(Cảm tác tiếp theo truyện Niềm Vui Bất Ngờ trong tập truyện Lời Tình Trong Lửa Đỏ sắp xuất bản)
(Tiếp theo...)
Chiếc xe chở hàng nhỏ hiệu Daihatsu, với những chồng báo lam nham nằm ngỗn ngang phía sau thùng xe, mà Thái vừa thu hồi từ những sạp bán lẻ, hòa lẫn vào dòng xe cộ hối hả trên đường. Thành phố đang lên một cơn sốt dị thường trong ngày gần cuối tháng Tư. Trên khắp nẻo phố phường, con người và xe cộ tràn ngập, cuống quít ngược xuôi về mọi hướng như những con kiến bị vỡ ổ. Thái cố nhoài đầu ra khỏi khung kính xe nhìn hàng đoàn trực thăng của Không Quân Hoa Kỳ đập cánh quạt phành phạch trong không khí. Đoàn tàu khuất dạng sau những tòa cao ốc, để một vài khoảnh khắc ngắn sau, những cái thân sắt thép đen sì của chúng lại cất cao trên bầu trời đang vần vũ những đám mây xám xịt, è ạch bay ra phía biển. Cái điệp khúc bay vào, hạ cánh và cất lên cứ lập đi lập lại suốt ngày, đến những bác phu già quét đường cũng phải che mắt sốt ruột nhìn theo. Những chiếc taxi hay xe nhà chất đầy những va li phồng cứng phóng nhanh về hướng trung tâm thành phố hoặc chạy ra phía phi trường, hẳn nơi đó là những điểm hẹn mà người ta hy vọng sẽ giành dược một chỗ để thoát ra khỏi một thành phố đang trong cơn hấp hối. Thái cũng trông thấy nhiều người phụ nữ phấn son lòe loẹt cố kéo hàng đống những chiếc va li lên những chiếc xích lô đang nổ máy ầm ỉ bên lề, rồi những anh chàng đèo hành lý trên những chiếc xe gắn máy phụt khói mù mịt phóng vèo vèo như những người điên.
Từ mấy ngày nay, lái chiếc Daihatsu đi cùng khắp mọi ngõ ngách vì công việc, Thái đã được nghe rất nhiều những tin tức về một cuộc di tản vĩ đại đang nhen nhúm mà sẽ bùng nổ trong một vài ngày kế tiếp, nhưng chàng không ngờ nó khởi diễn quá sớm, rất đột ngột, vượt ra ngoài sự suy đoán của người dân thành phố và thật quá hối hả đến đỗi người ta không còn đủ thời gian cân nhắc: Đi hay Ở. Nhiều sạp báo đã tự động đóng cửa, Thái không thu được báo thừa và mất một số tiền lớn, bởi chủ nhân chắc đã cuốn gói ra nước ngoài bằng một phương tiện nào đó. Có thể là họ cùng gia đình đang thong dong ngồi trong lòng một trong những chiếc trực thăng đang bay đen đặc trên không trung như một trận dịch chuồn chuồn kia. Cuộc trốn chạy cộng sản đang lan dần gần đến, như những vệt dầu thấm trên một mảnh vải, của người dân thành phố như một cơn dịch đục khoét sâu vào cái thân thể đang rên siết đớn đau của nó. Dưới bầu trời u ám, bởi những đám mây đen đã sa xuống thật thấp gần như chạm vào trần thượng những tòa cao ốc, bọn cổ thụ ở hai bên đường ngã nghiêng xào xạc theo từng luồng gió lạnh, như báo trước một trận mưa giông, ở cả nghĩa đen và nghĩa bóng.
