Hôm nay,  

Đừng Coi Thường Bệnh Bỏ Quên Trẻ Nhỏ

18/04/201200:00:00(Xem: 13785)
Sống trong một xã hội mà một cơn sốt thiếu thời giờ lúc nào cũng rình rập, thì căn bệnh “quên” đã trở nên một hội chứng bất trị của nhiều người. Thử hỏi một ngày bạn quay cuồng trong công việc tất bật từ lúc tới sở làm cho đến khi về nhà, việc tư lại tiếp tục chồng chất, bảo sao trí nhớ con người không có lúc kiệt quệ mà quên cái này, bỏ cái kia. Tuy nhiên, có một bệnh quên thời đại, đã ngày càng phổ thông mà bạn không thể không biết tới.

Hội chứng “bỏ quên trẻ nhỏ” đã biến thành mối quan tâm rộng lớn của mọi tầng lớp xã hội ngày nay vì mức nguy hiểm do hậu quả của nó đem lại. Trong sự suy sụp, èo uột của kinh tế, người không có việc làm thì bận rộn tìm việc hay không đủ tài chánh lo cho con cái, trẻ nhỏ. Người có việc, vì sự cắt giảm, cắt người, phải chịu áp lực nhiều hơn nơi công sở. Việc nhà làm hoài không hết, lại còn phải lo cho con cái chu toàn, đã biến con người thành cái máy làm việc không ngơi nghỉ.

Bệnh “bỏ quên trẻ nhỏ” đã gây ra những hậu quả nghiêm trọng. Đó là trường hợp của một em bé 2 tuổi bị chết trong xe vì mẹ bỏ quên.

Bà Karen Murphy(40 tuổi, ở bang Virginia, Mỹ) là một bác sĩ thú y, bị buộc tội giết người và bỏ bê trẻ nhỏ, có thể phải đối mặt với 40 năm tù giam. Daily Mail cho biết, ngày 17/6/2011, khi Karen về đến nhà lúc 4 giờ chiều thì nhận được điện thoại của chồng nói rằng bé Ryan không có ở nhà trẻ. Khi Karen nhớ ra, mở cửa xe mình, thì phát hiện bé trai vẫn bị giữ trên ghế ngồi từ buổi sáng. Cậu bé sau 7 tiếng trong xe cửa đóng, đã tử vong vì nóng. Ngay sau đó, bà đã bị bắt. Theo hãng NBC dẫn thông tin điều tra cho biết, đây không phải là lần đầu tiên Karen Murphy bỏ quên con trong xe. Trước đây, bà đã từng bỏ quên cậu bé trong xe 20 phút. Theo bạn bè kể, bà có một cuộc sống gia đình rất hạnh phúc và là một bà mẹ thương yêu con cái. Bà có 3 đứa con 11,9 và 2 tuổi, bà còn làm chủ một bệnh viện thú y lớn.

Bi kịch của lầm lỗi tai hại không thể giải thích này không phải là một tội ác. Tuy nhiên bà mẹ ấy sẽ phải rời gia đình êm ấm và 2 đứa con nhỏ để ngồi tù trong những năm còn lại đời mình. Bà không những mất đi đứa con nhỏ yêu thương mà còn phải sống trong địa ngục tăm tối của sự dày vò và hối hận vì một phút quên lãng vô tình của mình.

Hỡi những bà mẹ tay xách, nách mang, chân lúc nào cũng chạy, đầu óc lúc nào cũng bận rộn để nhớ lịch họp hành, chợ búa, tã, sữa, sinh nhật người này người nọ nhưng lại quên phắt con cái của mình. Có một sự việc xảy ra ngoài tầm nhận thức của con người, một hậu quả bi thảm của đời sống tất bật điên cuồng ngày nay, đó là sự xáo trộn của đầu óc. Đó là hiện tượng bỏ quên con nhỏ trong xe, đã được đặt tên là “Hội chứng bỏ quên trẻ nhỏ”.

Hội chứng này không chỉ xảy ra tại Hoa Kỳ mà còn ở nhiều nơi khác, Nó không những xảy ra cho các bà mẹ, mà cả những ông bố hay các ông bà trông cháu. Từ năm 1990, tại Mỹ đã có hơn 600 vụ rủi ro xảy ra chưa kể những vụ không được báo cáo. Năm rồi ở Ý, trong vòng 1 tuần có liên tiếp hai đứa bé bị chết vì bị cha mẹ bỏ quên.

Một trong 2 trường hợp này Lucio Petrizzi, là một giảng viên đại học, tưởng đã bỏ đứa con gái 22 tháng của mình ở nhà giữ trẻ. Thực ra ông đã bỏ quên em trong xe 5 tiếng đồng hồ và em chết dưới cái nóng ngột ngạt. Ông nói với cảnh sát “Tôi không hiểu tại sao, cái gì đã xảy ra, dường như ai đã lấy mất đầu óc tôi rồi”.

Năm 2010, một bác sĩ 40 tuổi khi đang đem con mình tới nhà giữ trẻ ở Cypress Hoa Kỳ, ông nhận được một cú phôn khẩn cấp. Ông lái thẳng tới bệnh viện theo quán tính và quên phắt đang chở cậu con trai yêu quí 5 tuổi trong xe. Ông chỉ phát hiện ra điều mình quên 8 tiếng đồng hồ sau, khi vợ ông gọi điện thoại cho ông, và đứa bé đã chết cứng vì nóng trên ghế sau xe ông.

Hầu hết các tai nạn đều xảy ra trong những ngày nóng nhưng có một trường hợp cái chết xảy ra một ngày nhiệt độ trung bình khoảng 63 độ F.

Janette Fennell, giám đốc của một tổ chức ngăn ngừa cái chết và tổn thương cho trẻ nhỏ nhận xét, “Một phần bi kịch xảy ra vì người ta không ai ngờ sự việc lại xảy ra cho chính họ. Người thì nghĩ rằng, quên một vài phút có hề gì, đâu phải chuyện của 8,9 tiếng. Nhưng họ đâu hiểu rằng họ đã bỏ quên chúng, đầu óc họ cứ đinh ninh, chúng đã ở trong nhà giữ trẻ rồi, và óc họ cho một tín hiệu, từ đây đến cuối ngày không có gì phải lo nữa cả.”

Bà Fennell thêm rằng, theo những con số và sự kiện của những tai nạn xảy ra, chúng ta không thấy có gì rõ rệt trong việc quy kết những người bị mắc hội chứng quên này thuộc vào nhóm người có đi làm, không đi làm, nam hay nữ, giàu hoặc nghèo. Thường, người ta hay nghĩ phụ nữ có đi làm sẽ mắc bệnh này. Thực tế thì bi kịch lại xảy ra cho các ông bố nhiều hơn các bà mẹ, thậm chí cả với các bà nội, ngoại hay những bà mẹ không đi làm chỉ ở nhà coi con.

Tôi đã chứng kiến một tai nạn chết người xảy ra cho một bé gái 7 tuổi ở kế bên nhà tôi. Sáng hôm đó mẹ em vì phải chạy ra ngân hàng đã giao em lại cho bà ngoại(52 tuổi) giữ. Em ngồi im lặng xem hoạt hoạ trước một màn hình tivi to khoảng 21 inches, trong khi cậu em trai 5 tuổi của em chơi bên cạnh. Em đòi ăn bánh cookies và bà ngoại chiều cháu bèn lui cui dưới bếp làm bánh cho các cháu ăn. Bi kịch xảy ra khi cậu bé chạy đến quay cái trục của tivi chơi. Tivi được đặt trên một cái trục quay 360 độ để người xem có thể quay theo góc cạnh nào tùy thích. Thình lình vì sức quay và lực đẩy của đứa bé quá mạnh, chiếc tivi rời khỏi bàn quay, rơi xuống phang ngay vào đầu bé gái. Em chết ngay tại chỗ. Khi tôi chạy qua xem thì em đã nằm co quắp lạnh ngắt bên chiếc tivi loại tube cũ to đổ lăn kềnh.

Bà ngoại em không bị kết tội vì cái chết của em nhưng bà lúc nào cũng bị mặc cảm phạm tội đeo đẳng suốt đời. Bà giờ trông xơ xác, già hẳn đi,mắc bệnh trầm cảm, hồi hộp, sợ hãi và mưu toan tự tử mấy lần. Bà luôn bị ám ảnh với ý nghĩ, lúc ấy sao mình lại chểnh mảng thế, sao lại ỷ y không trông nom cháu kỹ càng để sự việc đáng tiếc xảy ra. Bà đau đớn vì mất đứa cháu gái bà thương yêu và ân hận suốt quãng đời còn lại vì một phút vô ý của mình, chưa kể cái đau mất con của người mẹ.

Những báo cáo cho biết bi kịch thường xảy ra với những bậc cha mẹ cẩn thận mà lại lẩm cẩm. Loại người mua cả khoá cửa an toàn cho con nhưng hay đãng trí. Có một số trường hợp quá cẩn thận đến nỗi cột chiếc ghế an toàn của con vào đằng sau xe và quay mặt(rear-facing) vào lưng ghế để bảo đảm an toàn hơn. Tuy nhiên những nghiên cứu cho thấy những yếu tố góp phần vào hội chứng quên này là áp lực của công việc và cố gắng làm quá nhiều thứ một lúc. Thiếu ngủ, cuộc sống lứa đôi không hoà thuận, hay ảnh hưởng của việc sử dụng thuốc cũng góp phần vào việc đánh gục sự minh mẫn của trí nhớ.

Nếu bạn làm việc nhiều quá và cảm thấy kiệt sức, hãy cẩn thận, có thể óc bạn không kham nổi quá nhiều mệnh lệnh của bạn nữa đâu.


Không ai có thể nghĩ đến việc một phút quên lãng đã ảnh hưởng đến những đứa con yêu quý của bạn. Nhưng nó đã xảy ra cho Lyn Balfour, 40 tuổi, là một nhân viên tình báo ở Bosnia và Iraq. Vàp ngày 30 tháng 3 năm 2007, một trân bão đầy áp lực nặng nề đã làm thay đổi hết mọi sự. Bé trai 9 tuổi của bà bị cảm lạnh. Người mẹ đã thức suốt đêm để chăm cho con. Sáng ra dù kiệt sức, bà vẫn lái xe đưa con tới nhà người giữ trẻ. Hôm ấy xe của chồng hư, bà phải chở chồng tới sở và bé trai được đặt ở ghế an toàn phía sau xe, khuất tầm nhìn của Lyn. Sau khi bỏ chồng xuống, óc bà theo thói quen bảo bà rằng đã “bỏ xuống” rồị. Bà chạy ngang qua nhà người giữ trẻ mà không dừng lại như đi trong vô thức. Người giữ trẻ có gọi bà vài lần trong ngày mà bà không trả lời. Cho đến 4 giờ chiều khi ra khỏi sở, bà gọi cho người giữ trẻ và hỏi con bà có sao không? Người giữ trẻ bảo, bà không có đem con tới gởi hôm nay. Lyn la lớn “ Bà nói vậy là nghĩa gì? Nó ở đó mà” . Người giữ trẻ một mực nói bà không có đem nó tới. Bà hỏi thêm, chồng bà có tới rước nó không? Nhắc đến chồng, một tia sáng chợt loé lên trong óc bà, bà chạy ra xe, chân chạy miệng la “Tôi có chở nó tới, tôi biết đã đem nó tới rồi”.

Tuy nhiên, nhìn qua làn cửa kiếng, bà đã thấy con bà còn được cột trên dây an toàn của ghế xe. Mắt em nhắm nghiền, khuôn mặt không còn sự sống. bà la lên một cách cuồng loạn cầu cứu mọi người kêu xe cứu thương dùm bà và bắt đầu làm cấp cứu mong em sống lại. Bà biết đã quá trễ nhưng cố gắng để cứu con bà làm CPR trong điên loạn. Em bé đã chết từ lâu. Bà bị vào tù với tội danh, ngược đãi, sao nhãng bổn phận và giết con không cố ý.

Trong cuộn băng ghi lại cuộc thẩm vấn của bà, bà đã than khóc một cách đau khổ “Tôi đã giết con tôi, trời ơi, lỗi tại tôi, lỗi tại tôi”. Người ta nghe được những tiếng la hét van nài con sống lại.

Hiện nay, bà đang vận động một chiến dịch kêu gọi sự cảnh báo của mọi người về hội chứng “bỏ quên trẻ nhỏ”. Bà nói “Ngày xưa, tôi nghe đến chuyện này xảy ra cho người khác và nghĩ chuyện thật là điên khùng, vì tôi không bao giờ ngờ nó xảy đến cho chính tôi”. Bà khích lệ mọi người có con nhỏ cố gắng bằng mọi cách tự bảo vệ mình đừng để điều đáng tiếc như thế xảy ra. Tỷ như dặn các người giữ trẻ phải liên lạc hay gọi cho cha mẹ, ông bà ngay khi thấy hôm đó các em nhỏ vắng mặt không có lý do báo trước. Hoặc viết một dòng chữ lớn, “đừng quên em bé” dán trên bảng xe ngay trước mắt mình. Hay tập một thói quen nào đó như, bỏ bóp, ví phía sau xe, gần ghế ngồi của em bé và luôn luôn kiểm soát ghế con mình trước khi bước xuống xe. Bởi vì ai cũng có khuyết điểm, ai có thể bảo đảm rằng mình không bao giờ làm lỗi, mà cái lỗi này lại là cái lỗi chết người.

Gần đây nhất, ngày 5 tháng Ba, 2012, một bé gái 3 tuổi bị bố mẹ bỏ quên ở quán ăn Chuck E.Cheese ở Bel Air, Maryland và chỉ phát hiện là mất tích khi bố mẹ bé nhìn thấy cô con gái trên bản tin truyền hình vào buổi tối. Nhân viên nhà hàng chỉ biết bé Harmony bị bỏ quên khi cô đến chỗ họ kêu khát nước vào lúc 8 giờ 30 tối thứ Hai. Họ đã báo ngay cho cảnh sát và khai báo rằng bé gái đến đây vào khoảng 4 giờ chiều và tham gia vào một bữa tiệc lớn gồm khoảng 10 thành viên trong một gia đình.

Bố mẹ cô cũng tham gia bữa tiệc đó và có lẽ họ bỏ quên cô con gái vì nghĩ rằng bé đã được họ hàng đưa đi cùng khi rời khỏi nhà hàng.

Ba ngày sau, ngày 9 tháng Ba, 2012 cũng tại Chuck E.Cheese ở Texas, lại 1 bé gái 5 tuổi bị bỏ quên trong ngày sinh nhật được tổ chức ở đó. Bà mẹ có 10 đứa con này chỉ phát hiện ra sự vắng mặt của cô bé sáng hôm sau khi chuẩn bị đưa các con đến trường.

Chỉ trong vòng 1 tuần có đến 2 đứa bé bị bỏ quên ở Chuck E. Cheese !!!!

Tuy nhiên không chỉ có thế, đài truyền hình ABC còn tìm ra trong những năm gần đây ít nhất có thêm 3 vụ nữa, tất cả toàn là trẻ 2 tuổi bị bỏ quên ở các chi nhánh khác của Chuck E. Cheese. Những nơi đó là West St. Paul, IL; Chicago, IL; và Fort Worth, TX.

Hội chứng “bỏ quên trẻ nhỏ” xảy ra cho bất cứ giai cấp nào trong xã hội, bất kể sắc tộc, giới tính, tình trạng tài chánh. Cái giá cho sự bỏ quên là bị kết tội, bất kể vì vô ý hay cố ý.

Đầu năm nay, hai cặp vợ chồng ở Chicago Shanpreta Howard và Antowain Johnson đã cố tình “bỏ quên” hai đứa con 12 tuổi và 9 tuổi ở nhà một mình để bay đi Las Vegas chơi với một nhóm bạn. Họ bị bỏ tù với tội bỏ bê con cái khiến chúng ở trong tình trạng nguy hiểm.

Cặp vợ chồng này rời Chicago đêm thứ tư 22 tháng 2,2012 và không trở về cho tới chiều thứ sáu 24 tháng 2,2012. Thầy giáo hai đứa trẻ không thấy chúng đi học, gọi về nhà mới hay chúng bị bỏ ở nhà một mình, sau đó họ báo cảnh sát. Đã vậy họ còn đăng hình và thông báo cùng bạn bè để chia sẻ tin vui bằng câu sẽ “đi trác táng” trên facebook của họ. Người mẹ còn khoe đã đi làm móng tay xong và không quên viết câu “cha mẹ yêu các con bằng cả trái tim và sẽ du lịch cho tới tận cùng trái đất cho các con” !!!

Độc giả đọc bản tin này rất giận dữ và kết án cặp vợ chồng này vô trách nhiệm và không thương yêu con cái. Độc giả tự hỏi, họ có tiền đi Las Vegas phung phí, ăn chơi, cờ bạc, sao lại không thể trả tiền giữ con. Nếu không thì cũng đem gởi cho gia đình hay người thân trông nom dùm, thời gian là hai ngày đâu phải chỉ một vài giờ. Hơn nữa luật pháp xứ Mỹ đã quy định sự an toàn cho đứa trẻ là không được bỏ trẻ em dưới 14 tuổi ở nhà một mình mà không có người lớn trông giữ.

Sau khi nhìn qua những sự kiện kể trên chúng ta rút ra được một bài học kinh nghiệm hay cho cuộc sống ngày nay. Để sống còn, chúng ta đã phải thổi quá nhiều bong bóng để giữ thăng bằng và còn nổi được trong bầu không khí hiện tại. Nếu chúng ta không tiếp tục tung hứng những quả bóng, lỡ tay làm nổ từng quả từng quả một, chính chúng ta sẽ bị rớt vào khoảng không mất hút. Chúng ta cũng không thể đi chậm hay dừng lại trong thời đại tiến hoá này, ngược lại sẽ bị đào thải hay rớt lại phía sau. Do đó chỉ còn cách để mình cuốn theo nhịp sống, nhưng lúc nào cũng nên dè chừng, cẩn thận kiểm soát lại chính mình, đừng quá coi thường những sự việc tưởng là nhỏ nhưng hậu quả rất lớn. Hội chứng “quên” xảy ra với tất cả mọi người nhưng rủi ro do bệnh “bỏ quên trẻ nhỏ” rất nghiêm trọng, nếu ngăn ngừa được, chúng ta nên làm ngay, khi bạn có con hay cháu nhỏ.

Trịnh Thanh Thủy

Tài liệu tham khảo

Parents 'leave young children home alone for TWO DAYS while they jet off to Vegas for party weekend'
http://www.dailymail.co.uk/news/article-2118184/Parents-leave-young-children-TWO-DAYS-jet-Las-Vegas-party-weekend.html

Forgotten baby syndrome 
http://www.dailymail.co.uk/femail/article-2113440/Forgotten-baby-syndrome-It-unthinkable--accidentally-leaving-baby-hours-lots-busy-parents-devastating-consequences.html

Trịnh Thanh Thủy

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
QUẬN CAM, Calif. -- Một dược sĩ Mỹ gốc Việt bị truy tố vì liên hệ tới một nhóm chuyên gia y tế gian lận thuốc gây nghiện và gạt tiền của Medicare, Medicaid nhiều triệu đôla.
Trung Quốc thực hiện nhiều bước đi nhằm đẩy mạnh yêu sách chủ quyền ở cả biển Đông lẫn biển Hoa Đông
Hành động tự thiêu là dùng sự hy sinh cao nhất để cảm hóa những ai có mưu đồ bất chính. Xin đừng hiểu đây là hành động bạo lực để gieo hận thù.
Hy vọng đội tuyển Đức của xứ tôi cũng sẽ nối gót Hòa Lan để cũng được vào vòng kế tiếp
IRCC, Inc thành lập 1976 sưu tầm các di sản thuyền nhân và VNCH từ năm 1800
Theo sự nhận xét của người viết, Brazil đá không có gì xuất sắc, may mắn thắng Chile
Obama đã từng tuyên bố: Mỹ không còn là một săn đầm quốc tế, và chính nước Mỹ cũng mong muốn như vậy
Sau 4 năm 4 tháng bị hành hạ, cuối cùng cô Đỗ Thị Minh Hạnh đã tự do
Tôi biết gì về cải lương? Thiệt sự, không bao nhiêu hết. Đó là lời rất mực chân thật.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.