Hôm nay,  

Di Trú: Những Câu Hỏi Phỏng Vấn Hóc Búa

04/09/200900:00:00(Xem: 6948)

Di Trú: Những Câu Hỏi Phỏng Vấn Hóc Búa

Mục di trú và bảo lãnh do Văn Phòng tham vấn di trú Robert Mullins International đảm trách hằng tuần, nhằm mục đích thông báo các tin tức thời sự liên quan đến vấn đề đoàn tụ gia đình, rất hữu ích cho quý vị nào quan tâm đến việc bảo lãnh thân nhân.  Mọi đóng góp ý kiến xin liên lạc 1-800-411-0495.
Một câu hỏi hóc búa thường làm cho người ta bối rối và nhầm lẫn, giống như những câu hỏi phỏng vấn tại Tòa Lãnh sự Hoa Kỳ ở Việt Nam. Để chấp thuận một đơn xin chiếu khán (visa) của diện hôn phu-thê hoặc diện vợ-chồng, các nhân viên lãnh sự phải biết chắc một cách hợp lý rằng mối liên hệ của họ phải chân thật. Nhiều người cảm thấy rằng những hồ sơ bị từ chối không hợp lý chút nào, nhưng nói cho cùng, chính các nhân viên lãnh sự mới có quyền quyết định thế nào mới là... hợp lý!
Trong bài viết hôm nay, chúng ta sẽ bàn về những lý do chung mà các hồ sơ diện hôn phu-thê và diện vợ-chồng thường bị từ chối bởi Tổng lãnh sự Hoa Kỳ tại Sài Gòn.
Một lý do thường xuyên bị từ chối là: "những hình ảnh cho thấy người bảo lãnh và người được bảo lãnh ở chung với nhau chỉ có vài ngày". Kết luận này đưa đến hai câu hỏi: (1) Cần bao nhiêu hình để chứng minh mối liên hệ" và (2) Có phải hình ảnh là cách sử dụng để chứng minh mối liên hệ không" Dĩ nhiên, nếu có những hình ảnh được chụp ở nhiều nơi như Vũng Tàu, Đà Lạt, Nha Trang, Sài Gòn, v.v..., thì hai người có thể được xem là ở chung với nhau nhiều hơn "vài ngày". Nhưng sự từ chối mới đây của Lãnh sự cho thấy dù có một trăm tấm hình cũng chưa thể chấp nhận là bằng chứng về mối liên hệ trong sáng. Lãnh sự viết rằng: "Hình ảnh đã nộp chỉ chuyện nhỏ vì chúng chỉ cho thấy người bảo lãnh và người được bảo lãnh chỉ ở với nhau vào thời điểm chụp hình mà thôi. Thời gian mà tấm hình được chụp không thể phối kiểm. Một số hình có chú thích ghi ngày chụp, nhưng ngày trên hình rất dễ dàng được ngụy tạo". Nó cách khác, bất kể bao nhiêu hình được nộp, nhân viên lãnh sự vẫn đặt nghi vấn về sự liên hệ của hai người.


Một lý do từ chối khác vẫn thường xảy ra là người được bảo lãnh ở Việt Nam không thể nói về thành phố mà người bảo lãnh cư ngụ. Thí dụ: "Người được bảo lãnh không biết những yếu tố căn bản về thành phố Boston mà người bảo lãnh đang cư ngụ". Hầu hết hai người trong cuộc không dùng nhiều thời gian nói chuyện về thành phố mà người bảo lãnh cư ngụ. Thay vào đó, họ thảo luận về đời sống của họ, gia đình của họ và tương lai của họ. Và có hợp lý không khi bạn kỳ vọng người nào đó có thể tả về thành phố của bạn ở mà họ chưa bao giờ sống ở Hoa Kỳ"  Ngay cả tên những nơi chốn ở Mỹ cũng đã khó để phát âm hay để nhớ. Có một người Mỹ nào chưa từng ở Việt Nam có thể mô tả thành phố Việt Nam chỉ dựa trên những gì mà ai đó kể cho anh ta nghe về thành phố đó không" Có lẽ là không.
Sau cùng, Lãnh sự kỳ vọng đương đơn ở Việt Nam biết về những sở thích và giải trí của người bảo lãnh. Một trong những lý do từ chối vì người vợ nói rằng chị biết chồng của chị thích đi câu cá, nhưng chị không biết nơi nào chồng chị thích đi câu hoặc đi với ai. Chúng ta tự hỏi làm sao loại hiểu biết này lại có thể là một bằng chứng về mối liên hệ của hai người" Người vợ có nên biết thêm tên của loại cá và tên của cha mẹ, anh chị em của loại cá này không"
Dĩ nhiên có một số hồ sơ không được xem là "trong sáng", nhưng chúng ta hy vọng rằng Lãnh sự sẽ có thể nhận dạng những hồ sơ này mà không cần phải trừng phạt những hồ sơ chân thật bằng cách hỏi những câu...  không thể trả lời.
Hỏi Đáp Di Trú:
- Hỏi: Làm sao có thể thành công trong việc dùng hình ảnh để chứng minh về mối liên hệ"
- Đáp: Để có thể thuyết phục nhân viên lãnh sự rằng những hình ảnh cho thấy thời gian ở với nhau nhiều hơn "vài ngày", có thể qúy vị cần cung cấp thêm bản sao đăng ký tạm trú, biên nhận thuê khách sạn và những bằng chứng khác cho thấy hai người sống với nhau nhiều hơn "vài ngày".
- Hỏi: Làm sao một phụ nữ ở Việt Nam có thể mổ tả thành phố cư ngụ của người bảo lãnh nếu chị chưa từng ở đó"
- Đáp: Chỉ có một cách duy nhất mà chị ấy có thể làm: Người bảo lãnh phải nói với chị càng nhiều càng tốt về thành phố mà anh ta sinh sống, và phải dạy chị ấy cách phát âm tên của thành phố này.
Quý độc giả muốn có thêm tin tức cập nhật, xin theo dõi qua báo chí hay đón nghe chương trình phát thanh của chúng tôi vào mỗi tối thứ Tư từ 7PM và sáng Chủ Nhật từ 11:00AM, trên các làn sóng 1430AM, 1500AM, và 106.3FM. Hoặc liên lạc với một văn phòng Robert Mullins International gần nhất: Westminster: (714) 890-9933 , San Jose (408) 294-3888 (duy nhất tại đường số 1, không phải đường Monterey), Oakland-San Francisco: (510) 533-8228, Sacramento (916) 393-3388 hay Email: info@rmiodp.com.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chính sách di dân của Hoa Kỳ có một số mục tiêu. Đầu tiên, nó giúp đoàn tụ cho các gia đình bằng cách tiếp nhận những người di dân mà đã có người thân ở Hoa Kỳ. Thứ hai, nó tiếp nhận lao động nước ngoài khi thiếu người lao động Hoa kỳ. Thứ ba, nó cung cấp nơi lánh cư cho những người nước ngoài đang phải đối mặt với sự đàn áp vì lý do chủng tộc, tôn giáo, quốc tịch, thành viên của một nhóm xã hội cụ thể hoặc quan điểm chính trị.
Luật gánh nặng xã hội thời chính quyền trước đã có tác động lớn đến người di dân ở Hoa Kỳ. Theo luật đó, người di dân có thể bị từ chối thẻ xanh nếu họ sử dụng một số phúc lợi công cộng nhất định. Khi họ nghe về Luật gánh nặng xã hội này, nhiều gia đình di dân bắt đầu rút tên ra khỏi danh sách các phúc lợi công cộng mà họ và những đứa con sinh ra ở Hoa Kỳ của họ từng có đủ điều kiện được hưởng.
Đây là phần cuối của loạt bài “Người di dân có du nhập văn hóa của họ không?” Hiện nay, một nghiên cứu mới cho thấy rằng, những người Mỹ da trắng sinh ra ở miền Nam chuyển đến các vùng khác của Hoa Kỳ, đã gây ảnh hưởng đến văn hóa ở nơi ở mới của họ như thế nào. Sau năm 1900, có một cuộc di cư lớn của những người da đen miền Nam đến các thành phố công nghiệp miền Bắc. Nhưng cũng có một số lượng lớn hơn những người da trắng miền Nam chuyển đến các vùng khác của đất nước, không phải đến các thành phố Đông Bắc mà thay vào đó là các bang ở phía Tây.
Các nền kinh tế định hướng tăng trưởng đòi hỏi tiết kiệm và đầu tư. Sẵn sàng tiết kiệm tiền là một đặc điểm văn hóa được tiếp tục trong các nhóm người chuyển đến nơi ở mới. Con cháu của những người di dân có hành vi tiết kiệm rất giống với nơi quê cha đất tổ của họ. Nhìn vào các khoản đóng góp hưu trí của những đứa trẻ người di dân sinh ra ở Mỹ. Các nghiên cứu cho thấy rằng những điều này tương tự như những gì xảy ra ở các quốc gia tổ tiên của họ. Hai nhóm người di dân quan tâm nhất đến việc đóng góp cho quỹ hưu trí của họ là Ireland và Ấn Độ. Tiếp theo là những người di dân đến từ Hà Lan và Thái Lan. Người Việt Nam nằm ở nhóm trên trung bình. Những người từ Campuchia, Lào, Mexico và Trung Mỹ có đóng góp ít tiền nhất vào khoản tiết kiệm hưu trí của họ ở Mỹ và ở nước họ. Những người di dân mang theo hành vi tiết kiệm từ quê hương của họ và sau đó truyền hành vi đó cho con cái của họ.
Đây là phần một của loạt bài gồm có 3 phần. Một số nghiên cứu và sách vở đã cho chúng ta biết về những người di dân, những người trong nội bộ quốc gia hoặc từ quốc gia này sang quốc gia khác, đã truyền tải một số yếu tố văn hóa nhất định của họ cho con cháu của họ như thế nào. Nói cách khác, có những hành vi văn hóa nhất định không được đồng hóa hoàn toàn và không bị bỏ lại ở quê hương của họ.
Dự luật của thượng nghị sĩ Ohio là nhằm mục đích ngăn chặn hàng trăm ngàn trường hợp quá hạn chiếu khán xảy ra mỗi năm. Dự luật sẽ yêu cầu người nước ngoài có chiếu khán không di dân, chẳng hạn như khách du lịch và sinh viên, phải trả hàng ngàn Mỹ kim trước khi vào Hoa Kỳ. Dự luật được đề xuất có tên là Đạo luật Rời khỏi đúng hạn (The Timely Departure Act). Nó sẽ không áp dụng cho các công dân từ 40 quốc gia hiện đang ở trong chương trình được Miễn chiếu khán. Ngoài các quốc gia châu Âu, các quốc gia châu Á duy nhất nằm trong Chương trình được miễn chiếu khán là Brunei, Nhật Bản, Nam Hàn, Singapore và Đài Loan.
Việc sử dụng trí tuệ nhân tạo ("AI") của Sở Di Trú có thể giúp việc duyệt xét đơn EB5 dễ dàng hơn không? Liệu sự thay đổi từ người thẩm định sang AI có ý nghĩa khách quan, hợp lý hơn không?
Công dân Hoa Kỳ sẽ KHÔNG cần chiếu khán để đến Châu Âu bắt đầu từ năm 2024. Tuy nhiên, trước khi đi du lịch, họ sẽ phải điền vào một mẫu đơn trực tuyến. Nó được gọi là European Travel Information and Authorization (Hệ thống Khai báo thông tin và Cấp phép Du lịch Châu Âu). Điều này là cần thiết cho mỗi du khách và sẽ có phí $8.00 USD cho mỗi du khách. Người Mỹ vẫn sẽ dễ dàng đi du lịch đến Châu Âu sau khi họ hoàn thành đơn đăng ký trực tuyến đơn giản này.
Theo một cuộc khảo sát gần đây, nhiều người Mỹ gốc Việt ủng hộ Đảng Cộng hòa hơn so với những người Mỹ gốc Á khác. Tuy nhiên, thế hệ trẻ người Mỹ gốc Việt có thể thay đổi điều đó. Trong nhiều thập kỷ, dân số người Mỹ gốc Á ngày càng tăng của Hoa Kỳ có xu hướng bỏ phiếu cho Đảng Dân chủ. Nhưng luôn có một ngoại lệ: những người Mỹ gốc Việt từng trải qua chiến tranh. Họ giống như những người Cuba thoát khỏi chủ nghĩa cộng sản ở quê nhà, và họ coi đảng Cộng hòa chống cộng nhiều hơn và ít cải cách hơn đảng Dân chủ.
Bộ Nội An (DHS) hiện đề xuất loại bỏ yêu cầu xin Giấy tái nhập cảnh tạm thời cho những người có đơn Điều chỉnh đang chờ duyệt xét và chấm dứt luật tự động từ bỏ đối với các chuyến du lịch quốc tế. Nếu đề xuất này trở thành hiện thực, những đương đơn xin Điều chỉnh sẽ có thể ra nước ngoài trong khi đơn xin Thẻ xanh của họ còn đang chờ được Sở Di Trú duyệt xét.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.