Hôm nay,  

Truyện Dài: Về Phương Trời Cũ

27/06/201000:00:00(Xem: 16597)

Truyện dài: Về Phương Trời Cũ – Người Phương Nam

LGT: Một trong những nhiệm màu tạo hóa ban cho loài người là tình yêu lứa đôi. Lịch sử của nhân loại từ xưa đến nay cũng như kinh nghiệm của mỗi người trong khoảnh khắc ba vạn sáu ngàn ngày trên đời, cũng luôn luôn chứng minh sức mạnh màu nhiệm của tình yêu. Nhưng dù cho có sức mạnh màu nhiệm đó, không phải tình yêu nào cũng đẹp, cũng kết trái hạnh phúc, nhất là khi tình yêu đó chỉ chập chững ở tuổi học trò... Vậy mà truyện tình "Về Phương Trời Cũ" của Người Phương Nam không những là một truyện tình có thật chớm nở ở tuổi học trò tại một trường dòng ở Sóc Trăng, mà còn là tình yêu gian nan giữa một nữ sinh xinh đẹp với một sư huynh dậy Pháp văn. Trải qua không biết bao nhiêu khó khăn giữa khói lửa của cuộc chiến tranh Việt Nam, cuối cùng tình yêu đó kết trái, hai người thành vợ thành chồng, cùng chia sẻ không biết bao nhiêu vui buồn, phúc họa trên đường đời, kể cả những gian truân trên chặng đường tỵ nạn và những bỡ ngỡ khi hội nhập đời sống mới tại Úc... Sàigòn Times xin chân thành cảm ơn tác giả Người Phương Nam, và sau đây, xin trân trọng giới thiệu cùng quý độc giả phần tiếp theo của truyện tình "Về Phương Trời Cũ"...

*

(Tiếp theo...)

Trông thấy cô, trong giây phút Tân cơ hồ quên mất mối hận tình vì cô trước kia, chạy đến bên cô hỏi han mừng rỡ và kể lể chuyện giặc giã quê nhà. Khải cũng có mặt gần đó nhưng Khải chỉ lặng lẽ nhìn cô với nụ cười buồn vì có lẽ muốn giữ lời làm “quân tử nhất ngôn” không quấy rầy đến cô nữa như đã từng nói trong một ngày cuối năm.
Bên trong văn phòng, Frère phó và Frère Venance đang phân phối những mảnh phù hiệu và những tuyến đường phải đi cho từng toán học sinh. Mai lên tiếng kèo nài:
- Frère chia cho tụi em mấy con đường gần thôi nghe Frère. Đừng bắt tụi em đi xa nắng nôi mệt nhọc lắm.
Frère lắc đầu nói:
- Đâu được nè. “Làm việc nghĩa chớ tính lợi hại”, Mai quên rồi sao" Frère chia cắt đồng đều, mỗi người phải hy sinh chịu khó một chút thì việc làm của mình mới có ý nghĩa có giá trị chớ.
Trúc chen vào trêu chọc:
- Phải chi nó được đi chung với anh Dương của nó thì thiên đàng địa ngục gì xa xôi tới đâu nó cũng sẵn lòng đi tới, có đâu mà hó hé than van.
Chuyện của Mai và Dương hình như cả trường không ai xa lạ gì. Và nghe đâu đôi bên gia đình đã tính chuyện đính hôn cho hai người trong một ngày gần đây. Nghe Trúc nói, cả đám cười ầm lên làm Mai thẹn thùng mắng mỏ và đập vào vai Trúc lia lịa.
Sau khi cắt đặt phân công và được dặn dò trở về trước giờ cơm trưa, bọn học sinh không chần chờ bắt tay ngay vào việc. Như một đàn chim én được tung ra khắp trời, đám người tuổi trẻ hăng hái tuôn ra cổng đi làm nghĩa vụ của mình bằng những bước chân tin tưởng vững vàng và những tiếng cười dòn tan phấn khởi. Kiều chậm bước lại để ngắm nhìn như ngắm nhìn một bức tranh truyền thần sống động. Trúc, Mai và đám bạn vô tình vẫn thản nhiên đi trước bỏ cô lại đằng sau một đổi khá xa. Frère từ trong văn phòng bước ra, đã đến bên cô mà cô vẫn chưa hay biết.
