ lực để đàn áp dân oan. Việt Nam cần phải tôn trọng hơn nữa các quyền của con người.” (2)

 Trước phản ứng của bà Dân biểu Zoe Lofgren về việc sử dụng bạo lực đàn áp dân oan, và dư luận đang lên án Hà Nội vi phạm nhân quyền. Nhất là thời điểm nhạy cảm, khi Quốc Hội Hoa Kỳ trong giai đoạn phê chuẩn dự luật do Dân biểu Chirstopher Smith đệ trình biện pháp chế tài Việt Nam vì vi phạm nhân quyền. Ông Nguyễn Tâm Chiến, đại sứ Việt Nam tại Hoa Kỳ đã viết thư ngày 1 tháng 8 năm 2007 gủi bà dân biểu Zoe Lofgren.

 Trong thư, ông Nguyễn Tâm Chiến cho biết nhận chỉ thị từ chủ tịch Nguyễn Minh Triết để trả lời về sự kiện đêm 18 tháng 7 năm 2007. Ông Chiến khẳng định, hoàn toàn không có sự kiện công an đàn áp. Những dân oan đã tự nguyện trở về nguyên quán sau khi các viên chức chính quyền địa phương đã lên ngay hiện trường, giải thích và vận động dân oan nên chấm dứt biểu tình.  Theo giải thích của ông đại sứ Việt Nam, thông tin nói công an đàn áp dân oan bằng bạo lực là thông tín “láo”. Do đó, bức thư bà Zoe Lofgren lên án Hà Nội đàn áp đêm 18/7 không có cơ sở, chỉ dựa vào các nguồn thông tin chống nhà nước. Hơn nữa, theo lý luận của ông Nguyễn Tâm Chiến, dân oan khiếu kiện mang tính “cục bộ”, do những thay đổi và chậm chạp trong tiến trình giải quyết các “mâu thuẩn” trong xã hội Việt Nam. Vì vậy, sự kiện dân oan bị mất nhà, mất đất, bồi thường không tương xứng, phải sống cảnh đầu đường xó chợ, liên tục biểu tình từ nhiều năm nay chỉ là những chỉ dấu của xã hội đang trong đà phát triển, không phải là những biểu hiện của sự vi phạm “nhân quyền”.

 Dù bao biện, cuộc đàn áp đêm 18 tháng 7 không thể che đậy được. Hàng ngàn dân oan đã bị công an dùng vũ lực đàn áp, cưỡng bức đưa về điạ phương. Chỉ trong vài tiếng đồng hồ, cả ngàn dân oan đã bị giải tán, tất cả lều trại bị phá tung, biểu ngữ, băng rôn bị tịch thu, hiện trường nơi dân oan tập trung đã hoàn toàn bị tẩy xoá. Để làm công việc thô bạo này, công an tiến hành ban đêm thay vì ban ngày, huy động hàng ngàn công an, nổi và chìm, thậm chí họ sử dụng luôn cả lực lượng xã hội đen để răn đe. Sau đó, những cuộc truy lùng và  bắt giam vẫn liên tục tiếp diễn. Ngày 3 tháng 8, ông Ngô Lướt, cư dân Phan Thiết, một nông dân từng tham gia cuộc biểu tình ở Sài Gòn đã bị hàng chục công an ập vào nhà bắt đi, cáo buộc tội vu khống nói xấu lãnh đạo. Nhiều người năng nổ khác trong cuộc biểu tình đã phải bỏ trốn trước sự khủng bố và truy nã của công an.