Chiếc Daihatsu, loại xe được dùng thay thế những chiếc xe Lam Ý Đại Lợi chở khách đã già nua cũ kỹ, chạy qua những cái lô cốt bên đường. Trong lòng Thái tràn ngập một nỗi bứt rứt, xốn xang, khi nhìn thấy ánh mắt u sầu của những người lính đội nón sắt cầm súng đứng gác trong tư thế chiến đấu. Dường như người dân thành phố đã bỏ mặc các anh với cuộc chiến tranh đang đi vào những giờ phút cuối cùng. Thái không biết có bao nhiêu cấp chỉ huy của các anh đã ra đi, nhưng những người lính vô danh này vẫn còn ở lại đây, tay súng còn lăm lăm trong một xác quyết chiến đấu bảo vệ thành phố và tổ quốc. Thái chợt hổ thẹn nhận ra rằng chàng còn sống được trong lòng Sài Gòn đến giờ phút này là do sự hy sinh của những người lính cầm súng đang đứng thẳng lưng ngạo nghễ kia và những đồng đội của các anh đang làm thành những tuyến vòng tròn ngoài thành phố, mài miệt ngăn chống cơn bão lửa của cộng sản tàn phá đang áp vào từ mọi hướng. Những chiếc xe GMC chở đầy lính chạy ầm ầm trên những con đường ra ngoại ô, bọn trẻ con đang nô đùa trên lề đuổi theo vẫy tay reo hò, có lẽ vì chưa từng bao giờ chúng được trông thấy nhiều sắc áo lính tràn ngập thành phố đến thế. Những người lính trẻ trên xe nhoài người ra khỏi những thanh gỗ dựa chào trả bọn nhỏ với nụ cười tươi. Chiến tranh đã về đến thành phố rồi, mà lũ nhỏ cứ vô tư trong những trò chơi của tuổi thơ, nào đâu hay biết một cơn bão lữa tàn khốc sẽ phủ chụp xuống thành phố này.
Khi Thái bước vào văn phòng ông Nam Hùng, thì ông đang ngồi dựa vào ghế, cằm tựa vào lòng bàn tay, đôi mắt mơ màng nhìn lên chiếc quạt trần đang uể oải những vòng quay nhàm chán, đôi bàn chân còn nguyên cả giày gác lên mặt bàn. Trông thấy Thái, ông già cũng không buồn đem chân xuống, ông chỉ đưa mắt nhìn, mà chàng đọc thấy những tia chán chường. Thái trình bày sự thất thoát báo chí và tiền bạc cho ông biết, thì ông già đã buồn rầu khoát tay:
-Thôi bỏ, cũng chẳng nhiều nhặn gì, có lẽ hôm nay là ngày cuối cùng mà công ty chúng ta còn hoạt động, gần như tất cả tòa báo ờ Sài Gòn này đều đã đóng cửa hết rồi.
Ông Nam Hùng mở chiếc ngăn tủ rút ra một chiếc phong bì cồm cộm trao cho Thái:
-Đây là tiền lương tháng Tư của anh.
Thái tần ngần đưa tay đón nhận:
-Ông chủ cho nhiều thế, tôi chỉ làm việc được có mấy ngày.
Ông Nam Hùng lắc đầu, ngụ ý việc đó chẳng quan trọng, ông lại rút ra một chiếc bao thư khác:
-Nhờ anh chuyển cái này lại cho anh Mẫn, coi như là chút quà chia tay của tôi với các anh.
Thái ngẩn ngơ không hiểu ông chủ nói gì:
-Ông chủ không cần đến chúng tôi nữa phải không"
Ông Nam Hùng đứng dậy, hai tay đan lại nhau phía sau lưng, ông cúi đầu đi từ chân bức tường này sang bức tường kia, cái đầu lắc lư trong một trạng thái tuyệt vọng:
-Mình mất hết cả rồi, đâu có còn gì, ai cũng đi hết, từ ông tổng thống đến gã thường dân, có còn công việc gì để làm nữa đâu.
Ông Nam Hùng đứng lại lẩm bẩm lấy một mình:
-Bọn Mỹ chó má, chỉ giỏi cái chơi chạy như một tên ma cô rẻ tiền.
Chợt ông ngẩng lên nhìn Thái, để chàng giật mình trông thấy mắt ông đã ướt đẫm:
-Tôi cám ơn anh đã tận tụy giúp tôi trong mấy ngày qua, chỉ rất tiếc là chúng ta làm việc với nhau không được mấy nỗi thì đã chia tay nhau vĩnh viễn rồi.
Thái thảng thốt hỏi:
-Ông chủ nói thế có nghĩa là gì"
Ông Nam Hùng bước đến thân mật vỗ vai Thái nói nhỏ vào tai chàng:
-Tôi biết anh là con người trung hậu, nên tôi nói cái này, xin anh giữ kín. Tôi... tôi... chạy được mấy chỗ cho gia đình trong cái list của tòa đại sứ Mỹ, tối nay chúng tôi ra đi rồi. Tôi muốn đưa tên anh vào danh sách mà tụi Mỹ nó khó khăn quá, xin anh thông cảm cho tôi.
Thái u buồn nói với ông già tốt bụng:
-Cám ơn ông chủ đã nghĩ đến tôi, nhưng mà tôi cũng chưa từng nghĩ đến việc ra đi...
Ông Nam Hùng thở ra một hơi dài não nuột:
-Tôi đã thanh toán tiền công cho nhân viên trong công ty hết rồi. Cái tòa nhà này là mình mướn của chủ phố, lát nữa anh về xin làm ơn kéo cửa khóa kín lại giùm.
-Còn cái xe Daihatsu thì sao ông chủ"
Tia nhìn của ông Nam Hùng dịu dàng rơi lên đôi mắt bối rối của Thái:
-Anh cứ giữ nó chạy làm chân được đến đâu hay đến đó, biết đâu đến giây phút cuối cùng nó lại là ông thần hộ mạng cho anh.
Ông Nam Hùng chìa tay ra bắt lấy bàn tay của Thái, mà chàng rùng mình cảm nhận được làn da lạnh buốt của ông:
-Thôi chào anh tôi đi... Tôi có một lời khuyên sau cùng. Nếu anh đổi ý muốn ra đi thì hãy nhớ tìm đến những căn cứ hải quân của mình, thế nào cũng có tàu, nhưng mà anh phải hành động sớm, càng nhanh càng tốt. Đôi khi số phận một con người đã được thượng đế quyết định trong có một cái tích tắc ngắn ngủi mà thôi.
Thái không hiểu lắm điều ông chủ ám chỉ, chàng đứng lặng thinh chẳng biết nói năng gì. Không ghìm được cơn xúc cảm, ông Nam Hùng ôm chặt lấy Thái khóc nức nở, còn muốn nói nhiều nữa, nhưng ông chỉ có thể thở khò khè từng cơn ngắn. Thái dìu ông già bước ra ngoài:
-Để tôi đưa ông chủ về nhà.
Ông Nam Hùng khoát tay nghẹn ngào:
-Không cần đâu, có chiếc Honda tôi tự lái về nhà được. Thôi, mình chia tay ở đây, anh cho tôi gởi lời vĩnh biệt đến anh Mẫn, nhớ nói là tôi rất thương mến anh ấy.
Thái cũng nghèn nghẹn trong giây phút biệt ly:
-Dạ tôi sẽ nói lại đúng như thế, chúc ông chủ và gia đình lên đường bình an.
Thái bần thần đứng nhìn theo cái dáng ủ rủ của ông chủ trên chiếc Honda đang lẩn mất dần vào dòng xe cộ đông nghìn nghịt trên đường. Chàng cố thu lấy hình ảnh ấy, khắc sâu vào ký ức, bởi biết đến bao giờ mới có thể gặp lại nhau nữa. Khi chiếc xe Honda đã thực sự biến mất khỏi tầm nhìn của Thái, chàng thở dài quay lại kéo hai cánh cửa sắt lá xếp, những thanh sắt trượt trên đường ray rít lên những tiếng ken két như xé nát con tim chàng. Thái loay hoay tra chìa khóa vào ổ, thì bỗng dưng, đôi vai chàng cảm nhận được cái va chạm của một bàn tay mềm mại, dường như rất quen thuộc, chàng giật mình xoay người nhìn, để bàng hoàng kêu lên:
-Ơ kìa... là... cô Thúy Anh...
Thái bồi hồi nhìn lên khuôn mặt tái nhợt của nàng, đôi mắt buồn thăm thẳm, hai cánh tay của nàng đan tréo nhau vòng trước bụng trong một dáng điệu đầy phiền muộn. Và còn nữa, trời ơi, Thái đã nhận ra hai cái quầng thâm xám xanh viền dưới đôi khóe mắt ươn ướt của Thúy Anh, hẳn là nàng đã trải qua nhiều đêm trăn trở. Cô gái mặc chiếc áo dài trắng, làm gợi nhớ cũng tà áo này, một buổi chiều nàng tìm đến giữa sân trường dưới cơn mưa nặng hạt để cùng chia sẻ niềm vui thi đậu của chàng. Giờ đây, cũng tà áo thướt tha ấy mà nó lại mang một ý nghĩa khác, đối với Thái thì nó đã thật xa vời như từ trong dĩ vãng hiện về. Nhìn thấy chiếc Yamaha màu xanh dựng dưới đường, Thái vội nói:
-Cô Hai để tôi đem xe lên.
Thúy Anh lắc đầu nói khẽ:
-Thôi khỏi anh à, tôi... tôi... chỉ nói chuyện với anh một chút thôi, rồi tôi đi...
Thái nắm nhẹ vào cánh tay áo cô chủ cũ của chàng:
-Cô Hai tránh vào trong này, coi chừng trời sắp đổ mưa... Cô Hai đến tìm tôi có việc gì không" Mấy hôm nay ông chủ đã khỏe nhiều chưa"
Thúy Anh đăm đăm nhìn vào Thái:
-Anh không giận ba tôi và gia đình tôi sao"
Thái mĩm cười dịu dàng:
-Giận cái gì mới được chứ"
Thúy Anh cắn môi:
-Thì là nỗi... oan tình của anh...
Thái sửng sốt nhìn cô gái:
-Cô Hai nói thế có nghĩa là...
Thúy Anh cúi đầu rưng rưng:
-Gia đình chúng tôi có lỗi với anh nhiều lắm. Em Thúy Ái đã thú thật với ba mẹ tôi hết rồi. Nên hôm nay tôi... tôi... tìm gặp anh để thay mặt ba mẹ và em Thúy Ái xin anh tha thứ cho chúng tôi...
Ruột gan Thái mềm nhão ra trước những giọt nước mắt lóng lánh lăn dài trên đôi má gầy guộc của nàng:
-Cô Hai đừng có nghĩ như vậy, tôi chưa bao giờ nghĩ đến, chứ đừng nói là thực sự buồn phiền gì gia đình cô hết.
Thúy Anh ngước lên, đôi môi nàng run run, bởi con tim đang dậy lên những con sóng cảm xúc:
-Anh thật là một con người tốt... Thúy Ái nó muốn đến đây xin anh tha thứ, nhưng em tôi xấu hổ không dám gặp lại anh nữa.
Thái thở dài:
-Cô Thúy Ái không có gì phải áy náy hết, tôi chỉ luôn băn khoăn lo nghĩ đến tương lai của cô ấy mà thôi.
Chợt chàng nhớ đến một vài chuyện quan trọng:
-Mấy hôm nay công việc ở công ty như thế nào, cô Hai có thể nói cho tôi biết không"
Thúy Anh lại gục đầu u sầu:
-Thật lạ lùng anh Thái à. Vận rủi của gia đình tôi vẫn chưa chịu chấm dứt, công ty bây giờ bối rối lắm...
-Cô có thể nói rõ hơn không"
Thúy Anh nấc lên:
-Anh Nghĩa lấy hết tiền trong công ty và đã bỏ trốn mất rồi, hỏi bác Nhiều thì bác ấy nói nghe phong phanh anh Nghĩa chạy chiếu khán xin đi Pháp. Có lẽ giờ này anh ấy đã bay qua Paris rồi...
