Yến vừa ngỏ ý bảo đứa con gái Út chở đi chợ thì nó bảo nó phải đi thăm bạn nó là con Thi bị bệnh tim trở chứng đang nằm bệnh viện. Nó bảo tôi: "Bố chịu khó chở má đi, cũng "fun" lắm mà". Nó nói thế thì tôi đành chịu.
Con bé này giống tôi là hay quan tâm đến người khác nhất là bạn bè. Nó hay kể chuyện của con Thi có cuộc đời cơ cực rồi lại còn bị bệnh tim nữa mới khổ. Vì vậy có lần tôi theo con Út vào bệnh viện thì được con Thi thật tình nói về thân phận nó… Sau đây là tâm sự của con Thi...
Khi mới mười ba tuổi thì mẹ tôi qua đời. Sau đó tôi phải sống với bà mẹ ghẻ cay nghiệt hành hạ hàng ngày khiến niềm tin trong tôi bị hủy hoại và đời tôi như chìm vào một ác mộng. Cha tôi thương tôi nhưng vì qúa nể bà vợ kế nên cũng không che chở được cho tôi. Sống trong những ngày căng thẳng như vậy nên tôi bị bệnh tim và áp xuất máu cao trầm trọng cho nên mỗi lần nghe tiếng bà mẹ ghẻ gầm lên là tôi khiếp đảm chạy trốn vào "closet". Bữa đó đang ẩn trong "closet" nhìn qua khe cửa tôi thấy bà ấy cầm khúc gậy với khuôn mặt đằng đằng sát khí làm tôi kinh hãi đến co rúm người lại. Tôi đang run sợ thì cửa "closet" bật mở kèm theo tiếng cười đắc thắng :
- A! Thì ra mày trốn ở đây. Làm sao mà mày gạt tao được con đĩ thối này.
Miệng thì nguyền rủa còn tay thì bà túm lấy tôi lôi liệng ra sàn phòng và tiếp theo đó là tiếng cây khện chan chát vào người tôi khiến tôi đau đớn khóc ngất nhưng tôi biết trời cũng không nghe thấy tiếng khóc của tôi. Tôi há hốc miệng ra một cách tuyệt vọng để hít không khí vào trong lồng ngực vì tim tôi đập nhanh dữ dội khiến tôi muốn nghẹt thở. Thấy vậy bà mẹ ghẻ đay nghiến:
- Mày lại trở chứng nữa phải không" Mày có thấy với bịnh của mày đã tốn biết bao tiền bạc tao với cha mày làm ra không hở con khốn. Vì mày mà nhà này cứ mãi nghèo mạt mãi.
Bác sĩ đã nói rằng bệnh trạng của tôi là có khi bất thình lình "oxygen" ngưng chuyển vận trong người thì tôi sẽ cảm thấy nghẹt thở. Bác sĩ đã cho thuốc và để cầm cự nhưng đòi hỏi một cuộc sống ít căng thẳng còn không ông không biết là tình trạng này và sự sống của tôi sẽ kéo dài được bao lâu. Thế nhưng bà mẹ ghẻ cũng vẫn không tha hành hạ tôi.
Trong khi bà đang hung hãn xỉ vả thì cha tôi bước vào phòng với đôi mắt sầu não ông chậm chạp nắm lấy tay bà mẹ ghẻ tôi khẽ nói:
- Đủ rồi. Bà làm tới nó sẽ bị chấn tim bây giờ. Đi ăn cơm.
Bà mẹ ghẻ tôi quát:
- Ông có biết tại sao mà tôi đánh nó không" Nó bị phạt ở lại trường sau giờ học nên không về nhà nấu cơm chiều ông biết không" Con gái ông tính bắt tôi nhịn tối nay đó ông biết không"
Vì sự có mặt của cha tôi nên tôi cố chống chế:
- Con không bị phạt mà cô giáo bảo con ở lại để nói về...
Cái cây trên tay bà mẹ ghẻ vút nhanh đến chát vào người tôi khiến tôi nghẹn lại với đầy căm phẫn nên tôi ngoảnh mặt đi hướng khác không muốn nhìn vào khuôn mặt hung dữ của bà ta. Sự yếu xìu của cha tôi nên tôi không trông cậy được nhưng tôi thương cha tôi, tôi cũng không muốn dồn ông vào chỗ quá khó xử. Ông bình thản nói:
- Đằng nào cơm chiều cũng đã trễ rồi. Thi, con xin lỗi mẹ con đi rồi lo cơm nước.
Mặc dù đang đau ê ẩm và phẫn nộ tôi cũng rán nói:
- Con xin lỗi má. Má tha lỗi cho con.
Cha tôi đưa tôi một ít tiền rồi nói:
- Tiền đây. Con ra tiệm ngoài phố mua ít gì về nấu tạm tối nay.
Nói rồi ông dắt tay bà vợ ra khỏi phòng còn tôi thì chạy vội ra tiệm Choi Food Market để mua đồ ăn. Ông Choi chủ tiệm nhìn thấy tôi tơi tả ông chỉ lắc đầu vì có lẽ ông biết tôi đang ở trong loại địa ngục nào. Sau khi lấy những thứ cần thiết xách ra quầy trả tiền, ông Choi sau khi lách cách một phút với máy tính tiền nói:
- Tất cả là $3.49 cháu.
Tôi ngạc nhiên hỏi:
- Ông nói gì" Ông có tính lộn không" Tất cả đây cháu có thể áng là khoảng $15 là ít chứ sao lại…
- Tôi biết cháu Thi. Ông nhìn tôi mỉm cười hiền từ tiếp: " Đúng ra thì là $14.32 cơ. Nhưng tại sao cháu không giữ chỗ khác biệt đó cho riêng cháu. Ông biết cháu cần mà".
- Ông! Cháu không thể làm như vậy được...
Tôi đưa ông $20.00 nhưng ông chỉ lấy tờ $5 rồi nói:
- Cháu giữ số còn lại. Ông biết kế mẫu cháu không bao giờ cho cháu tiền.
Tôi rưng rưng mắt nhìn ông cảm ơn rồi ù té chạy ra khỏi tiệm.
Trời đã xẩm tối vì sợ trễ nên tôi quyết định đi đường tắt qua một khu vắng vẻ có vài căn nhà trống. Đang đi, bỗng có một bàn tay từ sau kéo tôi rồi ghì ngửa xuống đất và một bóng đen đè lên tôi. Tôi toan la lên cầu cứu thì bàn tay của hắn phủ lấy miệng tôi rồi rít răng hăm doạ: "Câm miệng, nếu không ta giết mi".
Tôi ngậm miệng chờ đợi chuyện hãi hùng sẽ đến với tôi nhưng qủa tình tôi chưa muốn chết nên tôi cố hé mắt nhìn lên mặt kẻ đang tấn công tôi. Tôi nhận ra đó là một thằng con trai chỉ lớn hơn tôi năm ba tuổi, trông có vẻ đẹp trai nhưng mặt mũi và quần áo của hắn dơ dáy bẩn thỉu như người mấy người vô gia cư ngoài đường phố. Tôi thầm nhủ: "Bây giờ không là lúc chiêm ngưỡng sắc đẹp của hắn" thì cũng là lúc hắn kè con dao vào cổ tôi gằn giọng:
- Có bao nhiêu tiền đưa hết đây cho ta nếu không ta cắt họng ngươi.
Nghe hắn nói tôi run bắn người lên vì không biết hắn có tha cho tôi sau khi lấy tiền không nên tôi nghĩ cách đối phó. Những lúc bà mẹ ghẻ túm đè tôi xuống để đánh đập và tôi đã vùng vẫy như thế nào để né tránh nên món võ đó đã trở thành quen thuộc. Nhưng lần này tôi đá ngược một phát lên sau ót hắn , hắn nới tay bật ra tôi xoay nghiêng người đạp một phát vào bọng đái hắn khiến hắn la ối một tiếng lăn kềnh ra mặt đất buông rơi con dao. Tôi bật dậy lượm vội túi đồ ăn ù té chạy. Trong khi chạy tôi chợt nghĩ đến tiếng kêu đau đớn của thằng đó và tôi sợ rằng bị đá quá mạnh vào chỗ hiểm hắn có thể bị… tật suốt đời. Một chút ân hận đến trong tâm tư tôi vì đời tôi đã ở trong địa ngục rồi không lẽ tôi khiến một kẻ khác cũng sống đau khổ như tôi sao. Nghĩ vậy tôi bình tĩnh đi trở lại để xem thằng ăn cướp trẻ đó ra làm sao. Thấy hắn vẫn còn quằn quại rên rỉ dưới đất tôi vội đỡ hắn dậy hỏi:
- Anh có sao không"
Hắn nhăn nhó lắc đầu, tôi nói với hắn:
- Xin lỗi anh, vì tôi hoảng quá nên mạnh tay...
Rồi tôi móc lấy hết số tiền ông già Choi cho trong túi tôi đặt vào tay hắn:
- Nếu anh cần tiền, thì đây. Tôi chỉ có hơn chục bạc mà thôi.
Hắn nhìn sững tôi làm như tôi là một kẻ ngu ngốc hay quái dị gì đó. Tôi còn có chuyện quan trọng khác phải làm nên bước nhanh không một chút vấn vương nhưng tôi cảm thấy đằng sau tôi cặp mắt hắn vẫn nhìn theo từng bước tôi đi.
Khi tôi về đến nhà thì bà mẹ ghẻ tôi chào đón bằng những tiếng đẹp đẽ như con đĩ chó ăn hại đái nát mày đi đánh đĩ ở đâu mà giờ này mới vác thân về v.v. Nhưng may mắn thay tôi cũng đã hoàn tất được bữa ăn tối xuông xẻ. Sau cơm tối, cha tôi và bà mẹ ghẻ vào phòng ngủ còn tôi thì dọn dẹp rửa ráy bát đĩa nọ kia. Khi tôi đem rác ra thùng rác lớn ở đầu hồi thì bỗng một bàn tay từ sau lưng choàng tới ôm chặt lấy tôi rồi kẻ tấn công đó xoay người tôi mặt đối mặt với hắn. Khi biết kẻ này là thằng ăn cướp hồi xẩm tối thì tôi hốt hoảng và ân hận cho sự ngu xuẩn của mình đã tử tế với kẻ cướp. Tôi lắp bắp: