Truyện dài: Về Phương Trời Cũ – Người Phương Nam
LGT: Một trong những nhiệm màu tạo hóa ban cho loại người là tình yêu lứa đôi. Lịch sử của nhân loại từ xưa đến nay cũng như kinh nghiệm của mỗi người trong khoảnh khắc ba vạn sáu ngàn ngày trên đời, cũng luôn luôn chứng minh sức mạnh màu nhiệm của tình yêu. Nhưng dù cho có sức mạnh màu nhiệm đó, không phải tình yêu nào cũng đẹp, cũng kết trái hạnh phúc, nhất là khi tình yêu đó chỉ chập chững ở tuổi học trò... Vậy mà truyện tình "Về Phương Trời Cũ" của Người Phương Nam không những là một truyện tình có thật chớm nở ở tuổi học trò tại một trường dòng ở Sóc Trăng, mà còn là tình yêu gian nan giữa một nữ sinh xinh đẹp với một sư huynh dậy Pháp văn. Trải qua không biết bao nhiêu khó khăn giữa khói lửa của cuộc chiến tranh Việt Nam, cuối cùng tình yêu đó kết trái, hai người thành vợ thành chồng, cùng chia sẻ không biết bao nhiêu vui buồn, phúc họa trên đường đời, kể cả những gian truân trên chặng đường tỵ nạn và những bỡ ngỡ khi hội nhập đời sống mới tại Úc... Sàigòn Times xin chân thành cảm ơn tác giả Người Phương Nam, và sau đây, xin trân trọng giới thiệu cùng quý độc giả phần tiếp theo của truyện tình "Về Phương Trời Cũ"...
*
(Tiếp theo...)
Trên bục gỗ, Frère đang viết, đang giảng bài, giọng trầm ấm thao thao, phong cách ung dung tự tại, Frère trong lớp áo chùng đen khắc khổ trông thật đức độ hy sinh khiến cô ray rứt chùn lòng. Cô không thể nào bất chấp lương tâm, bôi xóa hủy diệt đi hình ảnh cao đẹp khả kính ấy của Frère trong tâm tưởng mọi người. Cô không thể nào vô trách nhiệm, thản nhiên nhìn Frère lạc hướng lạc lòng sa lầy tình cảm, sẩy hố đam mê. Cô phải lên tiếng nhắc nhở, phải có phản ứng thế nào với Frère để Frère thức tỉnh, để Frère quay đầu lại làm bổn phận một thiên sứ chân chính trung thành. Dù lòng không nỡ nhưng cô phải hạ bút xuống tay, cô phải viết cho Frère một lời khuyến cáo: “N’oubliez pas que vous êtes Frère religieux”. Đừng quên rằng Frère là một sư huynh, một tu sĩ, Frère đừng tỏ bày gì với em cả, em không có quyền chấp nhận đâu Frère.
Biết rằng lời lẽ phũ phàng của cô sẽ làm tim Frère rướm máu nhưng cô chẳng còn cách nào khác hơn để ngăn chận lại nguồn tình cảm trong lòng cả hai đang như một con suối lai láng tuôn tràn, một con đê sắp vỡ bờ ngập lụt, một trận hồng thủy mà càng lúc càng dâng, dâng mãi không ngừng…
Hôm sau Frère vào lớp với nét mặt đau buồn, nụ cười thường khi Frère vẫn kèm theo trong lời giảng dạy giờ đây bỗng dưng tan biến làm không khí lớp học trở nên ngột ngạt buồn tênh. Frère không gọi cô hỏi bài như mọi bữa, cũng không nhìn đến cô nửa mắt khiến cô rất đổi tủi lòng. Cô cúi mặt nghe lòng tê tái âm thầm độc thoại. Frère giận em lắm sao Frère" Frère ơi! em cũng rất mến thương Frère nhưng em sợ, sợ miệng đời như rắn rít chỉ chực chờ nhả độc. Em cũng không dám cướp đi người sứ thần cậy trông của Thiên Chúa, hủy hoại đi công đức của Frère đã bao nhiêu năm bồi đắp cao dày. Hãy xem em như là một trái cấm mà Chúa đã dùng để thử thách Frère, đừng nhẹ dạ yếu lòng để bị cám dỗ phạm tội. Nếu có trách em đã nhẫn tâm với Frère thì cũng xin hiểu cho rằng lòng em cũng đang não nề rên rỉ…
Thôi thế là xong là hết! Cô nói cô không muốn bỏ cuộc nhưng cô không dám nhào vô, cô không dám chơi cũng không chịu chơi chút nào hết thì làm sao. Đối phương chỉ vừa mới tỏ ý làm thân với cô thôi là đã bị cô dở giọng cao thượng công kích như tát nước vào mặt người ta rồi, bảo sao người ta không ghét không giận cho được. Cao thượng là đồng nghĩa với thua thiệt hy sinh, cô nhắm cô có cam nổi hay không cái ngôn từ vĩ đại ghê gớm đó mà bày đặt lên mặt rồi giờ đây ngồi đó than khổ kêu đau. Nhưng thôi cô nhẫn nại đi, nếu đối phương kia quả thật là tri âm tri kỷ thì tất nhiên sẽ hiểu được ý đẹp nỗi khổ của cô, sẽ càng quý mến cô bội phần và tình sẽ càng thêm thắm thiết, sẽ chặt không đứt bứt không rời như keo sơn gắn bó. Bằng ngược lại thì cứ coi như cô đã đặt tình cảm lộn chỗ sai người, thì hãy nhân cơ hội này mà rút lui kết thúc, đừng luyến tiếc khổ sầu chi nữa cho oan uổng thiệt thân.