 Với những bằng chứng hiển nhiên như vậy, ông đại sứ Nguyễn Tâm Chiến vẫn mạnh dạn “chối”. Cho sự kiện đàn áp đêm 18/7 không có thật, mà còn bịa chuyện dân oan đã tự nguyện trở về lại địa phương. Quen thói nói láo, bất kể danh dự quốc gia và lòng tự trọng, những nhà lãnh đạo Hà Nội đánh mất  bản chất “con người thật” của họ. Tất cả đều thể hiện “máy nói”. Nói theo chỉ thị, nói lấp liếm, nói sống sượng và nói láo không ngượng từ năm này sang năm khác cho dù bị thế giới khinh bỉ. Phát ngôn nhân của nhà cầm quyền Hà Nội liên tục nói láo “Việt Nam không có tù nhân chính trị, chỉ có những người phạm tội hình sự”. Tuy nhiên khi Hoa Kỳ và các quốc gia Châu Âu lên án đàn áp tù chính trị, đòi thả những nhà bất đồng chính kiến như Nguyễn Vũ Bình, Lê Quốc Quân, Bác sĩ Lê Nguyên Sang, ký giả Huỳnh Nguyên Đạo, luật sư Nguyễn Bắc Truyễn, Trần Quốc Hiền, Linh mục Nguyễn Văn Lý, luật sư Nguyễn Văn Đài, Lê thị Công Nhân, Nguyễn Thị Thuỳ Trang, nhà văn Trần Khải Thanh Thủy, Trần thị Lệ Hằng, Nguyễn Tấn Hoành, Đoàn Văn Diên v.v…Bộ trưởng ngoại giao Việt Nam, ông Phạm Gia Khiêm trong chuyến công du Hoa Kỳ đã hưá hẹn sẽ trả tự do cho Nguyễn Vũ Bình và Lê Quốc Quân, mặc dù họ vẫn bị nhà cầm quyền coi là “không phải tù chính trị”.

 Trong chuyến công du Hoa Kỳ, chủ tịch Việt Nam, Nguyễn Minh Triết đã  tuyên bố hết sức ngây ngô “tôn trọng nhân quyền nên không nỡ đối xử tệ với nhân quyền”. Một cách mặc thị, ông Triết đã công nhận những đàn áp, bắt bớ các nhà dân chủ trong thời gian qua nằm trong phạm trù những người bị đàn áp về “nhân quyền”. Tức là những tù nhân chính trị, không phải tù hình sự như phát ngôn nhân Hà Nội đã cứ lập đi lập lại. Tuy nhiên, đối với ông Triết, nhân quyền không phải giá trị để cho những nhà lãnh đạo đảng CSVN bị ràng buộc. Họ có quyền đối xử ra sao cũng được. Có lợi thì đối xử tốt, không có lợi thì đối xử tệ. Tuỳ theo cãm quan của lãnh đạo mà đối xử “tệ” hay “không tệ” với nhân quyền. Với não trạng như vậy, ông Nguyễn Minh Triết chỉ thị cho đại sứ Nguyễn Tâm Chiến trả lời bà dân biểu Zoe Lofgren “láo” không có đàn áp đêm 18/7 và sự kiện dân oan không thuộc phạm trù nhân quyền. Đối với vấn đề khiếu kiện dân oan, nhà cầm quyền Hà Nội cho rằng đây là sự kiện không liên hệ đến lãnh vực nhân quyền. Cuối thư gửi bà Zoe Lofgren, ông Chiến nhấn mạnh “bản chất của những vụ việc khiếu kiện mà bà Dân biểu đề cập đến thuần tuý nằm trong lãnh vực bất đồng về đất đai, không phải là lãnh vực nhân quyền như những nguồn tin từ các thành phần không thiện cảm với nhà nước Việt Nam” (3)

 Khiếu kiện về đất đai của dân oan -  mang tính quy luật - chỉ xảy ra trong các chế độ cộng sản đang lột xác, chạy theo hướng kinh tế thi trường. Những gì diễn ra ở Trung Quốc đều lần lượt xảy ra tại Việt Nam. Ngược lại, các quốc gia cộng sản khép kín như Cuba, Bắc Hàn, hay những nước cộng sản nhưng đã từ bỏ chế độ độc tài, đi theo con đường dân chủ như Ba Lan, Tiệp Khắc, Hung Gia Lợi v.v…lại không có hiện tượng nổi bật - nhân dân bị nhà nước cướp đất, cướp nhà - để phục vụ cho chính sách kinh tế thị trường, dẫn đến thãm trạng khiếu kiện, dân oan hàng loạt như ở Việt Nam và Trung Quốc.

