Hôm nay,  

Bùi Tín Viết Riêng Cho VOA,Thứ Năm,16 Tháng 2 Năm 2012:

18/02/201200:00:00(Xem: 10048)

Bùi Tín Viết Riêng Cho VOA,Thứ Năm,16 Tháng 2 Năm 2012:

Điếu Cày vẫn mất tích, cả nhà nước cũng mất tăm

Bùi Tín

Đã 16 tháng nay, anh Nguyễn Văn Hải biệt danh Điếu Cày biệt tăm biệt tích. Anh là một thanh niên trí thức yêu nước, một nhân vật đối kháng ôn hòa nổi bật, một tay phản biện cừ khôi.

Trước hết anh là một nhà báo năng động, chủ trương Câu lạc bộ Nhà báo Tự do, với tôn chỉ “nói lên thực trạng xã hội, tâm tư nguyện vọng của nhân dân”; anh còn có mạng blog riêng mang tên Dân báo, khá đông bạn đọc.

Năm 2007 anh tham gia các cuộc xuống đường của thanh niên Sài Gòn chống bành trướng Trung Quốc định rước đuốc Olympic Bắc Kinh qua quần đảo Trường Sa. Anh viết trên blog phóng sự về biên giới, tố cáo Trung Quốc gặm nhấm của ta một số điểm ở Bản Dốc và Nam Quan.

Anh bị bắt tháng 4-2008, bị kết án 30 tháng tù giam về tội danh kỳ lạ là “trốn thuế”. Anh thụ lý đầy đủ 30 tháng tù đến cuối tháng 10 -2010, nhưng số phận đen đủi vẫn bám riết anh. Anh vẫn bị giữ trong tù, chưa được về nhà lấy một ngày, không qua một phiên xử mới nào.Về phía nhà nước không có một lời giải thích. Nhà nước tuyệt nhiên không cho biết gì về anh.

Vậy mà việc cực kỳ phi lý trên đây đã kéo dài không phải 1 tuần lễ, 2 hay 3 tuần, hay 2, 3, tháng, mà hơn 16 tháng nay, gần 500 ngày rồi. Gia đình anh, chị Dương Thị Tân vợ anh viết hơn 20 lá đơn, gõ đủ loại cửa của nhà nước ở Sài Gòn và trung ương, nhưng không có một hồi âm chính thức. Cả những kiến nghị của hàng trăm, hàng ngàn người dân, cả văn thư của nhiều tổ chức và chính phủ trên thế giới gửi các chức sắc của nhà nước Việt Nam cũng cùng chung số phận. Đi cùng sự mất tăm của nhà báo Điếu Cày là sự mất tích trên thực tế của nhà nước Việt Nam, cứ như nhà nước này không hề tồn tại.

Vậy mà những ngày đầu năm, các nhà lãnh đạo cao nhất của nhà nước đều hứa hẹn mọi sự tốt đẹp an lành cho toàn dân. Nào là xây dựng nhà nước pháp quyền nghiêm minh, nền tư pháp công bằng, chống tham nhũng quan liêu, xa rời quần chúng. Chỉ một trường hợp anh Điếu Cày, cả công luận trong và ngoài nước đều ngóng trông suốt 16 tháng trời, vẫn chỉ một sự im lặng khó hiểu, một sự ngậm tăm quá đáng không thể biện bạch.

Nghiêm trọng hơn nữa là tin từ cơ quan công an quận 3 Sài Gòn hé ra cho biết anh bị “mất tay”. Vậy có thật không? Mất ngón tay, bàn tay, hay cánh tay, và vì sao?

Sự độc ác đến tột cùng khó tưởng tượng nổi là chỉ một câu hỏi của chị Dương Thị Tân cầu xin họ cho biết rõ chồng chị còn sống hay không, có khỏe không, có bị mất tay không, và cho chị dấu hiệu của tình hình ấy. Thế mà vẫn chỉ có sự im lặng độc ác và ngang ngược.

Làm sao giải thích được sự kỳ quặc đến tột cùng của một nhà nước có pháp luật hẳn hoi, lại còn có cả những nghị định quy định các cơ quan nhà nước phải trả lời chất vấn, khiếu nại của công dân ra sao.

Trong bất cứ nhà nước dân chủ nào khác, trường hợp éo le như của chị Tân đã được giải quyết từ rất lâu rồi. Chủ tịch Ủy ban Nhân dân thành phố Sài Gòn, đại biểu Quốc hội thành phố Sài Gòn, giám đốc công an thành phố hay viện trưởng Viện Kiểm sát thành phố đều có trách nhiệm tìm hiểu và trả lời trong vòng 1 tuần lễ, từ cuối năm 2010. Họ coi trọng sinh mạng, quyền sống, nỗi lo lắng của người dân đã bầu họ ra cầm quyền. Vậy mà ở Việt Nam chính quyền luôn mồm tự khoe là chính quyền của dân, do dân, vì dân.

Ở bất cứ quốc gia dân chủ nào khác, khi cả cấp thành phố đều ù lỳ, quan liêu, vô trách nhiệm thì bộ máy trung ương phải vào cuộc ngay, tìm hiểu và thúc dục cấp dưới trả lời cho đương sự, không chờ cho các cơ quan bảo vệ nhân quyền quốc tế, các hội nhà báo quốc tế, các chính phủ và Liên Hiệp Quốc can thiệp ngày càng mạnh mẽ như vừa qua. Ở Hà Nội, chị Tân đã gõ cửa mọi cơ quan có trách nhiệm cao nhất, đau buồn, khốn khổ suốt 16 tháng, nhưng ông chủ tịch nước, bà phó chủ tịch nước, ông chủ tịch Quốc hội, bà phó chủ tịch Quốc hội, ông thủ tướng, ông chánh án tối cao, ông viện trưởng kiểm sát, ông thanh tra chính phủ…cả một bộ sậu đều như biệt tích, làm như không liên can gì đến việc này.

Cho đến 700 cơ quan ngôn luận chính thức báo chí, tạp chí, truyền thanh, truyền hình của nhà nước cũng hoàn toàn câm miệng suốt 16 tháng, như biệt tăm biệt tích luôn trong vụ việc làm xôn xao mạnh mẽ dư luận này. Thái độ hèn yếu của cả làng báo Việt Nam minh họa rõ vị trí tệ hại, đứng thứ 172 trên 179 nước về quyền tự do báo chí của công dân Việt Nam trong xã hội.

Để xem nhà nước Việt Nam sẽ còn trâng tráo, ù lỳ đến bao giờ trong trường hợp này. Họ còn ngậm miệng, biệt tăm đến bao giờ, họ còn bắt cóc các công dân yêu nước như anh Điếu Cày, cô Phạm Thanh Nghiên, cô Tạ Phong Tần, anh Phan Thanh Hải, cô Bùi Minh Hằng, tự mình vi phạm luật của chính mình…cho đến bao giờ? Liệu làm như vậy họ có làm im được tất cả mọi tiếng nói lương thiện chống tham nhũng, chống đảng viên suy thoái, chống bè lũ cường hào mới, chống bộ máy quan liêu xa rời quần chúng, những kẻ hèn với giặc ác với dân, gây không biết bao nhiêu đau khổ cho nhân dân hay không.

Hay là họ vẫn cứ đổ thêm dầu vào ngọn lửa căm giận và phẫn uất của quần chúng nhân dân, tự trưng ra thế giới bộ mặt xấu xa, đạo đức giả rất khó coi về tôn trọng nhân quyền.

Bùi Tín

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Xuất hiện gần đây trong chiến dịch tranh cử tổng thống, Donald Trump, ứng cử viên đảng Cộng hòa, đã lên tiếng đe dọa là sẽ không bảo vệ cho các đồng minh thuộc khối NATO trong trường hợp bị Nga tấn công. Ý kiến này đã dấy lên một cuộc tranh luận sôi nổi tại châu Âu, vì có liên quan đến việc răn đe Nga và ba kịch bản chính được đề cập đến khi Donald Trump trở lại Nhà Trắng vào năm 2025 là liệu Liên Âu có nên trang bị vũ khí hạt nhân chăng, Pháp có thể tích cực tham gia không và Đức nên có tác động nào.
Tôi không biết chính xác là Văn Trí đã đặt chân đến Đà Lạt tự lúc nào nhưng cứ theo như ca từ trong nhạc phẩm Hoài Thu của ông thì Cao Nguyên Lâm Viên ngày ấy vẫn hoang vu lắm. Ngoài “núi rừng thâm xuyên”, với “lá vàng rơi đầy miên man”, cùng “bầy nai ngơ ngác” (bên “hồ thu xanh biếc”) thì dường như không còn chi khác nữa! Từ Sài Gòn, khi tôi được bố mẹ “bế” lên thành phố vắng vẻ và mù sương này (vào khoảng giữa thập niên 1950) thì Đà Lạt đã bị đô thị hóa ít nhiều. Nơi đây không còn những “bầy nai ngơ ngác” nữa. Voi, cọp, heo rừng, beo, báo, gấu, khỉ, vượn, nhím, mển, gà rừng, công, trĩ, hươu, nai, trăn, rắn, sóc, cáo, chồn… cũng đều đã biệt tăm. Người Thượng cũng ở cách xa, nơi miền sơn cước.
Vi hiến có nghĩa là “vi phạm” hay đi ngược lại những gì Hiến Pháp (HP) quy định. HP không có gì là cao siêu hay quá bí ẩn. Hiến Pháp trong bản chất chỉ là một bộ luật. Sự khác biệt chỉ là: HP là một bộ luật nền tảng hay nôm na là “luật mẹ”. Không những không cá nhân hay hữu thể pháp lý nào trong xã hội, kể cả hành pháp (tức chính phủ) được quyền vi phạm HP, mà không một luật pháp nào của lập pháp (tức quốc hội) được quyền vi phạm HP cả...
Đảng Cộng sản Việt Nam sẽ tiếp tục đi theo đường mòn Chủ nghĩa đã lu mờ trong thưc tế và thất bại trong hành động tại Đại hội đảng kỳ 14 vào tháng 1 năm 2026. Khẳng định này của ông Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư đảng là bằng chứng cho tính chai lỳ, chậm tiến và lạc hậu, không phải của riêng ông mà toàn đảng...
Thứ Bảy 24/2/2024 đánh dấu hai năm kể từ khi Nga phát động cuộc chiến tranh xâm lược toàn diện nước Ukraine. Cuộc xung đột đang lâm vào tình trạng bế tắc và ngày càng tàn khốc. Nhân dịp này ông Nick Schifrin, một phát thanh viên của kênh truyền hình PBS, đã tổ chức một buổi thảo luận bàn tròn về hiện tình của cuộc chiến, nó có thể đi đến đâu và chính sách của Hoa Kỳ đối với Ukraine sẽ ra sao. Hiện diện trong buổi thảo luận có các ông Michael Kofman, John Mearsheimer và bà Rebeccah Heinrichs...
Đôi lời từ tác giả: “Sẽ có nhiều người không thích bài viết này. Họ sẽ cảm thấy bị công kích và rằng thật bất công. Phản ứng càng mạnh mẽ càng cho thấy nỗi sợ hãi về chủng tộc đã cắm rễ sâu vào nền chính trị Hoa Kỳ, và sẽ tồn tại mãi.” Tầm quan trọng của vấn đề chủng tộc trong nền chính trị của chúng ta được thể hiện rõ ràng qua chiến dịch tranh cử tổng thống hiện tại. Khẩu hiệu (slogan) đình đám nhất là từ chiến dịch tranh cử của Donald Trump: “MAGA” – Make America Great Again (Làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại). Ý của slogan này là Hoa Kỳ đã từng rất vĩ đại, nhưng đã và đang đánh mất hào quang của mình.
Sau 11 năm chống Tham nhũng (2013-2024) nhưng Tham nhũng cứ trơ ra cười vào mũi Đảng là tại sao?
Thời gian gần đây, những người thương vay khóc mướn ở Việt Nam thường đem vấn đề Chủ nghĩa Xã hội và đảng có quyền một mình lãnh đạo ra hù họa dư luận. Tuy nhiên, càng vênh váo và cù nhầy bao nhiêu lại càng lâm vào thế bí. Những bài viết không trả lời được câu hỏi: Ai đã trao quyền lãnh đạo cho Đảng, và tại sao Đảng sợ Dân chủ đến thế?
Cận Tết năm Thìn, Marianne Brown (Guardian Weekly) có bài “Vietnam’s parents want a dragon son.” Trời! Tưởng gì, chớ cả Tầu lẫn Ta ai mà không muốn có con trai tuổi Rồng. Nhâm Thìn, tất nhiên, lại càng bảnh dữ nữa. Nam nhâm nữ quí thì sang mà lị. Theo tuviso.com: “Tuổi Nhâm Thìn có nhiều hy vọng tốt đẹp về vấn đề tình duyên và tương lai về cuộc sống, có phần tốt đẹp về tình cảm và tài lộc, vào trung vận và hậu vận thì được nhiều tốt đẹp về hạnh phúc, công danh có phần lên cao.”
Một quan điểm lạc quan đang dấy lên trong hàng ngũ Lãnh đạo đảng CSVN khi bước vào năm 2024, nhưng thực tế tiềm ẩn những khó khăn chưa lường trước được...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.