Chương 3
Tuần lễ này học sinh có ba ngày nghỉ liên tục. Chúa nhựt là ngày nghỉ cuối tuần đương nhiên. Thứ hai và thứ ba là hai ngày lễ công cộng. Ba ngày quá ngắn để học sinh nội trú ở xa có thể về thăm nhà nhưng lại quá dài nếu cứ phải vào ra quanh quẩn trong cái khung viên nhà trường tù túng. Thế nên sư huynh hiệu phó cho chỉ thị toàn trường một ngày chúa nhựt đi du ngoạn bên ngoài. Mỗi lớp được tự quyền chọn lựa địa điểm và tổ chức lấy theo ý riêng. Đang rầu rĩ trong lòng, Tiểu Kiều không thiết gì đến chuyện vui chơi nhưng vì nhiệm vụ phó lớp, cô không thể làm ngơ vắng mặt, phải cùng anh trưởng lớp lo toan, nào ghi tên góp tiền, nào bàn món ăn, nào tính cách di chuyển, sắp xếp cho lớp mình một cuộc picnic như tất cả các lớp kia.
Địa điểm của lớp cô chọn ở một vùng ngoại ô không xa thành phố mấy nên phương tiện di chuyển là xe đạp. Khải đi chung xe với cô vì chiếc xe của Khải đã cho hai anh em nội trú mượn. Những người khác, kẻ thì chở thức ăn, người thì gạo củi, người thì chén bát nồi niêu…
Khi đi ngang qua trại điểm của lớp Frère Venance, trong đoàn cô có người dừng lại ghé vào xin nước uống. Frère đang đứng sâu bên trong cách mặt lộ khoảng non trăm thước, bên cạnh có cả Tú Vân, cô bạn cùng lớp với cô. Tú Vân là đệ tử một dòng nữ tu nhưng xem chừng không có căn tu cho mấy. Tú Vân có một cắp mắt sắc sảo, một đôi mày vòng nguyệt đen mượt trên một khuôn mặt thật trắng. Tuy có điểm nổi bật nhưng nhìn chung nét mặt Tú Vân trông như một tượng bột thạch cao thô cứng nặng nề chớ không như Tiểu Kiều mơ màng và gợi cảm. Tú Vân cũng có vẻ rất ưa thích Frère nên hay tìm cách làm cho Frère quan tâm chú ý. Chẳng hạn như trong giờ học, Tú Vân thường giả vờ không theo kịp lời Frère, thường nêu lên những câu hỏi thắc mắc về bài Frère đang giảng, và đến khi tan lớp thì hay chận Frère lại hỏi này hỏi nọ không thôi. Rồi hôm nay chẳng hiểu vì lý do gì mà Tú Vân lại có mặt nơi đây, thật không đúng chỗ đúng lúc chút nào, không biết lại có ý đồ gì đây nữa. Kiều nghe xốn xang bứt rứt trong lòng nhìn trừng trừng vào trong. Bên trong kia, nhác thấy cô, Frère đưa tay lên vẫy vẫy như tỏ ý gọi mời khiến cô cảm thấy lạ lùng bỡ ngỡ. Không phải là Frère đang oán giận cô lắm hay sao, hay là Frère đã rộng lượng xí xóa bỏ qua cho cô rồi. Lòng rộn lên một niềm vui khôn tả, trong phút chốc cô cơ hồ quên hết mọi sự chung quanh, như một kẻ mộng du cô bước tới nhưng bất chợt một bàn tay giữ cô lại và tiếng Khải trầm buồn vang lên: