Hôm nay xe của tôi bị hư, tôi đi xe bus. Từ trạm xe bus tôi phải đi bộ một khoảng đường mới tới trường.
Khí hậu mát mẻ, trong lành, tôi đi thư thả, không cảm thấy mệt nhọc và đây cũng là thời gian tôi tập thể dục. Đất vùng này thật tốt, nhà nào cũng cây cối xum xuê, nhất là những cành cam chìa ra ngoài hàng rào trĩu trái vàng rực, thật đẹp mắt.
Gần đến trường, tôi gặp 4 em đang công kênh nhau, đu vào bờ tường với những trái cam trên cao. Tôi vội đến bảo các em ngừng hái. Tuy không học với tôi, nhưng các em cũng nghe lời tôi, buông cành cam và leo xuống.
Tôi biết các em không bẻ cam để ăn mà thấy đẹp chỉ bẻ chơi. Các em ngây thơ, coi những quả cam trên cây như những viên sỏi trên đường. Các em bẻ những trái cam trong vườn người như các em đá những viên sỏi đẹp dưới chân. Các em không nghĩ đây là hành động không tốt, cũng không nghĩ đến nguy hiểm nếu té. Các em vẫn hồn nhiên cười nói với tôi: Đâu có té, chúng em vịn chắc mà. Chủ nhà cũng không có la. Những trái này rụng đầy dưới đất nè cô chúng em không lượm cam dưới đất vì nó dơ rồi, không còn đẹp nữa.
Tôi không nỡ la các em, nhưng nghiêm mặt giải thích: Các em đã lấy những thứ không phải của mình, đã vậy còn không để ý đến những nguy hiểm đang chờ các em. Tôi yêu cầu các em về trường ngay và hết giờ học sẽ đến xin lỗi chủ nhà. Thấy tôi giận, các em ríu ríu dạ và vội về trường.
Tôi suy nghĩ sẽ phải nói những gì để các em có thể phân biệt đúng sai trong những trường hợp này! Ngày xưa khi còn bé, cô giáo tôi đã kể chuyện: Một chú bé khát nước đã hái một quả cam chín trên cây cam được trồng trên lề đường. Hái trái cam xong, chú bé lấy giấy ghi số điện thoại nhà mình, cột vào cành cam rồi mới lột trái cam ăn. Chú ăn trái cam thật ngon lành, thoải mái vì chú biết ba, mẹ chú sẽ trả tiền trái cam này cho nhà nước. Phải rồi, chút nữa vào lớp, tôi sẽ kể chuyện chú bé này và phân tích đúng, sai cho học sinh tôi nghe.
Trúc Xanh - Giải Khuyến Học
Khí hậu mát mẻ, trong lành, tôi đi thư thả, không cảm thấy mệt nhọc và đây cũng là thời gian tôi tập thể dục. Đất vùng này thật tốt, nhà nào cũng cây cối xum xuê, nhất là những cành cam chìa ra ngoài hàng rào trĩu trái vàng rực, thật đẹp mắt.
Gần đến trường, tôi gặp 4 em đang công kênh nhau, đu vào bờ tường với những trái cam trên cao. Tôi vội đến bảo các em ngừng hái. Tuy không học với tôi, nhưng các em cũng nghe lời tôi, buông cành cam và leo xuống.
Tôi biết các em không bẻ cam để ăn mà thấy đẹp chỉ bẻ chơi. Các em ngây thơ, coi những quả cam trên cây như những viên sỏi trên đường. Các em bẻ những trái cam trong vườn người như các em đá những viên sỏi đẹp dưới chân. Các em không nghĩ đây là hành động không tốt, cũng không nghĩ đến nguy hiểm nếu té. Các em vẫn hồn nhiên cười nói với tôi: Đâu có té, chúng em vịn chắc mà. Chủ nhà cũng không có la. Những trái này rụng đầy dưới đất nè cô chúng em không lượm cam dưới đất vì nó dơ rồi, không còn đẹp nữa.
Tôi không nỡ la các em, nhưng nghiêm mặt giải thích: Các em đã lấy những thứ không phải của mình, đã vậy còn không để ý đến những nguy hiểm đang chờ các em. Tôi yêu cầu các em về trường ngay và hết giờ học sẽ đến xin lỗi chủ nhà. Thấy tôi giận, các em ríu ríu dạ và vội về trường.
Tôi suy nghĩ sẽ phải nói những gì để các em có thể phân biệt đúng sai trong những trường hợp này! Ngày xưa khi còn bé, cô giáo tôi đã kể chuyện: Một chú bé khát nước đã hái một quả cam chín trên cây cam được trồng trên lề đường. Hái trái cam xong, chú bé lấy giấy ghi số điện thoại nhà mình, cột vào cành cam rồi mới lột trái cam ăn. Chú ăn trái cam thật ngon lành, thoải mái vì chú biết ba, mẹ chú sẽ trả tiền trái cam này cho nhà nước. Phải rồi, chút nữa vào lớp, tôi sẽ kể chuyện chú bé này và phân tích đúng, sai cho học sinh tôi nghe.
Trúc Xanh - Giải Khuyến Học
Gửi ý kiến của bạn