 Chủ nghĩa Cộng sản thời mở cửa theo định nghĩa cũa nhân dân là "cộng hết tài sản nhân dân, phân đồng chia đều cho đảng viên Cộng sản". Hậu qủa, nhân dân bị đảng chiếm đoạt nhà cửa, tài sản, đất đai. Phải sống cảnh màn trời chiếu đất, trẻ em không học hành, bửa đói bửa no. Tội ác này bút mực nào ghi hết được. Đến cả Ông Trần Độ đã phải đau đớn thốt lên "chế độ này tàn ác hơn Tần Thủy Hoàng, dã man hơn cả Hitler".  Đối với cộng sản, tài sản riêng của nhân dân bị đánh đồng là tài sản chung của nhà nước, tức là của Đảng. Chính sách quốc hữu hoá tài nguyên quốc gia, tài sản chung gồm đất đai, nhà cửa, ruộng vườn, nhà máy, xí nghiệp, tư sản v.v…. được Đảng tự cho phép họ trở thành chủ nhân ông mới. Vì vậy, Hiến pháp Cộng Hoà Xã Hội Chủ nghĩa Việt Nam, được quốc hội thông qua từ 1992 đã minh thị công khai chủ quyền của Đảng trên chính tài sản của nhân dân như sau:

 Điều 17 xác nhận: Đất đai, rừng núi, sông hồ, nguồn nước, tài nguyên trong lòng đất, nguồn lợi ở vùng biển, thềm lục điạ…..cùng các tài sản khác mà pháp luật qui định là của Nhà nước, đều thuộc sở hữu toàn dân.

 Điều 18 minh thị: Nhà nước thống nhất quản lý toàn bộ đất đai theo quy hoạch và pháp luật, bảo đảm sử dụng đúng mục đích và có hiệu qủa. Nhà nước giao đất cho các tổ chức và cà nhân sử dụng ổn định lâu dài. …

 Nói cách khác, đất đai từ bao đời mà cha ông để lại đã không thuộc quyền sở hữu của chính chúng ta nữa. Nhà nước Cộng sản mặc nhiên chiếm đoạt, tuyên bố làm chủ rồi giao đất lại cho chúng ta khai thác, sử dụng tạm. Bản Hiến Pháp, điều 17 và 18 khẳng định chính sách ăn cướp đất đai trắng trợn của nhân dân. Dựa vào căn bản này, các qui định nhà nước ban hành liên hệ về đất đai, nhà cửa chỉ để hợp pháp hoá hành vi ăn cướp. Việt Nam, giống như Trung Quốc, khi từ bỏ một phần nền kinh tế chủ nghĩa xã hội, đi theo con đường tư bản. Các chính sách đô thị hoá, thị trường hoá và phát triển hệ thống hạ tầng cơ sở đã tạo cơ hội thuận lợi cho tham nhũng khai thác và hoành hành. Nhờ vậy, cán bộ đảng viên địa phương lạm quyền, toa rập và  phù phép để chiếm đất, ruộng vườn, nhà cửa của nhân dân. Hậu quả từ những hành động này, hàng triệu gia đình Việt Nam trở thành kẻ không nhà, người bị mất đất, mất ruộng vườn, kẻ bị dỡ nhà vì đất thuộc khu vực qui hoạch, giải tỏa mặt bằng cho các dự án công cộng, kế hoạch kinh doanh. Những bồi thường nhỏ giọt, tượng trưng, không công bằng, bị đảng viên tham nhũng, ăn chận. Những đàn áp thô bạo, mất nhân tính, không ràng buộc bởi pháp luật vì Đảng đứng trên pháp luật là nguyên nhân gây ra cảnh dân oan khiếu kiện. Hậu quả, dân oan khắp nước, lê lết từ Bắc xuống Nam, nghèo đói, uất ức, sống cảnh không nhà nhiều năm, bị chính quyền đày đoạ và bỏ rơi, oán hận chất chồng là thãm trạng cho cả dân tộc. Hiện tượng dân oan khiếu kiện, thãm cảnh bất công, chèn ép xảy ra khắp nước. Chính quyền coi dân như cỏ rác, quay lưng lại nỗi đau khổ của nhân dân chưa bao giờ xảy ra trong lịch sử dân tộc Việt.

