Hôm nay,  

Trách Nhiệm Nào Của Riêng Ai: Tự Do Báo Chí

22/04/200900:00:00(Xem: 5317)
Trách Nhiệm Nào Của Riêng Ai: Tự Do Báo Chí
Nguyễn-Viết Kim
Trong tuần qua tại Đại Học Long Beach (CSULB), một cuộc hội họp có sự tham dự của nhiều nhân vật danh tiếng thuộc nhiều lãnh vực và có kích thước quốc tế, đã được ông Viện Trưởng F. King Alexander tổ chức với tên gọi " The President's Forum on International Human Rights : Exploring Challenges to Free Expression and Belief ". Trong số những nhân vật địa phương thì chúng tôi nhận thấy có vị phó viện trưởng, các khoa trưởng, giám đốc các trung tâm nghiên cứu và đặc biệt là khoa trưởng trường luật của đại học UCI, ông Erwin Chemerinsky; được kính trọng trong danh sách "20 bộ óc luật học thông thái nhất của Hoa Kỳ " và đã làm sôi nổi dư luận một thời vì được bổ nhiệm, ban quản trị rút lại quyết định và sau đó tái bổ nhiệm trong chức vụ đương thời là Khoa Trưởng Sáng Lập Trường Luật. Ông Craig Smith, một học gỉa danh tiếng đã từng là cố vấn cho 2 tổng thống Gerald Ford và George H. W. Bush, hiện là giám đốc Trung Tâm Nghiên Cứu Về Đệ Nhất Tu Chính Án. Cũng phải kể thêm sự đóng góp của tài tử nổi danh George Clooney với cuốn phim " Good Night and Good Luck" nói về thời điểm lúc chính quyền Bush bắt đầu chiến tranh Iraq.
Tu Chính Án Thứ Nhất ra đời cùng với Hiến Pháp Hoa Kỳ và bao gồm 5 quyền:
- tự do phát biểu và phổ biến tư tưởng
- tự do báo chí
- tự do tôn giáo
- tự do hội họp
- tự do khiếu nại với Quốc Hội
Trong bài này chúng tôi chỉ xin đề cập đến: tự do phát biểu và phổ biến tư tưởng cùng tự do báo chi'.
Kỹ thuật đã đóng góp một phần rất lớn vào việc củng cố và phát triển 2 quyền tự do căn bản này. Mới đầu là kỹ thuật in ấn và sau đó là kỹ thuật điện toán. Kỹ thuật in ấn đã tạo nên báo chí và nhờ đó có sự loan tin sâu rộng đến mọi người dân và những tin tức, những ý kiến được biết đến mau chóng, đầy đủ và rõ ràng. Sau đó là truyền thanh, rồi truyền hình và bây giờ là điện toán. Trải qua những thay đổi người ta nhận thấy là các phương tiện truyền thông bổ túc và hổ trợ cho nhau với báo chí là cột trụ căn bản, mặc dầu có những lo ngại là sẽ có sự cạnh tranh đưa đến những thiệt hại, mất mát làm suy yếu truyền thông .
Nếu không có một tự do báo chí vững mạnh thì Hoa Kỳ khó có thể còn giữ được chế độ dân chủ pháp trị "mọi người dều không được coi là tội phạm cho tới khi được xét xử và kết tội" như bây giờ qua những thử thách thời nghị sĩ Mc Carthy (1952-1957) với chủ trương "ai cũng có thể bị hồ nghi là thiên cộng hay cộng sản , không cần chứng cớ ". Ông là một người đã vu cáo rất nhiều nhân vật là thiên cộng và cộng sản trong mọi ngành nghề và ngay cả trong những cơ quan đầu não của chính phủ và quân đội và không hề đưa ra một bằng chứng khả tín nào. Ông đã khiến ngay cả các tổng thống thời đó là Truman rồi Eisenhower e ngại .
Biết bao cá nhân đã bị hãm hại, bao nhiêu nhân tài đã bị vùi dập và thật đắng cay, một nhà vật lý học di cư từ Trung Hoa, vì bị vu cáo là Thiên Cộng với không có một chứng cớ nào, nên sau khi tốt nghiệp các trường kỹ thuật hàng đầu của Mỹ (MIT, CalTech), rất muốn phục vụ với tư cách giáo sư đại học cho đất nước Hoa Kỳ song không được phép và phải về lại Trung Hoa Lục Địa và đáng lẽ nếu không bị vu cáo để rồi bị áp chế đã làm cho đất nước Hoa Kỳ được phong phú hơn về khoa học thì khả năng của bộ óc thông thái về vật lý hạch tâm này đã được dùng trong kỹ thuật nguyên tử tại nơi khác .

