- (Bắt đầu từ số 508...)
Người sĩ quan đón lấy tờ giấy lướt qua mấy hàng, nhìn con dấu đóng của chính quyền Việt Nam thời quốc trưởng Bảo Đại rồi nói: "Cái giấy này đã lỗi thời, bây giờ là chính phủ mới rồi."
-Dạ thưa quan tui biết thế, nhưng mà Cục Địa Chất đang dọn vào Nam chưa có ai có giấy mới hết.
-Thôi được, tôi tin lời anh, nhưng mà anh vác cái gì giống súng quá vậy.
Chàng trai trẻ nhìn Sáu bằng ánh mắt hóm hĩnh:
-Hay anh là một thằng cha... du kích Việt Minh nào chưa chịu tập kết phải không"
Sáu xua tay dẩy nẩy lên:
-Úy, quan lớn đừng nói thế chết tui, tui là dân quốc gia chánh hiệu con nai vàng ngơ ngác.
Chàng sĩ quan không thể không cười phì trước câu nói ngộ nghĩnh của Sáu:
-Anh biết thơ Lưu Trọng Lưu à"
-Dạ cậu Đạt tui thường ngâm nga bài thơ này khi chúng tôi làm công tác khảo sát trong rừng. Cái gói này là cây mã tấu tui đoạt được trong tay bọn tàn quân Tưởng trên biên giới.
-Anh giỏi võ Bình Định lắm à"
-Dạ võ Tàu trung úy, thuở nhỏ tui theo một ông sư Tàu, sư phụ dẫn tui đi vân du gần hết nước Tàu. Khi ông Tưởng thua ông Mao, thầy trò tui từ giã nhau, sư phụ đi Đài Loan, còn tui trở về Việt Nam.
-Chà chà, cuộc đời của anh ly kỳ dữ, thế cậu Đạt của anh là ai vậy hử"
-Trình trung úy, cậu Đạt là quan trắc khảo sát đất đai miền núi tìm khoáng sản ạ.
-Thầy trò anh tìm được cái quái gì trên đó rồi"
Sáu ưỡn ngực tự hào khi mỗi lần anh nhắc đến Đạt, người ân nhân, người bạn trẻ và là người thầy ân cần dạy anh đọc và viết chữ quốc ngữ hằng đêm trong chiếc lều bên ánh đèn chập chờn:
-Nhiều lắm trung úy, thầy tui ôm vào Nam một chồng tài liệu dầy cộm để trình cho chính phủ quốc gia.
Người sĩ quan thở dài lẩm bẩm:
-Cũng tốt thôi, nhưng liệu mình còn có thể trở ra Bắc được nữa không.
Chàng vỗ vai Sáu:
-Thôi, anh leo lên ghế sau tôi chở anh qua đèo.
Sáu chấp hai bàn tay lên trước ngực:
-Dạ cám ơn quan trung úy.
Khi Sáu đã chui vào ngồi an ổn trên cái băng ghế sau rồi, người tài xế vào số nhấn ga, chiếc xe trườn lên con dốc trong tiếng máy nổ dòn dã...
Con đường đèo dài quanh co uốn lượn một bên sườn núi, ngoằn ngoèo như một con rắn bò lên cao. Đèo Bình Khê chưa hẳn là cao và hiểm trở như đèo An Khê, nhưng có nhiều khoảng chênh vênh bên bờ vực thẳm, những rừng cây xanh thẫm tụt sâu xuống dưới triền dốc, ken đặt chằng chịt, trông giống như một tấm thảm dầy rộng mênh mông. Phía bên sườn núi, sương mù sa xuống từ buổi chiều làm thành một tấm màn trắng đục như sữa che khuất tầm nhìn của người tài xế. Ánh đèn pha mạnh là thế mà chỉ soi sáng được một mảnh đường chừng hai mươi thước, anh lính ngồi sau tay lái buộc phải giảm dần tốc độ. Sương mù tràn xuống mặt đường trông như những cuộn bông, chiếc Jeep bò chậm chạp, len lỏi tìm lối ra thật khó khăn. Người tài xế lo âu nói với người sĩ quan:
-Thật lạ quá trung úy, ngày nào mà mình không qua lại con đường này, nhưng hôm nay bỗng dưng lại có sương mù.
