Hôm nay,  

Tội Ác: Albert De Salvo, Tên Thắt Cổ Giết Người Liên Hoàn

20/02/200800:00:00(Xem: 1924)

Người dân Boston sống trong nỗi kinh hoàng. Năm bà già bị ám sát: cả năm người đều bị thắt cổ chết tại nhà riêng theo cùng một phương pháp. Rõ ràng là có một tên giết người hàng loạt đang tung hoành trong thành phố! Và quả nhiên, cùng với thời gian, hàng chục phụ nữ khác lần lượt bị thảm tử với chiếc nơ trên cổ, ký hiệu đặc biệt của tên sát thủ liên hoàn thành Boston!!!

*

Vào đêm 11 tháng 6 năm 1962, ông Juris Slesers, 25 tuổi, đi lên cầu thang chung cư nơi má anh đang trú ngụ và gõ cửa phòng bà. Chung cư tọa lạc trên đường Gainsborough St, ở thành phố Boston, tiểu bang Massachusetts, Hoa Kỳ. Jurist đã hứa với mẹ tối nay sẽ đến đưa bà đi dự lễ tại nhà thờ Latvian Lutheran Church ở vùng Roxbury gần đấy. Bà Slessers, 55 tuổi, hai mươi năm trước đã đào thoát khỏi xứ Latvia, lúc đó đang bị cộng sản Liên Sô chiếm đóng. Trong ba tháng qua, kể từ khi thằng con trai dọn nhà ra ở riêng, bà đã sống thui thủi một mình trong căn phòng nhỏ, trên từng lầu ba của chung cư.
Gõ cửa mãi không thấy động tịnh gì, nghĩ là mẹ mới chạy ra phố mua đồ, Juris liền ngồi ở bậc thang trước cửa chung cư, kiên nhẫn chờ đợi. Đợi hơn ba tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy tăm dạng mẹ, Jurist bắt đầu cảm thấy lo. Anh đi ngược trở lên lầu, gõ cửa rầm rầm và réo gọi mẹ. Vẫn không có tiếng trả lời, anh liền tông cửa vào phòng.
Jurist vào phòng khách và phòng ngủ tìm mẹ, nhưng không thấy, cả hai căn phòng dường như bị lục lạo một cách cẩu thả, đồ đạc vất bừa bãi. Bấy giờ anh mới tiến về hướng phòng tắm và phát hiện ra bà Anna Slesers nằm dưới sàn, ngoài cửa phòng tắm. Bà chỉ mặc một cái áo khoác dài, không thắt dây lưng, vạt áo bung ra, để lộ thân hình trần truồng. Chân trái bà duỗi thẳng, chân phải co lại, để hở phần thân dưới. Có một người nào đó đã dùng dây lưng của chính bà Slesers, quấn nhiều vòng, xiết chặt cổ bà. Hai đầu dây còn dư được thắt thành một cái nơ nằm dưới cằm nạn nhân. Rõ ràng bà đã chết khá lâu.
Chỉ trong vòng vài phút sau cú điện thoại của Jurist, cảnh sát đã có mặt tại hiện trường. Sĩ quan biệt phái James Mellon cầm đầu nhóm điều tra án mạng. Mặc dù không có vật gì bị mất cắp, Mellon kết luận ngay, rõ ràng đây là một vụ giết người tàn nhẫn. Bà Slesers đã bị hiếp và thắt cổ cho đến khi tắt thở. Mới đầu, Mellon giả định rằng, có một tên đạo chích đột nhập vào phòng định ăn trộm, nhưng khi bắt gặp bà Slesers ăn mặc hở hang, y nổi thú tính, liền hiếp bà, sau đó sợ bị nhận diện, liền giết người diệt khẩu.
Cảnh sát tiến hành cuộc điều tra vụ án thật tỉ mỉ: đến gõ cửa nhà lân cận hỏi thăm từng người một; phỏng vấn tất cả bạn bè, bà con, thân quyến nạn nhân; câu lưu một số người từng có thành tích bất hảo để thẩm vấn. Tuy nhiên, vụ án không tiến triển được chút nào, và chẳng bao lâu sau, đã chìm vào quên lãng. Vào thời ấy, mỗi tuần có một vụ án mạng xảy ra tại thành phố Boston. Việc đều tra vụ án bà Slessers đã không hề tìm ra một manh mối gì đáng nghi, vì vậy cảnh sát đành phải thú nhận, rất khó lòng tìm ra hung thủ.
Hai tuần sau, vào lúc năm giờ chiều ngày 30 tháng 6 năm 1963, bà Nina Nichols, 68 tuổi, đã hồi hưu cư ngụ ở số 140 Commonwealth Avenue, Boston, Massachusetts, Hoa Kỳ. Bà mới về vùng quê nghỉ mát và viếng thăm bè bạn mấy ngày qua. Vừa về đến nhà, bà Nichols liền gọi điện đến cho chị là bà Marguerite Steadman, báo cho chị biết mình sẽ ghé qua nhà chị ăn cơm tối vào khoảng sáu giờ ngày hôm nay. Hai chị em tán chuyện gẫu qua đường dây điện thoại được một lúc thì bà Nichols xin lỗi: "Chị ơi, em phải cúp máy ngay, vì có ai đang nhấn chuông kêu cửa. Em sẽ gọi lại sau. OK".
Nhưng bà Nichols đã không gọi lại và đồng thời không hề đến ăn cơm tối tại nhà chị như đã hứa. Đợi từ sáu giờ tối đến bảy giờ tối vẫn không thấy bóng em, bà Marguerite bắt đầu hơi lo lo, liền nhờ ông chồng là luật sư Chester Steadman điện thoại cho em mình hỏi thăm xem sao. Chuông điện thoại réo mãi mà không có ai nhấc máy. Chờ thêm nửa tiếng đồng hồ nữa vẫn không thấy có động tĩnh gì, hai vợ chồng bắt đầu lo sợ, chắc có chuyện chẳng lành gì đã xảy ra. Bà Nichols nổi tiếng là người làm việc có phương pháp, tính tình tỉ mỉ, ngăn nắp và rất đúng hẹn. Có lẽ Nichols bị bệnh bất ngờ chăng" Người già tuổi đã lục tuần sức khoẻ đâu còn như xưa nữa" Để cho nhanh, ông Steadman liền điện đến nhờ người gác cửa là ông Thomas Bruce, yêu cầu đến gõ cửa phòng em dâu mình hỏi thăm xem.
Bruce đi lên lầu, gõ cửa, thấy không ai trả lời, liền dùng chìa khóa phụ mở cửa, định vào xem thử. Nhưng cuối cùng Bruce không hề đặt chân vào phòng. Những gì ông nhìn thấy từ cửa phòng là đủ lắm rồi, không cần bước vào chi nữa. Rõ ràng căn phòng đã bị trộm đến viếng: ngăn kéo bị lôi ra, quần áo, đồ đạc nằm la liệt khắp nơi.
Từ chỗ mình đứng, Bruce có thể nhìn thẳng vào phòng ngủ ở ngay phía trước, và trên sàn là thân thể trần truồng của bà Nichols. Vòng quanh cổ bà, bị cột chặt đến nỗi cứa vào thịt rướm máu, là một đôi vớ nylon dài. Hai đầu vớ được thắt lại thành hình cái nơ ở dưới cằm.
Sau khi được thông báo, tức khắc trung úy thám tử Edward Sherry và bác sĩ Michael Luongo đã có mặt tại hiện trường. Hai người kết luận ngay, vụ án này và vụ án bà Slesers giống nhau như hệt. Cả hai nạn nhân đều bị cưỡng dâm, bị thắt cổ chết, cơ thể trần truồng và tên sát nhân để lại một chữ ký đặc biệt: cái nơ dưới cằm xác chết. Không có dấu hiệu gì chứng tỏ cửa phòng bị cậy phá, như vậy hiển nhiên nạn nhân đã mời khách vào, không ngờ rước luôn tử thần vào cửa. Tuy đồ đạc trong phòng đều bị xục xạo tứ tung nhưng không có gì bị lấy đi, mặc dù có nhiều đồ quý và dễ lấy như vòng vàng, nữ trang và máy chụp hình nằm trên bàn.
Vì những lý do trên, cảnh sát kết luận: tên sát nhân ngay từ đầu không hề có ý định trộm đạo hay cướp của. Hắn lục soát tứ tung chỉ với mục đích muốn đánh lạc hướng cảnh sát mà thôi. Vậy thì tên này muốn gì"
Chỉ mới có hai án mạng, chưa thể kết luận và công bố một cách vội vã là có một tên giết người hàng loạt đang tung hoành, làm quần chúng sợ hãi. Tuy nhiên trong thâm tâm, Sherry và các bạn đồng nghiệp sợ rằng, họ đang phải đối đầu với một kẻ điên loạn, chuyên giết người vì tình dục, đang hoạt động trong thành phố Boston. Theo kinh nghiệm cho thấy, những kẻ có đầu óc thác loạn như vậy một khi đã nhúng tay vào tội ác là không thể nào tự kìm chế nổi, cứ giết hoài cho đến khi bị bắt chứ không thôi.
Không bao lâu sau, mối lo sợ này đã trở thành sự thật. Chỉ hai hôm sau, vào ngày 2 tháng 7 năm 1962, cảnh sát nhận được một cú điện thoại của một người hàng xóm bà Helen Blake, 65 tuổi, một nữ y tá hồi hưu. Họ báo rằng đã mấy ngày qua không thấy tăm hơi bà Blake. Bạn bè nghi có chuyện chẳng lành, liền mượn chìa khóa phụ của phòng bà từ một người coi nhà. Khi họ mở cửa, nhìn thấy nhiều dấu hiệu cho thấy dường như phòng đã bị cướp đến viếng, nhưng không thấy bóng dáng bà Blake. Sợ hãi không dám tự tiện tiến vào, những người hàng xóm tốt bụng này liền gọi cảnh sát.


Khi cảnh sát tiến vào phòng, họ tìm thấy Helen Blake đang nằm sóng soài, lật úp trên giường ngủ. Thân người bà trần truồng, chỉ mặc có một áo pyjama mỏng, áo bị cuốn lên tận vai, để lộ phần thân trên. Bà bị hiếp và bị thắt cổ chết, tên sát nhân tàn độc đã dùng vớ nylon của chính bà để thực hiện hành động ghê rợn nêu trên. Tên sát nhân còn dùng nịt vú của bà kết thành một cái nơ, quấn quanh cổ. Khám nghiệm tử thi cho thấy, Helen Blake đã bị chết từ ba hôm nay.
Khi được thông báo chi tiết vụ án mới nhất này, ông McNamara, tư lệnh trưởng lực lượng cảnh sát thành phố Boston, than: "Trời ơi, có một thằng điên đang tự do tung hoành trong thành phố Boston".  Lúc đó ông McNamara không ngờ rằng ba vụ án mạng này chỉ là khởi đầu, và trong vòng 18 tháng sắp đến sẽ có tổng cộng mười phụ nữ bị hiếp và thắt cổ chết tại Boston. Cả thành phố sẽ bị tê liệt vì kinh hãi. Tầm mức của vụ án này vào thời đó có thể so sánh tương đương với vụ án Jack tên mổ bụng người (Jack The Ripper), xảy ra ở Luân Đôn 75 năm trước.

MỘT CUỘC SĂN NGƯỜI VÔ TIỀN KHOÁNG HẬU

Đáp lời kêu gọi khẩn thiết của người dân thành phố Boston, là phải chấm dứt ngay những vụ giết người kinh khủng này, cảnh sát mở một chiến địch săn người vĩ đại nhất trong lịch sử tội phạm vào thời đó: Nhà chức trách xử dụng mọi phương pháp, kỹ thuật điều tra được biết, kể cả khoa học lẫn siêu hình học. Các chuyên gia tội ác dùng máy tính điện tử, đồng bóng, tâm lý học, phân tâm học, thuốc nói thật, thuật thôi miên, nhân chủng học, chuyên gia phân tích chữ ký và chuyên gia giảo nghiệm tử thi. Nhưng cuối cùng, nhà chức trách nhận thức được một điểm quan trọng: họ đang đấu trí với một tên sát nhân rất tàn độc nhưng đồng thời thật thông minh, nham hiểm. Hắn có thể đi vào nhà người lạ mà không cần dùng chìa khóa hoặc nạy cửa, chuyên giết đàn bà, con gái và không bao giờ để lại một vết tích gì.
Vào ngày khám phá ra xác Helen Blake, tư lệnh trưởng Mcnamara ra lệnh cấm trại một trăm phần trăm, không một cảnh sát viên nào tại thành phố Boston được nghỉ phép cho đến khi thủ phạm bị bắt. Cảnh sát câu lưu và thẩm vấn tất cả những người đã từng bị kết án hoặc bị tình nghi là đã từng phạm tội liên can đến tính dục. Và những ai được cho phép xuất viện từ bệnh viện tâm thần trong vòng hai năm qua, nếu là đàn ông nằm trong hạn tuổi 18 đến 40, đều bị cảnh sát tìm đến điều tra.
Cảnh sát mở một buổi hội thảo với phóng viên nhà báo và đưa ra các yêu cầu sau: phụ nữ, đặc biệt những người sống đơn chiếc, phải luôn luôn khóa cửa nhà và cửa sổ, không nên mở cửa cho phép người lạ vào nhà vì bất cứ lý do gì, và báo cáo tức khắc với cảnh sát khi để ý thấy người nào có vẻ khả nghi cứ lẩn quẩn quanh nhà, cũng như nên báo cáo luôn những cú điện thoại hoặc thư nặc danh, có nội dung thô tục.
Họ thành lập một đường dây điện thoại khẩn cấp có người túc trực trả lời 24/24 tiếng đồng hồ, để kịp phản ứng trong trường hợp nguy cấp. Trong vòng vài tuần sau, cảnh sát đã nhận được hàng vạn cú điện thoại và thư báo, nội dung bày vẽ cách điều tra, trình bày sự nghi ngờ, sợ hãi hoặc tin nghe lỏm được ở đâu đó mà họ cho là có liên quan đến vụ án.
Trung úy Sherry và Donovan, sĩ quan biệt phái Mellon và thám tử Phil DiNatale, cùng với hàng chục thám tử khác bỏ rất nhiều thời giờ đi điều tra những lời báo cáo kể trên để xem hư thật, hy vọng sẽ tìm ra một manh mối để bắt đầu, dù nhỏ nhặt cách mấy cũng có thể sẽ rất hữu dụng sau này.
Đến gần cuối tháng tám 1962, không có vụ án mạng tương tự nào xảy ra nữa, và McNamara bắt đầu hy vọng, có lẽ tên giết người đã thỏa mãn thú tính, bây giờ "treo vớ" giải nghệ rồi chăng" Nhưng đến ngày 21 tháng tám 1962, hy vọng này bị tan thành mây khói: người ta lại vừa tìm thấy một xác chết mới: xác bà Ida Irga.
Bà Ida Irga là một quả phụ 75 tuổi, khi tìm thấy, đã chết được hai hôm. Bà bị tên sát nhân dùng tay bóp cổ chết, và cổ bị thắt nơ, lần này hung thủ dùng áo gối. Như những nạn nhân trước, bà bị hiếp và phòng bị xáo trộn tứ tung, nhưng không có vật gì bị mất mát cả. Cảnh sát chắc chắn, bà Irga là nạn nhân thứ tư của tên thắt cổ thành Boston.
Mười ngày sau, tên sát nhân lại ra tay hành động nữa. Lần này nạn nhân là bà Jane Sullivan, 67 tuổi, làm nghề y tá, cư ngụ tại một chung cư ở vùng Dorchester, Boston, Hoa Kỳ. Xác bà được tìm thấy trong buồng tắm. Khảo nghiệm tử thi chứng tỏ, bà chết đã hơn một tuần trước khi được phát hiện. Xác bà quỳ trong bồn tắm, mặt và tay úp về phía trước, chìm ngập dưới mặt nước, mông chổng lên trời. Jane Sullivan bị tên sát nhân dùng vớ nylon của chính bà xiết cổ chết. Việc thắt cổ xảy ra ở chỗ khác, sau đó tên sát nhân đem xác bà vào bồn tắm và xếp vào tư thế kể trên. Trước khi ra đi, tên sát nhân không quên để lại trên cổ bà một chiếc nơ nhỏ.

MỘT THÀNH PHỐ SỐNG TRONG KINH HOÀNG

Sau đó, ba tháng trôi qua mà không hề có một vụ án mạng tương tự xảy ra. Thay vì thở phào nhẹ nhõm, trái lại người dân Boston ngày càng thêm lo sợ. Không biết khi nào sẽ đến lượt mình đây" Riết rồi nhìn ai cũng thấy nghi, không biết có phải "HẮN" đây không" Bất cứ tên du thủ du thực nào, bất cứ ai hay vạch quần khoe... của quý, hay kẻ nào gọi điện thoại nói chuyện tục tằn... đều tự động bị nghi là "HẮN". Quần chúng sợ đến nỗi, có một bà nội trợ ở vùng Brockton bị lên cơn đau tim té chết khi bà mở cửa bỗng phát hiện một người đàn ông lạ đang đứng trước cửa. Ông này là người chuyên đi gõ cửa từng nhà để gạ bán bách khoa từ điển.
Báo chí nước Mỹ đăng toàn tin "tên thắt cổ thành Boston". Tờ Boston Advertiser khẩn thiết yêu cầu: "Xin đừng giết người nữa. Hãy đến gặp chúng tôi để được giúp đỡ. Anh là người bị bệnh tâm lý nặng. Chính anh cũng biết thế..." Tên thắt cổ giết người thành Boston không hề đáp ứng lời mời gọi thống thiết kể trên.
Cảnh sát, với sự giúp đỡ của các chuyên gia, đã rút ra được một "khuôn mặt tâm lý" điển hình của tên sát nhân. Họ tin rằng, tên này tuổi khoảng từ 18 đến 40, là dân da trắng, rất thông minh nhưng đồng thời bị bệnh thác loạn tâm thần. Có thể hắn là người đồng tính luyến ái hoặc lưỡng tính (đàn ông không tha, đàn bà không từ). Có thể hắn bị chứng schizophrenia. Những người mắc bệnh tâm thần này tính tình rất nóng nảy và rất đa nghi đến độ phi lý. Họ tin rằng mọi người đều là kẻ thù, lúc nào cũng đang ngấm ngầm tìm cách hại họ hoặc nói xấu họ khi vắng mặt. Hắn rất ghét đàn bà, nhất là phụ nữ đứng tuổi, và có lẽ mẹ của hắn là người rất độc tài. Nhưng cho đến lúc này, giới hữu trách vẫn chưa có một bằng chứng cụ thể nào có thể dẫn đến việc tìm ra tung tích tên giết người.
Khi vụ án thứ năm xảy ra vào ngày 5 tháng 12 năm 62, nó chứng tỏ rằng khuôn mặt tâm lý mà các chuyên gia đã rút tỉa ra là không được chính xác lắm. Nạn nhân mới nhất là cô Sophia Clark, có tính cách hoàn toàn trái ngược hẳn với loại người mà theo lý thuyết, tên này thích giết. Cô là một thiếu nữ da đen trẻ đẹp, mới hai mươi tuổi, lúc đó đang chia phòng sống chung với hai bạn gái khác.
Nạn nhân thứ sáu là cô Patrica Bissette, bị hiếp và thắt cổ chết vào đêm giao thừa, cũng là một thiếu nữ trẻ, mới 23 tuổi, người da trắng. Hiển nhiên là tên thắt cổ thành Boston giết người một cách tùy hứng, vì vậy, không có một phụ nữ nào sống ở thành phố Boston, dù già hay trẻ, da trắng hay da đen, sống một mình hay ở tập thể, có thể bảo đảm mình sẽ không là nạn nhân kế tiếp. (Còn tiếp...)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sky River Casino vô cùng vui mừng hào hứng tổ chức chương trình Ăn Tết Nguyên Đán với những giải thưởng thật lớn cho các hội viên Sky River Rewards. Chúng tôi cũng xin kính chúc tất cả Quý Vị được nhiều may mắn và một Năm Giáp Thìn thịnh vượng! Trong dịp đón mừng Năm Mới Âm Lịch năm nay, 'Đội Múa Rồng và Lân Bạch Hạc Leung's White Crane Dragon and Lion Dance Association' đã thực hiện một buổi biểu diễn Múa Lân hào hứng tuyệt vời ở Sky River Casino vào lúc 11:00 AM ngày 11 Tháng Hai. Mọi người tin tưởng rằng những ai tới xem múa lân sẽ được hưởng hạnh vận.
Theo một nghiên cứu mới, có hơn một nửa số hồ lớn trên thế giới đã bị thu hẹp kể từ đầu những năm 1990, chủ yếu là do biến đổi khí hậu, làm gia tăng mối lo ngại về nước cho nông nghiệp, thủy điện và nhu cầu của con người, theo trang Reuters đưa tin vào 8 tháng 5 năm 2023.
(Tin VOA) - Tổ chức Phóng viên Không Biên giới (RSF) vào ngày 13/9 ra thông cáo lên án Việt Nam tiếp tục lạm dụng hệ thống tư pháp để áp đặt những án tù nặng nề với mục tiêu loại trừ mọi tiếng nói chỉ trích của giới ký giả. Trường hợp nhà báo tự do mới nhất bị kết án là ông Lê Anh Hùng với bản án năm năm tù. RSF bày tỏ nỗi kinh sợ về bản án đưa ra trong một phiên tòa thầm lặng xét xử ông Lê Anh Hùng hồi ngày 30 tháng 8 vừa qua. Ông này bị kết án với cáo buộc ‘lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước’ theo Điều 331 Bộ Luật Hình sự Việt Nam
Từ đầu tuần đến nay, cuộc tấn công thần tốc của Ukraine ở phía đông bắc đã khiến quân Nga phải rút lui trong hỗn loạn và mở rộng chiến trường thêm hàng trăm dặm, lấy lại một phần lãnh thổ khu vực đông bắc Kharkiv, quân đội Ukraine giờ đây đã có được vị thế để thực hiện tấn công vào Donbas, lãnh phổ phía đông gồm các vùng công nghiệp mà tổng thống Nga Putin coi là trọng tâm trong cuộc chiến của mình.
Tuần qua, Nước Mỹ chính thức đưa giới tính thứ ba vào thẻ thông hành. Công dân Hoa Kỳ giờ đây có thể chọn đánh dấu giới tính trên sổ thông hành là M (nam), F (nữ) hay X (giới tính khác).
Sau hành động phản đối quả cảm của cô trên truyền hình Nga, nữ phóng viên (nhà báo) Marina Ovsyannikova đã kêu gọi đồng hương của cô hãy đứng lên chống lại cuộc xâm lược Ukraine. Ovsyannikova cho biết trong một cuộc phỏng vấn với "kênh truyền hình Mỹ ABC" hôm Chủ nhật: “Đây là những thời điểm rất đen tối và rất khó khăn và bất kỳ ai có lập trường công dân và muốn lập trường đó được lắng nghe cần phải nói lên tiếng nói của họ”.
Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam cử hành Ngày Quốc tế Nhân Quyền Lần Thứ 73 và Lễ Trao Giải Nhân Quyền Việt Nam lần thứ 20.
Sau hơn 30 năm Liên bang Xô Viết sụp đổ, nhân dân Nga và khối các nước Đông Âu đã được hưởng những chế độ dân chủ, tự do. Ngược lại, bằng chính sách cai trị độc tài và độc đảng, Đảng CSVN đã dùng bạo lực và súng đạn của Quân đội và Công an để bao vây dân chủ và đàn áp tự do ở Việt Nam. Trích dẫn chính những phát biểu của giới lãnh đạo Việt Nam, tác giả Phạm Trần đưa ra những nhận định rất bi quan về tương lai đất nước, mà hiểm họa lớn nhất có lẽ là càng ngày càng nằm gọn trong tay Trung quốc. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Tác giả Bảo Giang ghi nhận: “Giai đoạn trước di cư. Nơi nào có dăm ba cái Cờ Đỏ phất phơ là y như có sự chết rình rập." Tại sao vậy? Để có câu trả lời, mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của nhà văn Tưởng Năng Tiến.
Người cộng sản là những “kịch sĩ” rất “tài”, nhưng những “tài năng kịch nghệ” đó lại vô phúc nhận những “vai kịch” vụng về từ những “đạo diễn chính trị” yếu kém. – Nguyễn Ngọc Già (RFA).. Mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của phó thường dân/ nhà văn Tưởng Năng Tiến để nhìn thấy thêm chân diện của người cộng sản.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.