Chỉ đến khi có sự đụng chạm đến Quân Đội và đặc biệt là hai vị anh hùng : tướng Marshall và tướng Zwicker bị tấn công thì qua các cuộc điều trần tại Quốc Hội, dự luận thấy rõ chiến thuật gây áp lực với: "an ninh quốc gia và vu cáo" song không hề đưa ra một bằng chứng khả tín; không thể áp dụng vào trường hợp 2 vị tướng nổi danh như đại tướng Marshall, đã là Tham Mưu Trưởng, rồi Tổng Trưởng Ngoại Giao và thiếu tướng Zwicker với những thành tích chói lọi tại chiến trường. Nhờ có báo chí và truyền thanh, truyền hình tường thuật đầy đủ các buổi điều trần, họp báo và sau đó tìm tòi về nội dung của các cáo buộc và tuyên bố, người dân mới có cơ hội biết được là ông chỉ dùng sự sợ hãi của dân chúng với chiêu bài "an ninh quốc gia và vu cáo" song không có tài liệu minh chứng, đó là chiến thuật để áp chế dư luận .
Nếu không có một tờ báo uy tín và vững mạnh như The Washington Post tại thủ đô Hoa Thịnh Đốn, thì 2 ký gỉa trẻ tuổi Carl Bernstein và Robert Woodward với sự ủng hộ của chủ biên Ben Bradlee và chủ nhiệm Katharine Graham không thể nào phơi trần những sự thật của vụ Watergate. Đây là trường hợp một tổng thống lạm quyền, cho bộ hạ xâm nhập trụ sở tranh cử trung ương của đảng Dân Chủ, sau đo dùng những nhân viên thân tín tại các cơ quan an ninh như FBI, CIA .... để ém nhẹm hành động phi pháp nói trên. Cố tổng thống Nixon bãi nhiệm Tổng Trưởng Tư Pháp khi ông này không chịu tuân lệnh trong việc cách chức các công tố viên điều tra độc lập. Kết qủa là sự từ chức, đây là một việc rất ít khi xảy ra trong lịch sử Hoa Kỳ :  tổng thống đương nhiệm từ chức để tránh sự có thể hầu như chắc chắn bị truất chức bởi Quốc Hội .
Trong thời đại hiện nay với sự tiến bộ của kỹ thuật điện toán, các thông tin trên hệ thống điện toán mau lẹ, tuy nhiên không có sự bảo đảm về độ chính xác và bên cạnh sự phổ thông có thể đưa tin đến rất nhiều người là không thể nào kiểm soát sự chính xác và đứng đắn của nguồn tin . Thêm vào đó, vai trò của các phóng viên có mặt  tại chỗ ở mọi nơi để tường thuật rất quan trọng song lại không được lưu tâm đúng mức. Nguy hại nhất là không có những thực thể, định chế, cơ cấu truyền thông có đủ tài chánh và uy tín như các nhật báo lớn như Washington Post, New York Times đủ sức chu cấp và ủng hộ các ký giả trong những cuộc điều tra dài hạn, tốn kém, phức tạp và đụng chạm đến quyền lợi của nhiều thế lực .
Khi được hỏi có lời khuyên nào để trở thành công dân Mỹ gương mẫu, một vị thẩm phán đã khuyên các tân công dân lúc tuyên thệ là mỗi ngày đọc 3 tờ báo uy tín có những khuynh hướng khác nhau, ghi tên đi bầu và nếu có thể thì ứng cử, và đóng thuế đầy đủ .
Được sống trên một đất nước tôn trọng pháp luật và nhân quyền, chúng ta ý thức là chế độ tự do chúng ta đang được hưởng không phải tự nhiên mà có, phải có sự tranh đấu và nếu không được bảo vệ kỹ lưỡng thì sẽ bị hao mòn và có thể bị mất đi. Không còn gì hay hơn là mọi người nên tôn trọng, săn sóc, bảo vệ và tranh đấu cho tự do báo chí. Trải qua những biến động trong lịch sử Hoa Kỳ, lời nhận xét của một vị thẩm phán Tối Cao Pháp Viện : tự do hạn chế là không có tự do, vì thế báo chí phải có hoàn toàn tự do và dư luận cùng môi trường sẽ điều chỉnh mọi sự đi quá đà .

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Khi nhận xét về chính trị tại Việt Nam, không những các quan sát viên quốc tế mà ngay cả nhân dân đều băn khoăn trước câu hỏi: dưới chế độ CSVN, cả quân đội lẫn công an đều là những công cụ bảo vệ cho đảng và chế độ, nhưng tại sao thế lực của công an và đại tướng công an Tô Lâm lại hoàn toàn lấn át quân đội như thế?
Có nhiều chỉ dấu Chủ tịch Quốc hội Vương Đình Huệ đã “lọt vào mắt xanh” Trung Quốc để giữ chức Tổng Bí thư đảng CSVN thay ông Nguyễn Phú Trọng nghỉ hưu. Những tín hiệu khích lệ đã vây quanh ông Huệ, 66 tuổi, sau khi ông hoàn tất chuyến thăm Trung Quốc từ 7 đến 12/04/2024.
“Hủ cộng”, tôi có thể hợm mình tuyên bố, với sự chứng thực của Google, là do tôi khai sinh trong khi mấy lời cảm thán tiếp nối là của Tố Hữu khi nhà thơ này, nhân chuyến thăm viếng Cuba, đã tiện lời mắng Mỹ: “Ô hay, bay vẫn ngu hoài vậy!” Gọi “khai sinh” cho hách chứ, kỳ thực, chỉ đơn thuần là học hỏi, kế thừa: sau “hủ nho”, “hủ tây” thì đến “hủ cộng”. “Hủ nho”, theo Việt Nam Tự Điển của Hội Khai Trí Tiến Đức, là “nhà nho gàn nát”, chỉ giới Nho học cố chấp, từng bị những thành phần duy tân, đặc biệt là nhóm Tự Lực Văn Đoàn, nhạo báng sâu cay vào thập niên 1930. Nếu “hủ nho” phổ biến cả thế kỷ nay rồi thì “hủ tây”, có lẽ, chỉ được mỗi mình cụ Hồ Tá Bang sử dụng trong vòng thân hữu, gia đình. Hồ Tá Bang là một trong những nhà Duy Tân nổi bật vào đầu thế kỷ 20, chủ trương cải cách theo Tây phương nhưng, có lẽ, do không ngửi được bọn mê tín Tây phương nên mới có giọng khinh thường: "Chúng nó trước hủ nho giờ lại hủ tây!" [1]
Mới đấy mà đã 20 năm kể từ khi đảng CSVN cho ra đời Nghị quyết 36 về “Công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài” (26/03/2004-26/03/2024). Nhưng đâu là nguyên nhân chưa có “đoàn kết trong-ngoài” để hòa giải, hòa hợp dân tộc?
Cả Hiến Pháp 2013 và Luật Công An Nhân Dân năm 2018 đều quy định công an nhân dân là lực lượng bảo đảm an toàn cho nhân dân và chống tội phạm. Tại sao trên thực tế nhân dân Việt lại sợ hãi công an CSVN hơn sợ cọp?
Càng gần các Hội nghị Trung ương bàn về vấn đề Nhân sự khóa đảng XIV 2026-2031, nội bộ đảng CSVN đã lộ ra vấn đề đảng viên tiếp tay tuyên truyền chống đảng. Ngoài ra còn có hiện tượng đảng viên, kể cả cấp lãnh đạo chủ chốt đã làm ngơ, quay mặt với những chống phá Chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh...
Hí viện Crocus City Hall, cách Kremlin 20 km, hôm 22 tháng O3/2024, đang có buổi trình diển nhạc rock, bị tấn công bằng súng và bom làm chết 143 người tham dự và nhiều người bị thương cho thấy hệ thống an ninh của Poutine bất lực. Trước khi khủng bố xảy ra, tình báo Mỹ đã thông báo nhưng Poutine không tin, trái lại, còn cho là Mỹ kiếm chuyện khiêu khích...
Khi Việt Nam nỗ lực thích ứng với môi trường quốc tế ngày càng cạnh tranh hơn, giới lãnh đạo đất nước đã tự hào về “chính sách ngoại cây giao tre” đa chiều của mình. Được Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN), thúc đẩy từ giữa thập niên 2010, ý tưởng là bằng cách cân bằng mối quan hệ của Việt Nam với các cường quốc – không đứng về bên nào, tự chủ và thể hiện sự linh hoạt – nó có thể duy trì sự trung gian và lợi ích của mình, đồng thời tận dụng các cơ hội kinh tế do tình trạng cạnh tranh của các đại cường tạo ra
Cộng sản Việt Nam khoe có tự do tôn giáo ở Việt Nam, nhưng Hoa Kỳ và Thế giới nói “rất hạn chế”, tùy nơi và từng trường hợp. Tình trạng này đã giữ nguyên như thế trong những báo cáo trước đây của cả đôi bên. Nhưng tại sao Hoa Kỳ vẫn liệt Việt Nam vào danh sách phải “theo dõi đặc biệt”...
Đến giữa tháng 3 năm nay, hầu hết chúng ta đều thấy rõ, Donald Trump sẽ là ứng cử viên tổng thống của đảng Cộng Hòa và Joe Biden là ứng cử viên tổng thống của Democrat. Ngoại trừ vấn đề đột ngột về sức khỏe hoặc tử vong, có lẽ sẽ không có thay đổi ngôi vị của hai ứng cử viên này. Hai lão ông suýt soát tuổi đời, cả hai bộ não đang đà thối hóa, cả hai khả năng quyết định đều đáng nghi ngờ. Hoa Kỳ nổi tiếng là đất nước của những người trẻ, đang phải chọn lựa một trong hai lão ông làm người lãnh đạo, chẳng phải là điều thiếu phù hợp hay sao? Trong lẽ bình thường để bù đắp sức nặng của tuổi tác, con đường đua tranh vào Tòa Bạch Ốc, cần phải có hai vị ứng cử viên phó tổng thống trẻ tuổi, được đa số ủng hộ, vì cơ hội khá lớn phải thay thế tổng thống trong nhiệm kỳ có thể xảy ra. Hơn nữa, sẽ là ứng cử viên tổng thống sau khi lão ông hết thời hạn bốn năm. Vị trí và vai trò của nhân vật phó này sẽ vô cùng quan trọng trong lần tranh cử 2024.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.