- Yến đi về vừa vào trong nhà đã phàn nàn:
- Cho cái cậu Thạch này đi xe nhờ chán bỏ mẹ đi ấy. Con trai gì mà nhát như cáy ấy. Em lái xe đúng vận tốc ấn định mà cậu ta mặt cứ nhớn nha nhớn nhác nài nỉ: "Đừng lái nhanh qúa nguy hiểm lắn thím ơi. Từ từ lại đi…". Em là đàn bà đâu có lái xe nhanh đâu, thiệt bực cả mình.
Tôi mỉm cười bảo Yến:
- Lâu lâu xe hư cậu ta mới nhờ một lần mà. Con trai mà không thích lái xe bạt mạng thì càng tốt chứ có sao đâu. Tại em không biết tánh cậu ta đó thôi…
- Lần sau nếu mẹ cậu ấy gọi nhờ thì anh đi chở cậu ấy đi.
Yến không hiểu cái lý do mà Thạch sợ lái xe nhanh cũng phải, Trước đó tôi cũng thế. Có lần tôi hỏi cậu ta sao con trai mà nhát quá vậy người ta lái xe với vận tốc bình thường cũng sợ. Thạch thú thật rằng ít khi dám ngồi để ai lái xe lắm và tại sao cậu sợ ngưới lái xe nhanh thì có lý do mà cậu không quên được... Cậu kể cho tôi nghe đầu đuôi câu chuyện như sau...
*
Tôi vẫn nhớ chuyện xẩy ra ngày đó của năm năm về trước như là vừa mới xẩy ra ngày hôm qua. Ngày mà tôi đã gây ra cái chết cho người bạn gái thân nhất của đời tôi. Giọng nói sợ hãi của nàng van xin tôi lái chậm xe lại vẫn quyện lấy hồn tôi và tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi. Làm sao tôi quên được giây phút đó giọng nàng khẩn khoản:
- Anh, chậm lại. Anh lái xe quá nhanh em sợ lắm.
Tôi vẫn tỉnh bơ:
- Không sao đâu Liên. Anh lái xe vững vàng lắm mà đừng sợ. Em nhát gan quá đi thôi.
Giọng Liên khẩn trương gần như khóc:
- Ngừng lại anh. Em sợ lắm.
- Đừng lo mà em. Đây này có sao đâu. Yên trí đi . . .
Nhưng thật sự thì sau đó tôi đã tạo tai hoạ cho Liên. Tôi đã uống rượu say và chính tôi không biết tôi đã nhấn ga xe tới vận tốc nào. Năm đó tôi mới 16 tuổi nên hung hăng bắt chước một cách ngu muội ba cái trò "stunt" như trên màn ảnh. Sự ngu muội này đã chấm dứt đời người con gái non trẻ mà tôi yêu và từ đó tôi không bao giờ có được một giấc ngủ bình yên.
Tôi và Liên coi nhau như là anh em từ khi còn nhỏ nhưng vài năm sau tôi nhận thấy sự thay đổi trong tôi. Sự quyến luyến của tôi đối với Liên không còn là giữa anh với em nữa mà là một rung động của tình yêu vì tôi đã cảm thấy nhớ nhung khi không gần gũi Liên dù chỉ là thời gian ngắn. Có thể mọi người đều nhận thấy tình cảm của tôi đối với Liên trừ nàng, Liên vẫn tự nhiên không nhận thấy sự thay đổi của tôi. Tôi nghĩ rằng còn quá sớm để thổ lộ tình yêu, nên tôi âm thầm ôm ấp chờ khi nàng trưởng thành hơn nữa tôi sẽ thổ lộ với nàng.
Bữa đó tôi đến đón Liên để đi dự dạ tiệc khiêu vũ thì nàng chưa chọn xong được bộ quần áo nào vừa ý. Tôi bực bội giục thì Liên ló mặt ra khỏi phòng ngủ với giọng hờn dỗi pha nũng nịu:
- Anh chỉ biết lo cho cái thân anh thôi à. Đây này cái áo này có được không anh"
- Được rồi em. Đi được chưa"
- Chờ em một tí nữa thôi.
Tôi bực bội lẩm bẩm: "Đúng là con gái".
Chờ đợi riết thì cuối cùng tôi cũng dìu được Liên ra xe để đi dạ vũ. Chở Liên đi chơi đâu phải là việc dễ dàng mặc dù cha mẹ Liên biết Liên quan trọng đối với tôi như thế nào mà tôi vẫn phải hứa hẹn đủ thứ ba má nàng mới yên tâm để Liên đi chơi với tôi.
Vào trong hội trường chưa kịp nhẩy bản nào thì gặp một vài bạn học cùng trường và thằng Terry đưa cho tôi một lon bia. Liên lườm tôi có ý bảo đừng uống nhưng tôi bảo nàng tôi chỉ uống một lon thôi thì không say đâu mà sợ. Thế nhưng sau đó hết lon này thì tôi lại muốn uống một lon khác và chẳng mấy chốc tôi đã vui miệng uống đến bốn năm lon. Khi dìu Liên ra sàn nhẩy thì tôi đã bước xiêu vẹo khiến Liên nhận thấy là tôi say nên nàng bảo:
- Anh Thạch, anh đã uống quá nhiều rồi. Hãy lại ghế ngồi một lúc cho tỉnh đi đã.
Nói xong Liên thay thế lon bia còn lại trên bàn bằng chai nước lạnh. Thật tình thì tôi chưa bao giờ tiêu thụ hơn một lon bia nên tối nay nó đã khiến tôi muốn nôn mửa. Thấy vậy Liên kéo tôi dựa đầu vào vai nàng để nghỉ và tôi đã thiếp đi. Khoảng gần một giờ sau tôi thức giấc thấy đầu mình vẫn dựa lên vai Liên và để cho Liên khỏi lo ngại tôi vội đứng dậy dìu Liên ra sàn nhẩy mặc dù tôi cảm thấy đầu tôi như búa bổ. Sau bản nhạc Liên bảo tôi ngồi để nàng đi nhà vệ sinh thì chẳng hiểu sao tôi lại lượm một lon bia nữa của thằng bạn. Tôi nghĩ chất lạnh sẽ làm tôi cho tỉnh người nhưng không ngờ, có nó còn làm cho tôi đứng không muốn vững. Sau này tôi mới nhận ra đó là một sai lầm tai hại. Khi Liên trở lại đã nhìn thấy sự khác lạ nơi tôi nên giận dữ nói:
- Có phải anh vừa mới uống bia nữa phải không"
Tôi chưa hề thấy Liên giận dữ với tôi như vậy nên tôi trả lời nửa thú nhận nửa bực bội:
- OK! OK! Nhưng anh sẽ không uống nữa.
- Anh đừng có mà lươn lẹo gạt em như vậy. Em mới bước đi là anh đã gạt gẫm em rồi.
- Ôi giời ơi. Em lại giở giọng như má anh nữa rồi.
Liên thở dài:
- Thôi được. Để em gọi anh của em ra đón tụi mình. Anh không thể lái xe được nữa.
Bị chạm tự ái tôi cao giọng:
- Anh không cần ai chở anh về.
Nói xong tôi bước thẳng ra bãi đậu xe và sau khi lên xe tôi khóa cửa lại gục đầu xuống tay lái không thèm ngó ra khi Liên đập tay vào cửa hét:
- Anh Thạch. Anh làm gì vậy hả" Anh biết anh không thể lái xe được. Mở cửa ra.
Tôi ngẩng mặt hét to:
- Anh lái xe được em không muốn đi với anh cũng không sao.
- Mở cửa ra. Em phải ngồi với anh. Em không thể để anh một mình lái xe như thế này được. Mở cửa mau lên.
Tôi mở cửa cho Liên lên xe và khi nàng bước vào vừa đóng cửa xe xong Liên toan chộp lấy chìa khóa xe tôi liền gạt tay nàng ra rồi rồ ga vọt mạnh tới trước. Ra tới xa lộ tôi nhấn từ 100 dặm lên tới 130 dặm một giờ khiến Liên hốt hoảng la lên:
- Anh Thạch, anh đi quá nhanh. Tốp lại đi để em gọi anh em ra đón tụi mình.
Mặc dù em xa anh ngàn dặm
Anh cũng không bao giờ có thể quên em
Khi một mình trong phòng vắng lạnh
Anh nghe tim anh thổn thức từng hồi
Anh giữ hình em bên giường
Để em lúc nào cũng ở bên anh
Để anh nghe lời em thì thầm:
"Em yêu anh, dù em ở đâu em cũng vẫn nghĩ đến anh".
Anh vắt tim anh gửi tới em nhưng yêu thương tiếc nuối
Anh nhớ em suốt những đêm dài khóc trong bóng tối
Khi nói câu vĩnh biệt tim anh tan nát
Đời anh trống rỗng quạnh hiu
Vì nửa hồn đã theo em đến chân trời góc biển...
...Tôi đã hứa rằng không để chuyện gì bất hạnh xẩy đến cho Liên nhưng tôi đã không giữ được lời hứa đó. Nhưng lời hứa trước tôi không giữ được thì lời hứa bây giờ tôi thề tôi phải giữ. Đó là lời tôi đã hứa với Liên trước khi nàng từ giã cõi đời: "Tôi sẽ không bao giờ quên Liên vì nàng là người yêu duy nhất mà tôi không bao giờ có thể quên được".