Nói Với Anh Trong Mùa Tháng Tư Buồn
Tượng Thương tiếc sau 1975. (Tranh Vivi)
MBQ
Anh bảo em hãy viết lại những cảm nghiệm của chuyến vượt biển năm xưa mà em cứ khất lần mãi; viện hết lý do này đến lý do kia để trì hoãn. Anh có biết tại sao không" Em sợ mình lại khóc, khóc ngất… Ba mươi bốn năm rồi (1975 – 2009); cứ mỗi độ tháng Tư trở về, nỗi đoạn trường ám ảnh không nguôi, em muốn cố quên đi mà không được. Về hình ảnh đêm đen mịt mùng giữa biển trời mênh mông, những chiếc thuyền bé cỏn con lao mình vào sóng gió, chở theo bao khát vọng của người Việt-Nam yêu tự-do, đi tìm đất sống. Em cũng là một thuyền nhân, là chứng nhân trong thời kỳ bi thương nhất của lịch-sử Việt-Nam. Tạ Ơn Trời! Em đã quá may mắn đến được bến bờ bình yên anh ạ!
Còn nhớ, một đêm đầu tháng Mười; em khởi hành từ Bến Bạch-Đằng – Saigon bằng chiếc ca-nô (người ta gọi là “Cá Bé”) chở một nhóm ra Bà-Rịa, Vũng-Tàu, nhập vào “Cá Lớn” (một chiếc tàu sắt), ba ngày đêm lênh đênh trên biển cả, có dàn khoan dầu Quốc-Tế giữa Thái-Bình-Dương cứu vớt. Không ai được mang bất cứ vật gì theo mà phải để lại hết trên chiếc tàu ấy. Sau khi đưa tất cả những thuyền-nhân lên chỗ an toàn, người ta đã cho nhận chìm nó. Đôi giày “sandal” của em vì thế cũng đắm vào lòng biển khơi. Một ngày sau đó, với chân trần đi trên nền sắt của dàn khoan dầu không quen bởi quá nóng. Em đã tìm cách tự làm cho mình một đôi dép; kiếm được vài thùng giấy bằng bìa rất chắc, em đặt chân mình lên làm mẫu và cắt theo chiều dài chu-vi bàn chân. Xong, em lấy kim chỉ cùng một cây kéo gấp nhỏ xíu (là những thứ cần thiết mà Mẹ bắt dấu trong lưng quần mang theo khi rời nhà), rồi dùng những sợi dây nhựa (để cột các thùng hàng trên dàn khoan) em may và thắt nút làm quai dép. Đang lúc loay hoay, bỗng nghe một tiếng “bịch”, có túi đồ từ trên hành lang của các Thủy-Thủ rơi xuống trước mặt. Dựt mình nhìn lên, thấy thấp-thoáng những nụ cười, cái nháy mắt y-như các Thiên-Thần từ Trời cao ban xuống cho em. Mở bao ra là 3 đôi dép Nhật, vài chiếc quần Jean và cả chục chiếc áo thung màu trắng, có cả thuốc lá Mỹ và nhiều đồ dùng lặt vặt khác. Họ thẩy xuống cho em, một cô bé Việt-Nam “Country-less”, nghèo hơn những người “Home-less” trong xã-hội Mỹ hôm nay; lúc bấy giờ đang tìm cách để khắc-phục những khó khăn trước mắt sau những ngày dài lênh đênh trên đại-dương. Em đã đem cho các Bác, các Chú cùng tàu tất cả, chỉ giữ lại cho mình đôi dép Nhật dài quá khổ chân em và cái áo thung trắng mặc qua đầu gối. Rồi cứ cách vài tiếng họ lại thẩy quà xuống, dường như chỉ cho một mình em trong số phận một trăm ba mươi sáu thuyền nhân lúc ấy anh ạ!