Chàng trung úy nhoài người ra ngoài quan sát phía trước, chàng cố mở mắt thật to để hướng dẫn người lính đi đúng hướng. Con đường đèo thật hiểm trở, có những khúc quành bất ngờ, mà chỉ một sơ sẩy, chiếc xe dễ dàng lăn tòm xuống vực thẳm. Mặt trời đã lặn khuất sau đỉnh núi cao chót vót trên đèo từ lâu, không gian đắm chìm trong bóng tối mịt mùng. Đêm giữa rừng xuống nhanh và dầy đặc như mực, đưa bàn tay ra trước mắt không thấy. Chiếc Jeep lăn bánh chầm chậm theo ánh đèn soi, nó è ạch mãi, được một lúc cũng đã lên đến đỉnh đèo. Chỉ mới đi được một nửa con đường, hơi lạnh từ núi đá phủ trùm lên chiếc xe như trong một mùa đông buốt giá, nhưng mà trên vầng trán của người tài xế đã lấm tấm nhiều giọt mồ hôi vì một nỗi sợ hãi đang hình thành trong trái tim đập càng lúc càng nhanh của anh. Lên đèo đã khó, nhưng lúc đổ xuống đèo càng khó hơn, sương mù che kín đường xuống như thế này, có đổ dốc thì cũng giống như người mù, hay tệ hại hơn, là một cuộc tự sát điên rồ.
Người lính cho xe dừng lại sát bên vách ở đỉnh đèo, anh ngao ngán nhìn khối sương mù giờ đây càng thêm dầy đặc ở ngay trước đầu xe, ánh đèn pha như mất hút vào cõi thinh không, anh hoàn toàn không còn nhìn thấy con đường ở phía trước nữa. Chiếc xe Jeep nhỏ bé nằm trơ trọi trên đỉnh đèo giữa cõi không gian hoang vắng rờn rợn như một con rùa lạc lõng. Thỉnh thoảng từ những chòm cây bên triền vực có tiếng lũ khỉ khèn khẹt gọi bầy buồn não nuột, phía bên kia dãy núi đá rền rền tiếng à um của bọn cọp săn mồi đêm, tạo thành chuỗi âm thanh đầy dọa nạt.
Chàng trung úy chặc lưỡi:
-Không xong rồi, có lẽ mình phải ngủ đêm trên đèo, chứ sương mù chận lối mù mịt như thế này, đổ dốc không khéo là đi đong cuộc đời luôn.
Người tài xế co rúm người trong một trạng thái sợ hãi:
-Mình ráng đợi một chút trung úy, chứ ngủ đêm ở giữa rừng núi em sợ...
-Anh sợ Việt Minh hả"
Người lính run giọng:
-Dạ không trung úy.
-Vậy anh sợ cái gì, ma à"
Anh tài xế càng co người vào bên trong xe, bởi anh đang tưởng tượng đến một cánh tay khẳng khiu đen đủi từ trong cõi tối đen hiện ra chộp lấy anh:
-Dạ đúng trung úy, người ta đồn trên đèo này có ma lai rút ruột, chúng nó bay hàng đoàn mà mình chỉ có ba người.
Người trung úy xốc lại chiếc bao súng lục chàng mang bên hông trầm giọng nói:
-Anh chỉ sợ nhảm, mà nếu có ma lai thật, phơ mấy phát là chúng sẽ chạy trối chết hết...
Người lính e dè nhìn người chỉ huy của mình lựa lời nhắc nhở:
-Trung úy nói cũng đúng nhưng mà cây súng của trung úy chỉ có sáu viên, bắn hết đạn là mình thua trung úy.
Nhận xét chính xác của người lính làm cho người sĩ quan trẻ giật mình, chàng gật gù suy nghĩ:
-Ừ gắng đợi một tí xem sao, khi sươmg mù loãng bớt thì mình đi. Anh tắt máy xe đi để tiết kiệm xăng.
-Dạ trung úy để em lấy cây đèn pin ra.
Chàng trai xoay một nửa người sang nhìn Sáu đang ngồi gà gật phía sau:
-Anh Sáu này, ngủ giữa rừng với ma anh có hãi không"
Sáu đưa tay dụi mắt ưỡn người thẳng dậy cười cười:
-Cái vụ ngủ giữa rừng này tui quen rồi trung úy. Lúc còn ở miền biên giới Việt Lào tui đã từng gặp đủ thứ ma hết rồi.
Người sĩ quan nhìn Sáu với ánh mắt lạ lùng lẫn thú vị:
-Thế à, anh đã gặp loại ma gì nói tôi nghe xem"
-Dạ, dân tộc miền núi ngoài Bắc người ta treo những chiếc hòm có ma xó trên cây...
Chàng trung úy đưa tay ra ngăn lại:
-Khoan đã, cái hòm nhỏ tí tẹo làm sao bỏ thây người vào đấy được, anh chỉ nói khoác...
Sáu vỗ đùi cười hì hì:
-À, tui nói theo tiếng đàng trong, đàng ngoài người ta gọi là cái quan tài, chứ cái hòm của trung úy thì chúng tôi trong này gọi là cái rương đấy ạ.
-Thôi được, anh kể tiếp đi.
-Dạ, tui đã gặp ma xó, chúng là những con ma canh giữ an toàn cho làng bản khi có người lạ lảng vảng đến gần. Rồi có loại ma rừng là lũ ma có thể biến ra hình dáng con người quyến rũ chúng ta để moi bụng ăn bộ lòng. Sau hết là bọn ma trành...
Người sĩ quan dựa lưng vào thành ghế mơ màng nhớ lại những câu chuyện ma mà chàng được nghe kể thời thơ ấu:
-Ma trành thì tôi có biết ít nhiều, có phải là những con ma quyến dụ người ta cho những con hổ thành tinh ăn thịt không"
-Đúng như thế trung úy. Chính mắt tôi trông thấy một con ma trành nữ người Mèo đẹp tuyệt trần, nó quyến rũ cậu Vượng bác sĩ nhà tôi, nhưng cuối cùng thì cậu Vượng tôi giết được con cọp tinh giải thoát cho chín mươi chín con ma trành được siêu thoát.
Sáu phấn chí kể một mạch câu chuyện tình giữa người và ma, anh tài xế há hốc mồm lắng nghe say mê, nỗi sợ hãi bọn ma lai rút ruột cũng phai nhạt dần. Kết thúc câu chuyện, Sáu rút cây dao trủy thủ sắc bén ra với vẻ tự đắc:
-Cậu Vượng đã dùng con dao này đâm lút tận tim con cọp tinh, trung úy xem thử.
Người sĩ quan tròn mắt kinh dị đón lấy chiếc bao da, chàng thận trọng rút lưỡi dao ra nhìn. Nước thép của con dao lóe lên giữa bóng tối, chàng trung úy xoay lưỡi dao qua lại ngắm nghía một cách thích thú. Sáu theo dõi những ngón tay của chàng trai trẻ, khi chàng định miết thử vào cái đường sắc mỏng như tơ của lưỡi dao, thì anh đã gạt ra ngay:
-Ấy, coi chừng, nó bén lắm đó, không khéo nó cứa thấu xương. Máu con hổ rất độc, không thua nọc hổ mang, chỉ trầy da là nằm sùi bọt mép ngay.
Chàng trung úy rùng mình tra lưỡi trủy thủ trở vào bao đưa trả cho Sáu:
-Khiếp quá, anh cũng không nên giữ nó làm gì.
-Trung Úy nói đúng, nay mai vào Sài Gòn tui sẽ hiến tặng nó cho viện bảo tàng trưng bày cho đồng bào mình cùng xem chơi.
Câu chuyện đã tàn mà khối sương mù càng lúc càng dầy đặc thêm lên, Sáu e ngại nhìn trở xuống đường đèo:
-Mình đậu xe giữa đường nguy hiểm quá trung úy, rủi ro có chiếc xe nào lên là đụng nhau ngay.
Người lính xua tay trả lời thay cho vị chỉ huy:
-Giờ này còn xe cộ gì nữa, chỉ có xe nhà binh thôi, nhưng không có chiếc nào lên nữa đâu, muốn đi đường đèo thì người ta đi vào lúc ban ngày kìa.
-Hỏi có khi không phải, anh với trung úy đi đến đâu vậy"
-Qua khỏi đèo Bình Khê chạy thêm một đỗi đường nữa có cái đồn cũ của Pháp, đơn vị chúng tôi trấn đóng trong đó để gìn giữ an ninh cho mấy thôn làng chung quanh...
Người lính còn định nói nữa, nhưng bắt gặp cái nhìn nghiêm nghị của người sĩ quan anh tắt tịt ngay. Sáu cũng hiểu là hỏi nhiều quá không tốt, đã phạm vào lãnh vực an ninh cấm kỵ của quân đội. Sáu chỉ là một anh chàng cha căng chú kiết lạ hoắc nào đó, thậm chí có thể là một anh du kích giả dạng dưới mắt hai người lính quốc gia này.
Người tài xế rọi đèn pin nhìn đồng hồ, anh chặc lưỡi thở ra: