Buổi sáng Chúa nhật ngày hôm ấy là một buổi sáng mùa đông ảm đạm tại thị trấn nhỏ vùng mỏ than Bannock ở tiểu bang Ohio. Trong một căn nhà nhỏ làm bằng gỗ trắng một chàng thanh niên 21 tuổi đẹp trai tên là Jamie Paxton đang thú vị thưởng thức ly cà phê nóng và những chiếc bánh donut thơm phức do bà mẹ mới làm xong. Sau khi có một bữa điểm tâm ngon lành, chàng trai đứng dậy xách chiếc cung của mình rời khỏi nhà đi săn nai.
Đúng ra Jamie phải trở về nhà để ăn trưa vào lúc 11 giờ sáng hôm ấy. Tuy nhiên mãi đến 2.40 phút chiều bà mẹ Jean 49 tuổi vẫn chưa thấy con trai về. Chợt nghe tiếng xe đậu ngoài cổng bà Jean mở cửa nhìn ra và chợt lạnh người khi nhìn thấy chiếc xe cảnh sát vừa dừng bánh trước cổng nhà. Chạy ra mái hiên bà Jean linh cảm thấy chuyện khủng khiếp xảy ra khiến đầu gối của bà quỵ xuống. Bà phải tựa người vào chồng mới có thể đứng vững được và miệng thều thào "Đừng, đừng nói rằng con tôi, Jamie đã chết!" Tuy nhiên điều mà Jean không hề mong đợi đã đến. Những viên cảnh sát trang trọng bỏ mũ và đau buồn nói với vợ chồng Jean rằng họ đã tìm thấy xác chết của Jamie trong rừng!
Nạn nhân được tìm thấy nằm chết trong một khu rừng ngày 10.11 năm đó với những vết đạn tiểu liên xuyên thủng lồng ngực, mông và đầu gối bên phải. Sau khi tiến hành điều tra hết sức cẩn thận các thám tử đồn cảnh sát địa phương thở phào vì nhận thấy rằng kẻ sát nhân không phải là người địa phương và chắc chắn Jamie chưa hề quen biết với tên sát nhân này. Sau vài ngày đau đớn khóc lóc vì thương tiếc con Jean cho rằng khóc than thôi chưa đủ và bà phải làm mọi cách để biết ai là kẻ đã giết con bà và lý do tại sao con bà phải chết. Phương cách duy nhất của Jean là đăng những bức thư gửi cho kẻ sát nhân trong mục thư bạn đọc của một tờ báo địa phương. Dù cảnh sát cho rằng tên sát nhân là một kẻ lòng người dạ thú và không thể nào mủi lòng trước những lá thư của Jean được, bà vẫn có một niềm tin sắt đá là tên sát nhân còn có một chút tình người.
Trong một lá thư gửi cho tên sát nhân bà Jean đã viết như sau: "Thật dễ hiểu hơn cho anh nếu tôi viết lá thư này với tất cả lòng thù hận, vì anh là người đã giết chết con trai của tôi. Tuy nhiên tôi lại chẳng thấy thù hận gì anh cả. Tôi chỉ đau lòng vì anh đã cướp lấy con trai tôi trong ngày 10.11 ấy và đã biến cuộc đời tôi thành những ngày buồn đen tối. Anh có nghĩ đến cái chết của anh một ngày nào đó hay không" Trừ phi anh thú nhận tội lỗi và cầu xin Chúa tha thứ nếu không anh sẽ phải suốt đời ân hận trong bóng tối của tội lỗi. Nếu ngày nào đó anh sa lưới pháp luật, tôi sẽ lấy làm buồn cho cả gia đình anh cũng chia một phần gánh nặng tội lỗi mà anh đã gây ra."
Jean tin rằng đánh động lương tâm của tên giết người chính là bước đầu tiên để đưa tên sát nhân ra trước vành móng ngựa. Vô số những bức thư của bà gửi đi đã không hề có hồi âm, tuy nhiên Jean vẫn kiên trì viết và lời lẽ của những bức thư ngày càng dịu dàng, tha thiết nhưng vẫn tràn ngập nỗi lòng đau đớn không nguôi của một bà mẹ mất con và luôn luôn khao khát được biết vì sao con trai mình phải chết.
Một năm trôi qua trong vô vọng và khi mà mọi người thôi hết tin vào hiệu quả của việc mà Jean từng làm cả năm nay, thì bất ngờ một tiếng nói vang lên từ đáy sâu của sự im lặng và bóng tối.
Trong một lá thư nặc danh dài hai trang giấy đánh máy được gửi đến cho tòa soạn của tờ báo vẫn thường đăng những bức thư của Jean gửi cho tên sát nhân, tên sát nhân đã mô tả chi tiết vụ giết chết Jamie Paxton và chính thức tuyên bố rằng hắn chính là kẻ đã nổ súng giết chết chàng trai vô tội nói trên. Trong bức thư tên sát nhân nói rằng hắn không hề quen biết chàng trai Jamie trước ngày Chúa nhật định mệnh 10.11 năm trước. Tuy nhiên từ trước đó khá lâu hắn đã bị ám ảnh bởi việc giết người và luôn có một sức mạnh kỳ bí trong tư tưởng hắn thôi thúc hắn phải giết chết một ai đó.
Vì thế buổi sáng hôm đó khi xách súng ra khỏi nhà tên sát nhân biết rằng có ít nhất một ai đó phải chết và chưa biết trước người đó sẽ là ai. Hắn chỉ biết rằng hắn khao khát được giết người và phải có ai đó trở thành nạn nhân của hắn ngày hôm đó.
Kẻ sát nhân nói thêm rằng đứng về mặt định nghĩa từ vựng mà nói thì hắn đúng là một tên giết người hàng loạt. Có nghĩa là động lực từ trong tâm tư của hắn khiến hắn ra tay giết chết một loạt không vì lý do gì, rồi hắn sẽ nghỉ một thời gian trước khi lại ra tay sát hại hàng loạt người khác cũng không có một động cơ nào rõ rệt. Tuy nhiên kẻ sát nhân nói rằng hắn cũng chỉ là một người đàn ông bình thường như mọi người khác trong xã hội có nghĩa là cũng có một gia đình, một công ăn việc làm và một ngôi nhà ấm cúng cũng như gia đình của bà Paxton. Hắn nói rằng có một điều gì đó trong đầu óc hắn đã khiến hắn trở thành một tên giết người không có trái tim. Hành động giết người xảy ra ngoài sức tự chủ của hắn. Hắn nói rằng hắn giết chết chàng trai Jamie cũng đơn giản như bắn bể một chiếc chai bia uống xong vứt bên vệ đường mà thôi, chứ chẳng hề có khái niệm thế nào là giết chết một con người hay bắn một con nai.
Tại thị trấn Canton Richard Fry một người đàn ông 43 tuổi đọc bài báo một cách thờ ơ tuy nhiên chợt nhớ đến một người bạn học của mình là Tom Dillon. Tom là một nhân viên của sở thủy cục Canton Water Department và sống cách nơi xảy ra vụ án mạng Jamie chừng 120 cây số. Richard nói sự nghi ngờ của mình với cảnh sát. Theo lời khai của Richard thì vào thập niên 1970 ông ta cùng với Tom hay lái xe ra các vùng rừng rậm để uống bia, bắn phá các bảng hiệu chỉ đường và đốt ẩu những nhà gỗ bỏ hoang. Theo Richard thì cả hai nhiều lúc cũng thảo luận đến những vụ giết người hàng loạt và Tom coi tên tội phạm giết người như ngóe tên là Ted Bundy là thần tượng của mình.
Mùa hè năm 1992 Tom bổng dưng hỏi Richard rằng liệu Richarc có tin rằng hắn đã từng giết người không. Khi Richard trả lời không thì tên Tom cười mĩa và bảo rằng quen biết bao nhiêu năm mà Richard chẳng hiểu gì ráo tâm lý của bạn mình.
Ngày 27.11 Tom Dillon bị bắt vì tội sở hữu súng bất hợp pháp. Ngày 4.12 năm đó một người đàn ông đến gặp cảnh sát và mang theo một khẩu súng mà Tom đã bán cho ông ta ngay sau vụ giết hại nạn nhân Gary Bradley. Khám nghiệm đạn đạo chứng tỏ rằng khẩu súng đó đã được dùng để giết chết Bradley và Hawkins. Ngày 22.1.1993 Tom bị kết án tử hình vì hai tội sát nhân và tiền tại ngoại hầu tra được tòa đưa ra là một triệu đô la.
Trong thời gian bị giam giữ chờ ra tòa, sau khi được luật sư của hắn thuyết phục rằng nên thú tội để được giảm án tử hình, Tom Dillon đã thú nhận cả năm tội sát nhân và bị kết án 165 năm tù tại nhà tù kiên cố nhất của tiểu bang Ohio là nhà tù Lucasville. Khi biết bà Jean gọi hắn là kẻ hèn nhát Tom đã gọi điện thoại từ nhà tù cho bà Jean và bà đã có cơ hội được thuyết giáo cho hắn hơn một tiếng đồng hồ về sự hối hận và hãy cầu nguyện xin Chúa tha thứ tội lỗi. Ngoài ra bà Jean còn vận động được tòa án cho bà thừa hưởng được 25 triệu đô la thu được từ những lợi tức tương lai mà tên tội phạm có thể kiếm được như viết sách, làm phim về tội ác của hắn. Khi biết vợ Tom thưởng 25 ngàn đô la cho ai làm cuốn phim về câu chuyện của Tom, bà Jean đã vận động quốc hội tiểu bang thông qua luật ngăn cản gia đình của các tên tội phạm được hưởng lợi từ những tội ác của chúng.