- Em suy nghĩ gì mà đứng tần ngần đó vậy, sao không đi nhanh theo các bạn"
Nghe tiếng Frère, cô giựt mình quay lại mĩm cười đáp:
- Em có cảm tưởng chúng em là những cánh én đi góp nhặt lại mùa xuân cho những mảnh hồn đã vỡ, cho những kẻ không may đã bị cướp mất mùa xuân trong cuộc chiến. Frère có nghĩ thế không"
- Em ví von hay lắm, đúng lắm. Vậy thì con én nhỏ của Frère hãy bay đi và hãy mang về mùa xuân cho Frère với dù là mùa xuân muộn nhé em. Bao ngày qua Frère mòn mỏi trông em mà em chẳng đến, muốn đi thăm nhưng thấy không tiện đành nén lòng thương nhớ đợi chờ, gởi cả vào trang thơ. Đây lá thơ Frère viết cho em tối hôm qua, nói với em một quyết định, Frère đã suy nghĩ kỹ rồi, chìu ý Frère em nhé. Thôi em hãy đi đi kẻo lạc mất các bạn.
Frère dúi vào tay cô lá thơ rồi quay đi về hướng văn phòng. Cô cũng vội bước nhanh lên đuổi theo các bạn. Khi cô đã song bước với Trúc, Trúc vờ vĩnh thăm dò:
- Đi gì mà chậm như rùa"
Cô nhát gừng đáp:
- Thì tại không muốn đi mau.
Trúc lườm lườm nhìn cô soi mói:
- Chớ không phải muốn đi chậm lại để chờ một người hay sao" Lúc tao quay đầu lại phía sau để kiếm mày, tao thấy mày đang trò chuyện với Frère có vẻ tương đắc lắm, làm như thế gian chỉ có hai người.
Cô cau mày trừng mắt với Trúc:
- Tao thì tao không có ý đó nhưng mày muốn nghĩ sao thì nghĩ. Thiên hạ bây giờ đã chịu ban bố cho tao hai chữ “bình an” thì mày cũng nên làm ơn mắt ngơ tai điếc cho tao nhờ với, “chị hai” à. Tao tưởng đâu qua một năm thêm một tuổi, mày đã bỏ được cái tật dòm ngó chuyện người ta rồi chớ.
Thấy hai đứa có vẻ sắp “đụng độ”, Mai vội chen vào:
- Ê, bộ tụi bây tính sinh sự hay sao" Có muốn gây thì cũng phải đợi xong việc về nhà rồi hãy gây. Còn bây giờ thì phải chuẩn bị mặt mày cho tươi tắn lên thì mới mong ăn khách được. Đi xin tiền mà quạu quọ như tụi bây ma nào mà cho. Tao thấy ba cái mớ phù hiệu “Cứu trợ đồng bào nạn nhân chiến cuộc” này đi tới chiều cũng không hết nổi nữa đừng nói chi tới trưa thôi.
- Không hết thì cứ mang về trả lại văn phòng chớ lo gì miễn là mình “tận nhân lực” thôi chớ. Mình cứ đi ra chợ, kẻ qua người lại dập dìu thế nào cũng “khẳm”. Mày có nhớ kỳ đi lạc quyên cho hội Hồng Thập Tự hồi cuối năm đệ tứ cho trường cũ mình đó hay không, tụi mình đã ra “trấn” ngay chợ, mấy bà đi chợ ăn hàng xong còn vài ba xu lẻ đâu có tiếc rẻ gì mà không bỏ vào hộp cho mình làm phước để tích phước. Lần này mình cũng cứ “bổn cũ soạn lại”, dễ dàng thôi. Nhớ bữa đó tao gặp…
Nghe Trúc nói đến đây, cô như sực nhớ ra điều gì vội kêu lên cướp lời Trúc:
- À Trúc, mày nhắc tao mới nhớ ra một chuyện. Bữa đó, con Mai bưng hôp tiền, mày gặp má ở chợ, bắt bà phải nộp tiền “mãi lộ” rồi mới cho đi. Còn tao đang đứng lơ tơ mơ với hy vọng được một mạnh thường quân nào chiếu cố thì chợt thấy một ông Frère từ xa lơn tơn đi tới, tao đinh ninh thế nào cũng “trúng mánh” vì nhà tu chắc hẳn phải giàu lòng bác ái thương người. Tao hăng hái bước lại gần xin gắn một cái “huy chương”, không dè ông ta khoác tay lia lịa nói “ Frère hỏng có tiền” làm tao quê quá cỡ.
Ba đứa khúc khích cười làm các nhóm đi trước tò mò ngoáy cổ lại nhìn. Cô hạ giọng nói tiếp:
- Bây giờ tao mới sực nhớ ông Frère đó chính là ông Venance dạy Pháp văn lớp mình hiện giờ. Thảo nào lúc mới vào học, gặp Frère tao thấy ngờ ngợ quen quen, tao có cảm tưởng như có gặp ở đâu rồi mà nhớ hoài không nổi. Hôm nào có dịp tao sẽ nhắc Frère chuyện này xem Frère có nhớ gì hay không. Thật không ngờ.
Trúc gằn giọng:
- Không ngờ gì, không ngờ có duyên đến thế à"
Giọng Trúc có vẻ mát mẻ ganh ganh nhưng cô không để ý, cô chỉ gật đầu cười mĩm, lòng thầm nghĩ đến chuyện định mệnh và duyên số như chiều nào trên phòng Frère đã nói với cô. Định mệnh đã sắp bày cho hai người một lần sơ ngộ trong một buổi chợ năm xưa và đã xui khiến cho hai người gặp lại. Nếu cô và Frère không duyên số với nhau thì có lẽ nhà dòng chưa bày ra chuyện thâu nhận nữ sinh vào niên khoá này, đúng vào niên khóa cuối cùng mà Frère còn lưu dạy ở đây để cô vào học để khi tái hợp, cái cảm giác thân quen từ muôn kiếp đã khiến hai người gắn bó yêu thương. Cô lại liên tưởng đến lá thơ Frère vừa trao mà cô chưa có cơ hội đọc đến. Tuy chưa biết Frère viết gì trong đó nhưng cô có thể suy đoán được nội dung như thế nào rồi qua những lời bóng gió của Frère lúc nãy, bảo cô hãy mang về mùa xuân cho Frère dù là xuân muộn, cho một cuộc đời đã vì nghiệp cả hiến dâng. Cô nghĩ ngợi loanh quanh không nói gì thêm nữa khiến Trúc buồn tình quay sang gợi chuyện với Mai trên suốt đường ra chợ.
Buổi trưa khi hoàn tất nhiệm vụ, đoàn học sinh lũ lượt kéo nhau trở về với những thành quả thu nhặt được từ khắp các nẻo đường, tuy chẳng là bao nhưng đáng quý ở tấm lòng tương thân tương trợ. Trao hộp tiền cho Frère phó xong, cô vội vã ra về ngay mặc cho lũ bạn còn nấn ná cà kê chuyện trò. Về đến nhà gặp lúc má đang dọn cơm trưa, má bảo ăn luôn nhưng cô than mệt nói để ăn sau. Cô mang bức thơ Frère ra chiếc võng trước hiên nhà nằm đọc. Thơ rằng:


“Người phương nam yêu dấu,
Biết rằng em không đến được nhưng Frère cứ đợi cứ trông, đợi trông để rồi não nề thất vọng. Hán tự có câu “Nhứt nhựt bất kiến tam thu hề”, một ngày chẳng gặp tưởng chừng ba thu, vậy một tuần không gặp, em tính xem là đã bao nhiêu năm rồi.
Em yêu, sau bao ngày đắn do suy gẫm, lời khuyên của em vẫn không làm Frère đổi thay ý định. Frère đã quyết định về với em, Frère không muốn làm nữa một kẻ độc hành suốt kiếp mà đường đời từ đây ước ao được cùng em chung lối chung đường. Khi xưa Frère còn quá trẻ nên đã không nhận thức được hướng đi của mình, Frère đi tu là vâng theo ý Chúa như một định số đã được an bày không thể trốn tránh từ nan. Nay Chúa đã khiến xui cho Frère gặp em, yêu em, Frère nghĩ rằng ơn thiêng liêng kia đã dứt. Lý tưởng đã không còn là lý tưởng nữa thì còn đa mang bận bịu làm gì cho thêm phiền não cuộc đời. Chúa muốn cho con cái Chúa tất cả đều hạnh phúc thì ta hãy chọn con đường nào hạnh phúc mà đi. Trước Frère biết bao nhà tu đã hoàn tục lập gia đình, điều đó chẳng có chi là tội lỗi. Đời tu hành hay đời trần tục gì thì phước đức cũng như nhau miễn sao ta biết giữ lời Chúa dạy sống đạo đức ngay lành, không phạm tội, không làm điều sai quấy lương tâm.
Em cứ nghe anh, chìu anh, đừng bắt anh hy sinh thêm nữa. Khoảng đời phụng vụ vì Chúa đến đây anh nghĩ là đã đủ, khoảng đời còn lại hãy cho anh được nghĩ đến anh, hãy để anh dành cho em, cho tình yêu chúng mình. Em đừng nghĩ ngợi lo âu, chỉ cần cho anh biết là em có tin tưởng nơi anh, có bằng lòng cùng anh đắp xây một mái ấm gia đình.
Ngày học sắp đến, anh rất vui mừng vì sắp được thấy lại em hằng ngày nhưng đồng thời cũng rất đau buồn vì ngày tan trường cũng đã gần kề đâu đây. Không bao lâu nữa anh sẽ phải xa em nhưng anh đi rồi anh sẽ về. Trước khi ra đi anh sẽ bàn tính với em về tương lai chúng mình để em yên lòng chờ đợi. Yêu em, anh phải chuẩn bị cho em một tương lai vững vàng chớ không phải là những chuỗi ngày bấp bênh đầy lo lắng.
Từ đây có lẽ anh sẽ viết thơ cho em thường xuyên hơn, em hãy bao tập lại bằng loại giấy bao dày không nhìn thấu được bên trong để mỗi khi em góp bài lên anh sẽ gởi vào đó một lá thơ cho em nếu cần. Hồi âm cho anh em nhé. Hôn em.”
Nửa phần thơ sau, Frère đã đổi tiếng xưng “Frère” bằng tiếng “anh” đúng điệu một người tình. Frère không muốn mình là Frère nữa khi đã sắp thoát thai làm một phàm nhân tục tử, khi đã nói rồi chuyện tình tự thế gian. Ngôi cao chín bệ hay thiên đàng nước Chúa giờ đây cũng không còn cao trọng nghĩa lý gì, cũng không làm sao quyến rũ hay sánh bằng một vòng tay tình ái tuy rất thường tình nhỏ nhoi. Cô áp bức thơ vào lòng bồi hồi sung sướng nghe chừng hạnh phúc đâu đây. Lời lẽ trong thơ như một nguồn suối tình lai láng, suối sẽ đổ ra sông mà cô là sông ngòi không thể nào không đón nhận. Cô sẽ đón lấy chàng, đón lấy tấm chân tình nồng nàn thâm thúy đó như một phần thưởng trời ban bằng tất cả thiết tha vui mừng và lòng biết ơn Thượng Đế. Giấc mộng chung đời chẳng biết rồi có được như ý hay không nhưng giờ đây cô cảm thấy mình là kẻ có diễm phúc nhứt trên đời.

*

Nền an ninh ở khắp mọi nơi trong cũng như ngoài thành phố giờ đây đã được vãn hồi ổn định. Nhịp sống hằng ngày của mọi tầng lớp người dân lại luân lưu như cũ cho đường phố hôm nay tung tăng lại những bước chân chim học trò. Sau những ngày xa thầy vắng bạn vì binh lửa dậy trời, giờ đây lũ học trò lại cắp sách đến trường trong bao nỗi hân hoan. Sân trường hôm nay rộn rịp sống lại những ngày học cũ, hoa bướm cũng xôn xao đón mừng đàn chim nhỏ trở về.
Các lớp học vẫn còn đầy đủ những khuôn mặt xưa, thầy trò may mắn không một ai thiếu mất, vẫn không khí vui tươi rộn rã như ngày nào nhưng riêng cô, cô cảm thấy dường như có một nỗi buồn nào đó đang chực chờ lảng vảng đâu đây. Trong bài diễn văn trước khi vào lớp sáng nay, sư huynh hiệu trưởng bảo với học sinh rằng, cuộc chiến đã làm đình trệ ngày học, bài vở còn rất nhiều mà niên học chẳng còn bao lâu, không đầy ba tháng nữa là sẽ chấm dứt. Thế nên học sinh phải “chạy nước rút”, phải cố gắng chuyên cần, các cuộc chơi phải được ngưng hẳn để học ráo riết cho kịp chương trình đã ấn định. Không đầy ba tháng nữa là sẽ tan trường, người sẽ phải ra đi! Hồi chuông ly biệt đã được gióng lên ở hiệp đầu, đã lên tiếng báo động với cô rằng cô không còn bao nhiêu ngày nữa để học để yêu, để hẹn hò, để trang diễm tình còn được tô thêm nữa những sắc màu yêu đương. Ôi! Buồn làm sao tình yêu dưới mái học đường, những ngày bên nhau không dài như mơ ước! Những ngày còn lại này cô sẽ hết sức trau chuốt khắc ghi, sẽ là những trang lưu bút được nâng niu giữ gìn để mai đây nếu có tiếc ngày đã qua hay tưởng nhớ đến người đã mịt mù xa vắng thì cũng còn đây bao chứng tích âm thừa cho lòng không trống vắng cô liêu.
Hai giờ học cuối của buổi học hôm nay là giờ Pháp văn. Dạy xong như thường lệ, Frère cho bài tập về làm. Bên dưới bàn học sinh có đứa lên tiếng kêu nài than van:
- Thôi hôm nay miễn bài tập đi Frère. Mới vào học lại còn lười quá.
Frère lắc đầu cười bảo:
 -Thì làm đi rồi sẽ siêng trở lại. Học sinh ngữ muốn mau tiến là phải làm bài tập đều đặn và thường xuyên. Frère không ngại chấm mà các em ngại làm hay sao. À, còn bài luận Frère cho hôm nghỉ Tết các em đã làm xong chưa, hãy nộp lên cho Frère đi chớ. Ai chưa xong thì Frère gia hạn cho hai hôm nữa, không làm không được đâu nhé vì Frère sẽ lấy điểm vô sổ hằng tháng để cộng hạng đó.
Frère nói xong thì giờ tan học cũng vừa điểm. Bọn học trò ùn ùn kéo nhau lên bàn Frère, có đứa góp bài, có đứa xin hoãn. Cô chậm rãi thu dọn sách vở cất vào cặp và đi ra cửa đứng chờ Trúc và Mai.
Khi đám học sinh đã ra hết, Frère cũng cầm xấp bài lững thững đi ra. Trúc, Mai và cô đang chia tay với Lan. Đi ngang chỗ bọn cô đứng, Frère dừng lại dặn dò:
- Các cô nhớ làm bài tập nhé.
Câu nói là câu nói chung nhưng ánh mắt lại hướng về cô với ý riêng. Cô ngầm hiểu rằng Frère muốn nhắc cô việc hồi âm bức thơ của Frère hôm nọ. Cô cười nhẹ đáp:
- Đó là bổn phận của tụi em, Frère đừng lo, tụi em biết mà.
Hai hôm sau giờ Pháp văn lại đến. Cô chỉ đợi có thế, quyển bài tập được góp lên có kèm theo những dòng chữ hồi âm bên trong lớp giấy bao dày. Cô viết:
“Frère thương,
Bấy nhiêu ngày xa vắng, biết rằng Frère trông Frère đợi nhưng em chẳng dám vào thăm quấy rầy vì muốn để Frère được bình tâm suy nghĩ.
Frère thương, nếu Frère nghĩ rằng công nghiệp của Frère đã dứt, lý tưởng đã không còn là lý tưởng nữa thì em còn biết nói gì hơn, còn biết khuyên nhủ Frère như thế nào. Nếu Frère nghĩ rằng em là một ngày mới sau một đêm dài âm u, một mái ấm êm đềm cho người lữ khách dừng chân sau một cuộc hành trình gian khổ, một chiếc đũa thần có thể gõ vào đời Frère hạnh phúc thì em không gượng gạo nữa chối từ. Em sẽ chìu lòng Frère để mọi việc xuôi theo tự nhiên như ý Chúa, để khoảng đời còn lại của Frère không còn nữa là những chuỗi ngày khô cằn trong sa mạc, cứ hoài tưởng đến ảo ảnh thiên đàng mà bỏ sót đi những giọt nước trần gian ngọt ngào tươi mát. Em sẽ bỏ tiếng “Frère” tu trì đầy ngăn cách đó như anh đã muốn từ bỏ để gọi bằng tiếng “anh” trần tục gần gũi thương yêu cho cuộc tình này đúng nghĩa trọn vẹn như bao cuộc tình.
Anh yêu, được anh ước hẹn trở về, em rất sung sường mãn nguyện. Đời có anh là có tất cả, em không còn mơ ước nào hơn. Huống chi, yêu nhau là chấp nhận, là chia sẻ với nhau mọi hoàn cảnh, anh đừng quá lo lắng cho tương lai, em không ngại dẫu ngày mai chớp bể mưa nguồn. Ngày tan trường sắp đến, em cũng như anh không tránh được nỗi sầu ray rứt trong tim nhưng dẫu sao đây cũng chỉ là một cuộc tạm biệt, vì như anh đã nói anh đi rồi anh sẽ trở về. Với tình yêu của anh, em rất vững lòng tin tưởng và sẽ yên phận đợi chờ, chờ anh một ngày vui tái ngộ để nói với nhau câu trăm tuổi bạc đầu…”


Saigon Times
PO Box 409 Bankstown NSW 1885 Australia
T: (612) 9793 2557 - F: (612) 8004 816
E: info@saigontimes.com.au

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sky River Casino vô cùng vui mừng hào hứng tổ chức chương trình Ăn Tết Nguyên Đán với những giải thưởng thật lớn cho các hội viên Sky River Rewards. Chúng tôi cũng xin kính chúc tất cả Quý Vị được nhiều may mắn và một Năm Giáp Thìn thịnh vượng! Trong dịp đón mừng Năm Mới Âm Lịch năm nay, 'Đội Múa Rồng và Lân Bạch Hạc Leung's White Crane Dragon and Lion Dance Association' đã thực hiện một buổi biểu diễn Múa Lân hào hứng tuyệt vời ở Sky River Casino vào lúc 11:00 AM ngày 11 Tháng Hai. Mọi người tin tưởng rằng những ai tới xem múa lân sẽ được hưởng hạnh vận.
Theo một nghiên cứu mới, có hơn một nửa số hồ lớn trên thế giới đã bị thu hẹp kể từ đầu những năm 1990, chủ yếu là do biến đổi khí hậu, làm gia tăng mối lo ngại về nước cho nông nghiệp, thủy điện và nhu cầu của con người, theo trang Reuters đưa tin vào 8 tháng 5 năm 2023.
(Tin VOA) - Tổ chức Phóng viên Không Biên giới (RSF) vào ngày 13/9 ra thông cáo lên án Việt Nam tiếp tục lạm dụng hệ thống tư pháp để áp đặt những án tù nặng nề với mục tiêu loại trừ mọi tiếng nói chỉ trích của giới ký giả. Trường hợp nhà báo tự do mới nhất bị kết án là ông Lê Anh Hùng với bản án năm năm tù. RSF bày tỏ nỗi kinh sợ về bản án đưa ra trong một phiên tòa thầm lặng xét xử ông Lê Anh Hùng hồi ngày 30 tháng 8 vừa qua. Ông này bị kết án với cáo buộc ‘lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước’ theo Điều 331 Bộ Luật Hình sự Việt Nam
Từ đầu tuần đến nay, cuộc tấn công thần tốc của Ukraine ở phía đông bắc đã khiến quân Nga phải rút lui trong hỗn loạn và mở rộng chiến trường thêm hàng trăm dặm, lấy lại một phần lãnh thổ khu vực đông bắc Kharkiv, quân đội Ukraine giờ đây đã có được vị thế để thực hiện tấn công vào Donbas, lãnh phổ phía đông gồm các vùng công nghiệp mà tổng thống Nga Putin coi là trọng tâm trong cuộc chiến của mình.
Tuần qua, Nước Mỹ chính thức đưa giới tính thứ ba vào thẻ thông hành. Công dân Hoa Kỳ giờ đây có thể chọn đánh dấu giới tính trên sổ thông hành là M (nam), F (nữ) hay X (giới tính khác).
Sau hành động phản đối quả cảm của cô trên truyền hình Nga, nữ phóng viên (nhà báo) Marina Ovsyannikova đã kêu gọi đồng hương của cô hãy đứng lên chống lại cuộc xâm lược Ukraine. Ovsyannikova cho biết trong một cuộc phỏng vấn với "kênh truyền hình Mỹ ABC" hôm Chủ nhật: “Đây là những thời điểm rất đen tối và rất khó khăn và bất kỳ ai có lập trường công dân và muốn lập trường đó được lắng nghe cần phải nói lên tiếng nói của họ”.
Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam cử hành Ngày Quốc tế Nhân Quyền Lần Thứ 73 và Lễ Trao Giải Nhân Quyền Việt Nam lần thứ 20.
Sau hơn 30 năm Liên bang Xô Viết sụp đổ, nhân dân Nga và khối các nước Đông Âu đã được hưởng những chế độ dân chủ, tự do. Ngược lại, bằng chính sách cai trị độc tài và độc đảng, Đảng CSVN đã dùng bạo lực và súng đạn của Quân đội và Công an để bao vây dân chủ và đàn áp tự do ở Việt Nam. Trích dẫn chính những phát biểu của giới lãnh đạo Việt Nam, tác giả Phạm Trần đưa ra những nhận định rất bi quan về tương lai đất nước, mà hiểm họa lớn nhất có lẽ là càng ngày càng nằm gọn trong tay Trung quốc. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Tác giả Bảo Giang ghi nhận: “Giai đoạn trước di cư. Nơi nào có dăm ba cái Cờ Đỏ phất phơ là y như có sự chết rình rập." Tại sao vậy? Để có câu trả lời, mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của nhà văn Tưởng Năng Tiến.
Người cộng sản là những “kịch sĩ” rất “tài”, nhưng những “tài năng kịch nghệ” đó lại vô phúc nhận những “vai kịch” vụng về từ những “đạo diễn chính trị” yếu kém. – Nguyễn Ngọc Già (RFA).. Mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của phó thường dân/ nhà văn Tưởng Năng Tiến để nhìn thấy thêm chân diện của người cộng sản.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.