Một thời ai cũng nguyền rủa giới lãnh đạo Hà Nội già nua, tham quyền cố vị những con người chỉ chờ mong cái lễ quốc táng đúng vậy, phần lớn họ cầm quyền cho đến chết, ngày nay lớp trẻ hơn và rồi những chuyên viên mới ra trường trẻ hơn nữa. Tất cả ít ra bề ngoài đều xắn tay áo để làm việc, nhưng một đất nước ngày càng tồi tệ hơn từ thượng tầng kiến trúc đến hạ tầng cơ cấu vô phương cứu chữa, trong khi chờ đợi cái ngày tàn như Liên Xô cũ và Đông Âu, ở đây và bây giờ có danh gọi cho thời này, đó là: bất lực và hết thuốc chữa! Cộng sản trong khi đào mồ chôn chủ nghĩa bản đã kiệt sức và tự chôn lấy chính mình!
Người dân hay đùa không biết nước từ Bắc cực tan băng nhanh quá, chuyện ngập nước, tắc đường những nhà quản lý xã hội chủ nghĩa đành bó tay, hết họp tới bàn nhậu nhưng đường xa vẫn không thấy ánh sáng cuối đường địa đạo!
Việt Nam thuộc 10 nước chịu nhiều thiên tai nhất, vì đâu? Trong nước những thông tin tràn ngập trên các báo Tắc đường, kẹt xe, ngập nước, mưa kéo dài gây ngập nặng, giao thông hỗn loạn, Đà Nẵng mưa lớn ngập đường không lối thoát, Thành phố Huế ngập nặng sau trận mưa đêm, mưa lớn ở Hà Nội có 3 người chết do bị rò điện, Thành phố Nghệ An sũng nước sau trận mưa đêm, Sài Gòn ngập nặng sau cơn mưa lớn... Nhiều đến mức như đi ngang qua bệnh viện ung bướu hà tất có những khúc xương rơi!
Không ai từ chức hết vì không ai chịu trách nhiệm! Dân chúng rất bất bình nhưng công an với nòng súng cùng vòi rồng hơi cay sẵn sàng theo lệnh đàn áp người dân cho dù chính đó là gia đình họ cũng đang trong nỗi bức xúc. Hết Bộ Sở Giao thông, Bộ Sở Xây dựng, Bộ Sở Công an Thành phố, lại đến Chủ tịch Nước, Thủ tướng, Chủ tịch UBND Thành phố nhất tề xin hứa nhưng đều như Cụi, mọi sự đâu vào đó, vấn đề là chúng ta đang bước đi trên con đường nào, tất cả trong u mê tăm tối !
Nguyên nhân nào?
Rõ ràng như lời Ông Võ Trần Chí phát biểu Tôi không có khả năng làm Bí thư Thành ủy Sài Gòn, nhưng Ông Nguyễn Văn Linh buộc phải làm vậy thôi! Trong hàng ngũ đảng viên cao cấp Cộng sản gọi Võ Trần Chí là tú ông, những gì xảy ra cho Việt Nam, đó là hệ lụy tất yếu từ nhiều năm cai trị của những chính trị gia trước đó. Đất nước sẽ còn những hậu quả lâu dài do những lãnh tụ như hôm nay: từ quốc táng đến dâm táng thật bi thương!
Con đường tối tăm này sẽ kéo dài trong bao lâu nữa cùng sự chịu đựng của người dân cho đến bao giờ? Đã có bao nhiêu người phải chịu thiệt hại về hoa màu tài sản do con nước thủy triều ngày càng dân cao, những câu hỏi ngày càng bỏ ngỏ về năng lực của người lãnh đạo và nói đúng ra đã có ai bầu về năng lực của họ mà gọi là bỏ ngỏ!
Tất cả các lãnh tụ Cộng sản có cái khí phách là khi đương quyền không dám làm, chờ cho đến khi về hưu sắp xuống lỗ mới huyênh hoang có điều kiện và bài toán đặt lên luôn không có lời giải ! Ý chí và quyền lực đều vô định do khả năng lãnh đạo không có nên nó sẽ mãi là định hướng biến con người thành những vật thí nghiệm – Guinea pig.
Nhà lãnh đạo thật sự không có khả năng để kiểm chứng lại những kế hoạch quốc gia trên phạm vi chiến lược và sách lược!
Tất cả những gì tại Việt Nam ngày nay đều là mô hình từ thời Xô Viết đầy các Viện nhưng không có viện nào làm ra việc gì! Từ Bộ thượng đến Bộ hạ chỉ mình ông vừa đá bóng vừa thổi còi không ai kiểm soát được các ông cả vì đó là những sự nhân danh BÍ MẬT QUỐC GIA!
Nào Bộ ra nhiệm vụ, Bộ cấp tiền, Bộ chỉ đạo thực hiện; Bộ thẩm định, Bộ trình phê duyệt, Bộ cất nhắc, Bộ bổ nhiệm cán bộ…vậy nếu bạn là Viện trưởng một Viện bạn có dám sang lề bên kia không? Không thể có sự sáng tạo là vậy!
Độc tài, Độc Quyền, Độc Diễn... Độc ác thì đều họ Độc cả!
Vì độc quyền, nên không cần phải cố gắng. Cũng như phần lớn các viện nghiên cứu thuộc các bộ ngành khác, sự trì trệ ở đây chỉ có xu hướng càng ngày càng dâng cao. Cho nên các viện nghiên cứu nay thường chỉ còn vỏ mà không còn ruột. Các chuyên viên giỏi đều ra đi trong nền kinh tế thị trường hoang dã, đó là sự thật!
Từ tư tưởng đến hành động, một khi não bộ là các Viện chỉ còn là cái vỏ, tất yếu xảy đến những điều như đang xảy ra: từ quốc táng đến dâm táng của cha con Lê Chiêu Thống thời mới.
Điều quan trọng trong sự nhầm lẫn của chế độ Cộng sản Việt Nam ngày nay là: lẫn lộn tư duy, lẫn lộn thành phẩm.
Tư duy vẫn là Mác Lê cũ nhưng phương tiện, tư liệu sản xuất không phát minh được gì ngoài sự vay mượn của Tư bản và kết quả thành phẩm với tầng lớp mới bóc lột cướp giật nhơ bẩn hơn mọi thời: lòng tham của một đảng viên bằng dục vọng của các công dân cộng lại! Đó là tầng lớp tư bản đỏ!
Mô hình điều khiển quốc gia đòi hỏi những người lãnh đạo, quản lý đất nước ở mọi cấp phải hoàn thiện chính bằng những hiểu biết sâu sắc về đô thị học vì vốn nguyên ngữ Hy Lạp, chữ chính trị là điều khiển các thị thành – politique = polis + têchnê. Đặc biệt, các vấn đề đều được phân tích với luận cứ khoa học chắc chắn.
Biết bao chợ búa, trường học được xây nên nhưng rồi bỏ không trong khi vô số nơi trên đất nước này thiếu trường lớp! Đó là hình ảnh về khả năng của của các lãnh đạo Cộng sản Việt Nam. Tất cả những gì đang xảy ra trên đất nước này ngày nay chỉ là mỹ từ, những thành tích ngụy tạo được nâng lên trong thiên đường của Mác chỉ càng làm xấu đi bộ mặt Tiến sĩ đầy khoa bảng của ông!
Hãy dùng ngay những gì của Mác để loại Mác ra khỏi đất nước này, hãy phủ định của định, hãy biết khởi đầu! Làm lại chính mình để chuyển biến xã hội!
Hiện nay, tầng lớp bị thiệt thòi nhất chính là nông dân, họ luôn được dùng như chiêu bài hàng đầu trong các cuộc đấu tranh của cộng sản để nắm chính quyền, nhưng người nông dân chân chất trên các cánh đồng giúp chúng ta hằng ngày dùng đủ đã bị quên lãng! Song những khúc nhạc đồng quê như vẫn mãi reo lên trong mỗi tâm hồn người dân Việt: Bao giờ ngọn lúa ngoài đồng, tiếng chim còn hót… Tôi vẫn lạc quan về dân tộc mình!
Nguyễn Quang
Gửi ý kiến của bạn