Thái giật mình kinh hoảng, dẫu biết Nghĩa là con người không ra gì, nhưng chàng vẫn không khỏi bàng hoàng, Thái nắm lấy bàn tay lạnh giá của Thúy Anh hỏi dồn:
-Thế còn chị Mỹ Phương"
Thúy Anh nhìn chàng lạ lùng, bàn tay của nàng vẫn để yên trong những ngón tay ấm áp của Thái:
-Anh không biết gì hết sao" Chị Mỹ Phương đã lỡ mang... thai với anh Nghĩa... Khi anh Nghĩa ra đi thì chị ấy cũng bỏ đi đâu mất...
Thái đưa hai tay lên ôm đầu rên rỉ:
-Trời ơi...
Đến lượt Thúy Anh nắm lấy bàn tay Thái kéo xuống, nàng rút chiếc khăn tay nhẹ nhàng lau vệt mực nhỏ bên má chàng:
-Anh để tôi lau mặt cho anh.
Thái nhắm nghiền mắt mơ màng:
-Cám ơn cô Thúy Anh... Tôi làm... phiền cô nhiều quá... Tôi thật tệ...
Bàn tay nhỏ mềm của cô gái mơn man lên mặt chàng, âu yếm như một người vợ hiền, nàng nói thật khẽ, mấp máy đôi môi chỉ đủ cho mỗi nàng nghe:
-Em muốn được săn sóc cho anh mãi như thế này.
Một mùi hương dìu dịu từ mái tóc óng ả của nàng quấn quít lấy thân thể Thái, chàng len lén hít vào một hơi dài để ghi nhớ mãi cái khoảnh khắc kỳ diệu này. Chiếc khăn ân tình cứ vuốt ve mãi trên làn da đã sạm đen nắng gió thành phố của Thái như không muốn rời. Chợt Thái nghe văng vẳng bên tai một chuỗi âm thanh nấc nghẹn:
-Hôm nay tôi... em đến đây là để thăm anh lần... cuối cùng và cũng để nhắn lời ba em...
Thái giật mình mở mắt, rụt tay về như bóc phải lửa, chàng có nghe lầm không hai tiếng "CUỐI CÙNG". Thái kinh sợ hai tiếng ghê rợn đó lắm, chàng há đã chẳng vừa tiễn chân ông Nam Hùng ra đi vĩnh viễn đó sao. Giờ đây, có lẽ nào, Thúy Anh cũng bỏ chàng mà đi. Thái lùi lại lắp bắp như trong cơn mê sảng:
-Gặp nhau lần cuối cùng...
Thúy Anh đưa tay lên miệng để ngăn một tiếng khóc đang muốn vỡ ra từ con tim ứa máu của nàng:
-Ba em thiết tha xin anh trở về trông coi công ty, ba bây giờ yếu lắm, Long thì còn nhỏ, tụi em là con gái đâu có biết gì, nếu anh còn nghĩ đến... em, đến ba em thì xin anh trở về...
Làm sao mà Thái có thể từ chối lời van xin của con người mà hình bóng của nàng đã hoàn toàn chiếm lấy hết chỗ trong trái tim chàng. Nếu bây giờ mà Thúy Anh muốn chàng nhảy vào lửa thì Thái cũng cam lòng, chứ sá gì đâu cái việc cỏn con ấy. Thái định nói lời an ủi và hứa nhận, thì chợt chàng trông thấy trên ngón tay của cô gái, trời ơi, một chiếc nhẫn đính kim cương. Đau nhói như bị một nhát dao đâm lút sâu, Thái thảng thốt kêu lên:
-Chiếc nhẫn... cô Hai... cô đã...
Thúy Anh đưa thêm một bàn tay nữa áp chặt vào đôi môi, cố kềm không cho tiếng khóc vỡ ra, đôi vai run bần bật:
-Phải... em... đã... đính... hôn với người ta rồi. Em không muốn làm ba má em phiền não nữa, nên... nên... em... bằng lòng... Xin anh hãy tha... tha thứ cho em... Chúng mình chỉ còn vài giây phút nữa thôi rồ... rồi...