 Sự mâu thuẩn về chiếm dụng đất đai giữa nhà nước và nhân dân, những kêu gào đòi bồi thường kéo dài hàng chục năm không giải quyết, những quyết định độc đoán, tàn bạo và khinh thường nhân quyền đã ảnh hưởng trực tiếp và tác động sâu xắc đến tâm lý, tình cãm, đời sống, tương lai và số phận của hàng triệu người vô tội. Thực chất, chỉ vì chế độ cộng sản đã liên tục vi phạm các quyền căn bản mà nhân loại đã tôn vinh. Trong đó, xác nhận con người, bất kể sống ở đâu, có quyền sở hữu tài sản cá nhân bao gồm nhà cửa, ruộng đất, quyền được sống và cư ngụ trong căn nhà của mình và quyền phải được bồi thường một cách công bằng, chính đáng. Bản Hiến Chương Quốc tế Nhân quyền, khi đề cập đến quyền con người, liên hệ đến các khiá cạnh quyền sỡ hữu tài sản, quyền cư trú và bồi thường đã minh thị rõ trong các điều 8, điều 12 và 17.
 Điều 8: "Mọi người đều có quyền được bồi thường thoả đáng trước các toàn án quốc gia đầy đủ thẩm quyền về các hành vi vi phạm các quyền căn bản, do Hiến pháp và Luật pháp quy định". Điều 12; xác nhận "Không một ai bị xâm phạm một cách độc đoán về đời sống riêng tư, gia đình, nhà ở….." và điều 17; khẳng định “Mọi người đều có quyền sở hữu tài sản cho riêng mình….không ai cho thể bị tước đoạt tài sản của mình một cách độc đoán."

 Tuy nhiên, những quyền này, về nguyên tắc đi ngược lại bản chất của chủ nghĩa cộng sản, mâu thuẩn và xung đột nhau như nước với lửa. Coi nhân quyền rẻ rúng là đặc tính của chế độ độc tài, toàn trị. Việt Nam, xuất phát từ bản chất nhà nước cộng sản, công an trị, nên càng vi phạm nhân quyền một cách có hệ thống, khắc nghiệt và man rợ hơn các chế độ độc tài khác. Dân oan khiếu kiện, bị nhà nước dùng luật “quốc hữu hoá” để chiếm đoạt tài sản, đất đai ruộng vườn, phá huỷ nhà cửa và bồi thường không thoả đáng là bằng chứng xác nhận nước Cộng Hoà Xã Hội Chủ nghĩa Việt Nam đã và đang vi phạm thô bạo nhân quyền của dân oan. Nói cách khác, những vụ việc khiếu kiện về đất đai, dân oan biểu tình khắp nước là hệ quả từ chính sách khinh thường và chà đạp các giá trị nhân quyền. Nhà nước Việt Nam là thủ phạm gây ra thãm cảnh “dân oan”, lại không thể giải quyết thoả đáng các nguyện vọng của “dân oan”.

 Hiện nay, bản Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền đã được công nhận như giá trị mẫu mực để nhân loại và các dân tộc trên thế giới thừa nhận. Việt Nam tự nguyện cam kết là thành viên của Liên Hiệp Quốc, đang phấn đấu để giữ chiếc ghế đại diện vùng Á Châu trong Hội đồng Bảo an. Trong bối cảnh đó, Hiến pháp CHXHCNVN phải được viết lại vì đất nước đang từng bước hội nhập vào dòng chính của nhân loại, đi theo con đường kinh tế thị trường. Những điều khoản không hợp lý, vi phạm thô bạo và ức chế quyền con người, ngược với tinh thần bản Hiến chương Quốc tế Nhân quyền phải được huỷ bỏ. Những luật lệ, chính sách áp dụng dựa trên bản Hiến Pháp lạc hậu năm 1992 cần điều chỉnh và giải quyết rốt ráo, công bằng cho phù hợp với xu thế mới của thời đại. Nhất là  đối với những lãnh vực nóng như đất đai, nhà cửa, giải tỏa và đền bù. Sau cùng, những lãnh đạo nước như ông Nguyễn Minh Triết, ông Nguyễn Tâm Chiến cần đọc lại các văn bản quốc tế, tham khảo các tài liệu căn bản về quyền con người.  Để có tầm nhìn mới, phù hợp với tình thế mới, hiểu rỏ và tôn trọng hơn nữa giá trị mới “nhân quyền” để khi phải ứng xử với bên ngoài, tránh cho quốc thể bị nhục.

 (1) "The Vietnamese government repeatedly says it's committed to reform and the rule of law, yet it stops citizens from peacefully protesting about abuse by local officials," said Richardson. Human Rights Watch urged the Vietnamese government to respect the protesters' rights to peacefully gather and air their grievances. These rights are guaranteed by the Vietnamese constitution and the International Covenant on Civil and Political Rights, to which Vietnam acceded in 1992.
"The crackdown on this demonstration shows Hanoi continues to curtail people's rights," said Sophie Richardson, deputy Asia director at Human Rights Watch. "If Vietnam really has joined the community of nations, it should tolerate dissent, not crush it." (19/7/2007)

(2) “I am writing to express my serious disappointment regarding the treatment of the peaceful protesters in Ho Chi Minh City on July 18, 2007…. As a Member of Congress who has advocated for human rights in Vietnam , I am very concerned about these reports of police violence at a peaceful sit-in. ….Given the discussion of the importance of human rights at your June 2007 meeting with Speaker Pelosi and Members of Congress, I am disappointed and disturbed by the reports of police brutality in Ho Chi Minh City on July 18, 2007.  I expect to see the Government of Vietnam pay serious attention to human rights.”

(3) Therefore, the nature of the recent disputes that you have mentioned is related to land dispute, not human rights abuses as falsified by some unfriendly sources to Vietnam.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Nhìn ở bề ngoài thì ông Benjamin Netanyahu, Thủ tướng Do Thái, đang làm cái việc của Tổng thống Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) Nguyễn Văn Thiệu từng làm với cuộc bầu cử Tổng thống Mỹ 1968. Năm đó ông Thiệu bị cáo buộc là hành động để đảng Dân Chủ thua đảng Cộng Hòa còn bây giờ thì, xem ra, ông Netanyahu lại đang tháu cáy với nước cờ tương tự tuy nhiên bản chất hai vấn đề hoàn toàn khác nhau.
Khi còn tại chức, không ít lần, T.T Nguyễn Xuân Phúc đã khiến cho dân tình hoang mang hay bối rối khi nghe những câu chữ rất lạ kỳ: “Quảng Ninh là đầu tàu kinh tế của cả nước’, ‘Vĩnh Phúc sẽ vươn lên trở thành đầu tàu kinh tế của cả nước’, ‘Long An phải trở thành đầu tàu kinh tế của cả nước’, ‘Hải Phòng là đầu tàu quan trọng của cả nước’, ‘Bình Dương phải là đầu tàu phát triển kinh tế mạnh nhất của cả nước …”
Nhưng 64 năm sau (1960-2024), đảng đã thoái hóa, biến chất. Đảng viên thì tham nhũng, suy thoái đạo đức, lối sống tự diễn biến và tự chuyển hóa, bài bác Chủ nghĩa Mác-Lênin và cả “tư tưởng Hồ Chí Minh” nữa...
Một tuần sau, sau khi dư luận nổi sóng về phát biểu của thiếu niên Chu Ngọc Quang Vinh (“tôi coi đảng như một thế lực xấu chỉ biết lừa gạt dân”) tạm lắng – hôm 7 tháng 9 vừa qua – nhà văn Phạm Đình Trọng kết luận: “Sự việc cho thấy người dân, nhất là thế hệ trẻ đã có nhận thức sâu sắc về pháp luật, có ý thức về sự có mặt của cá nhân trong cuộc đời, trong xã hội”.
Nội dung phát biểu của Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Tô Lâm ngày 27/08/2024 về đường lối khóa đảng XIV cho thấy ông không dám đi ra khỏi quỹ đạo một người Cộng sản bảo thủ để được tồn tại...
Kamala nhắc lại Donald Trump đã cảm ơn Tổng Thống Tập Cận Bình về những gì ông ta đã làm trong thời gian đại dịch COVID. Bà nhớ cả nội dung Trump đã viết trên Twitter: “Thank you, President Xi” và đọc lại cho chục triệu người dân Mỹ đang xem màn hình. “Khi chúng ta biết rằng Tập Cận Bình phải chịu trách nhiệm vì không cung cấp và cung cấp không đầy đủ cho chúng ta sự minh bạch về nguồn gốc của COVID.” Kamala nhắc lại cả việc Donald Trump đã mời Taliban đến David Camp, “là một nơi có ý nghĩa lịch sử đối với chúng ta, với tư cách là những người Mỹ, một nơi mà chúng ta tôn vinh tầm quan trọng của ngoại giao Hoa Kỳ, nơi chúng ta mời và tiếp đón các nhà lãnh đạo thế giới được kính trọng. Và cựu tổng thống này với tư cách là tổng thống đã mời họ đến David Camp vì ông ta, một lần nữa, không biết tầm quan trọng và trách nhiệm của tổng thống Hoa Kỳ. Và điều này quay trở lại vấn đề ông ta đã liên tục hạ thấp và coi thường các quân nhân của chúng ta, những người lính đã hy sinh...
Từ ngày nước Mỹ lập quốc, chưa bao giờ nụ cười của một ứng cử viên tổng thống lại bị đối thủ mang ra mổ xẻ, tấn công với những lời lẽ không phù hợp với tư cách một người tranh cử vị trí lãnh đạo quốc gia. Nhưng ngược lại, cũng chưa bao giờ nụ cười của một ứng cử viên tổng thống lại trở thành niềm hy vọng cho một đất nước đang đối đầu với mối nguy hiểm “duy nhất suốt 248 năm” (theo lời cựu Phó Tổng Thống Dick Chenny.) Đó là nụ cười của Kamala Harris – Một nụ cười đang ngày càng thay hình đổi dạng cuộc tranh cử tổng thống kinh điển của nước Mỹ.
Cựu Tổng Thống Donald Trump đã trình bầy kế hoạch kinh tế của ông tại Economic Club of New York trước đám đông các kinh tế gia, lãnh đạo doanh nghiệp và nhà báo vào 5-9-2024 vừa qua. Buổi nói chuyện này nằm trong chiến dịch tranh cử. Kế hoạch kinh tế trong nhiệm kỳ 2 nếu ông thắng cử bao gồm nhiều chính sách mà ông đã thi hành trong bốn năm đầu cầm quyền. Ông tuyên bố sẽ loại bỏ nhiều chương trình của chính quyền Biden. Ứng cử viên tổng thống của Cộng Hòa quảng cáo chương trình của ông với thuế nội địa thấp, thuế nhập cảng cao chưa từng thấy, giảm bớt luật lệ, và kinh tế phát triển mạnh. Nhưng nhiều chuyên viên đã nghi ngờ giá trị của chương trình kinh tế này. Nhiều người đã lên tiếng chỉ trích đề xuất kinh tế của Trump như chúng ta sẽ thấy trong những phần dưới đây của bài báo này.
Cuộc bầu cử tổng thống Mỹ vào tháng 11 sắp tới không chỉ định hình tương lai chính trị của quốc gia trong vài năm tới mà còn đặt ra những câu hỏi căn bản về bản sắc và tương lai của chính nước Mỹ. Trong khi kết quả bầu cử sẽ quyết định nhiều vấn đề quan trọng, những xung đột sâu sắc về bản chất của nước Mỹ đã được phản ảnh rõ nét qua đường lối, chính sách nêu ra tại hai đại hội Đảng Cộng Hòa và Dân Chủ vừa qua.
Tôi đã xem qua cả trăm bài viết với với nội dung và ngôn từ (“đầu đường xó chợ”) tương tự nhưng chưa bao giờ bận tâm hay phiền hà gì sất. Phần lớn, nếu không muốn nói là tất cả, các bạn DLV đều không quen cầm bút nên viết lách hơi bị khó khăn, và vô cùng khó đọc. Họ hoàn toàn không có khái niệm chi về câu cú và văn phạm cả nên hành văn lủng củng, vụng về, dài dòng, lan man trích dẫn đủ thứ nghị quyết (vớ vẩn) để chứng minh là đường lối chính sách của Đảng và Nhà Nước luôn luôn đúng đắn. Họ cũng sẵn sàng thóa mạ bất cứ ai không “nhận thức được sự đúng đắn” này, chứ không thể lập luận hay phản bác bất cứ một cáo buộc nào ráo trọi.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.